Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:42:26
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Các Lão bị suy nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ. Quan trường của hắn chìm nổi mấy chục năm nhưng vẫn duy trì trung lập nên được Hoàng Đế tín nhiệm. Nhưng hôm nay, dường như hắn và phủ Trấn Quốc tướng quân bị trói lại một chỗ, thế cân bằng trong lòng không biết từ lúc nào đã nghiêng về phía bên này vài phần. Đường Các Lão có chút phiền não cho nên cũng không có tâm tư phạt Đường Doanh Doanh, hắn liền nói: “Việc này con phải giữ miệng kín như bưng, ngàn vạn lần không được nhắc tới nữa.” Dừng một chút, hắn lại dặn dò: “Nếu Tả tướng lại tìm con, con phải nói mình không đắc thủ, đã phụ ủy thác của hắn và cũng đừng để hắn biết rằng chúng ta đều biết chuyện này, con hiểu chưa?”

Lần này Đường Doanh Doanh cũng ghi nhớ, nàng ta liền đáp: “Vâng, phụ thân.”

Đường Các Lão cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn nói: “Con tự mình trở về rồi tìm đại phu đến xem vết thương trên mặt đi.”

Đường Doanh Doanh yên lặng gật đầu, tâm tình vẫn chưa khôi phục lại.

TBC

So với trừng phạt Đường Doanh Doanh thì điều quan trọng hơn bây là làm rõ mối liên hệ đằng sau những chuyện này.

Phủ Học sĩ bên này lo lắng không thôi, nhưng Trấn Quốc tướng quân phủ bên kia lại đang vô cùng vui mừng, náo nhiệt. Mặc dù Tần lão phu nhân không tiện ra mặt tiếp khách, nhưng nghe nói Xuân Nhật Yến tổ chức thành công thì cũng vui vẻ không thôi. Bà được Ngô ma ma dìu đến phòng bếp lớn để khen ngợi tất cả mọi người. Mọi người được ban thưởng nên đều vui vẻ không thôi, chỉ có Vương Vân Vọng vẫn một mình ở một bên và có chút lo lắng. Tần lão phu nhân hỏi: “Vân Vọng, con làm sao vậy?”

Vương Vân Vọng đáp: “Mẫu thân, vốn dĩ Thanh Hiên gửi thư cho con nói rằng hôm nay trở về tham dự yến tiệc, nhưng đã là buổi chiều rồi mà còn chưa về đến nhà! Con hơi lo lắng, Thanh Hiên sẽ không có chuyện gì xảy ra trên đường về, đúng không?”

Tần Tu Dao đứng ở một bên, nghe xong lời này liền an ủi: “Tẩu tẩu, thân thủ của Thanh Hiên không tệ, muội nghĩ chắc hẳn là không xảy ra chuyện gì đâu, nói không chừng là trên đường có việc nên trì hoãn chưa trở về kịp!”

Vương Vân Vọng vẫn có chút lo lắng: “Thanh Hiên vẫn chỉ là một hài tử…”

Tần lão phu nhân gật đầu, bà quan tâm nói: “Hay là cho người đi tìm…”

“Lão phu nhân!”

Quản gia Tần thúc đến báo: “Tiểu công tử Thanh Hiên đã trở về!”

Tần lão phu nhân cùng Vương Vân Vọng nhìn nhau cười, vui mừng khôn xiết. Tần thúc lại nói: “Tiểu công tử còn mang theo hai vị đồng môn, hiện giờ đang đi về phía Phi Hiên Các…”

Vương Vân Vọng kỳ quái nói: “Vì sao lại đi Phi Hiên Các?”

Ngày thường lúc Thanh Hiên trở về luôn phải đến thỉnh an Tần lão phu nhân cùng Vương Vân Vọng trước, hôm nay vì sao lại quên quy củ này?

Tần thúc cũng rối rắm không biết giải thích ra sao, liền nói: “Tiểu công tử Thanh Hiên nói, hai vị đồng học… Muốn đi Phi Hiên Các xem binh khí của tướng quân, sau khi đưa bọn họ qua sẽ lập tức tới thỉnh an lão phu nhân.”

Mọi người nghe xong cảm thấy có chút kỳ quái. Tần Tu Dao thấp giọng hỏi Vương Vân Vọng: “Tẩu tẩu… Không phải vì đồ ăn vặt của Tam tẩu chứ?”

Dường như các hài tử trong nhà đều đã coi Phi Hiên Các là điểm ăn uống thứ hai. Vương Vân Vọng có chút bất đắc dĩ, nói: “Mẫu thân, con đi xem một chút.”

Tần lão phu nhân hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần, bà từ ái cười cười: “Trở về là tốt rồi, Thanh Hiên là một hài tử hiểu chuyện, dù đến muộn một chút cũng không sao.”

Phi Hiên Các.

Sau khi Đường Nguyễn Nguyễn tiễn Đường Doanh Doanh đi đã rất mệt mỏi, nàng ngủ trưa một lát mới đứng dậy. Từ lúc ăn sáng cho đến bây giờ, nàng chỉ ăn một miếng gà bó xôi nên lúc thức dậy cảm thấy hơi đói. Nàng gọi Thải Vi tới, nói: “Bây giờ là canh giờ nào rồi?”

Thải Vi nói: “Giờ Mùi, tiểu thư có muốn rời giường không?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, cười nói: “Vừa đúng là thời điểm thích hợp để dùng trà chiều.”

Thải Vi hầu hạ Đường Nguyễn Nguyễn rời giường rửa mặt, đúng lúc hai người vừa định bước ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy tiếng Thải Bình ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư, tiểu công tử Thanh Hiên tới rồi!”

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nở nụ cười vui vẻ, nói: “Để hắn ngồi ở trong sân một lát, ta sẽ nhanh chóng ra ngay.”

Thải Bình lại nói: “Tiểu công tử Thanh Hiên còn mang theo hai vị đồng học đến, hiện giờ đều đã ở trong sân.”

Đường Nguyễn Nguyễn thu thập xong đi ra thì thấy trong sân có ba thiếu niên. Thanh Hiên mặc một bộ bạch y, dáng người của hắn tựa hồ lại cao hơn một chút, đai ngọc buộc tóc, có loại phong thái độc đáo của thiếu niên lang. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đến thì lập tức khom người nói: “Bái kiến Tam Thẩm.”

Vương Hạo Tường ở phía sau cũng phản ứng lại, nói: “Bái kiến phu nhân tướng quân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-134.html.]

Sau đó, hắn ho nhẹ một tiếng, thiếu niên đứng xa một chút kia tựa hồ mới ý thức tình thế không ổn nên sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên, cũng theo lễ chắp tay nói: “Bái kiến tướng quân phu nhân.”

Ba thiếu niên đứng cao ngất đứng trong đình viện giống như ba cây đại thụ trưởng thành, làm cho người ta vừa nhìn đã sinh hy vọng.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Các ngươi đều là đồng học của Thanh Hiên sao? Nếu đã đến phủ Trấn Quốc tướng quân thì cũng không cần câu nệ, cứ coi đây là nhà mình là được.”

Nàng ngước mắt lên, hơi đánh giá hai người kia, Vương Hạo Tường mặc một bộ y phục màu đỏ, đai lưng vàng màu đen bó lấy eo, dáng người của hắn so với Thanh Hiên lại còn cường tráng hơn, trên mặt hơi đen nhưng lại mang theo nụ cười rực rỡ như ngọn lửa nhỏ làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Khi nhìn về phía một thiếu niên khác, nàng thấy hắn lại có chút bất đồng. Thiếu niên kia mặc cẩm bào đai ngọc, nhìn qua có vẻ mộc mạc nhưng bên hông lại có ngọc bội, người trong nghề vừa nhìn đã biết thứ đó có giá trị không nhỏ, hắn lớn lên vô cùng tuấn nhã, tuổi không lớn nhưng lại có khí độ cao quý xuất thế, làm cho người ta không thể khinh thường.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hắn không giống những công tử nhà bình thường. Thanh Hiên nói: “Tam thẩm, hai vị này đều là bằng hữu của con, vị này là Vương Hạo Tường, là nhi tử của thái úy, vị này là…”

Thiếu niên mặc y phục cẩm sắc mỉm cười nói: “Ta là Vương Hạo Vũ, là đệ đệ của Hạo Tường.”

Thanh Hiên sửng sốt, hắn lập tức ho nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa. Vương Hạo Tường kiên trì nói: “Đúng vậy… đó là đệ đệ của ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn hơi mỉm cười, nàng nhanh chóng đổi đề tài, nói: “Các ngươi vừa từ Thái Học tới đây? không phải Thanh Hiên nói muốn trở về tham gia Xuân Nhật yến sao? Tại sao lại về trễ như vậy?”

Thanh Hiên lặng lẽ nhìn thoáng qua Vương Hạo Tường rồi nói: “Lão sư bảo chúng con chép sách, nên bất tri bất giác đã quá canh giờ.”

Vương Hạo Tường xấu hổ nói: “Phu nhân, trách ta, đều tại ta… Hôm qua ta trở về nhà nhưng lại quên làm bài tập trong lớp học… Họ bị ta liên lụy tới.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Các ngươi vừa mới chép xong đã vội quay về luôn sao? Có phải là chưa dùng bữa trưa hay không?”

Hai người kia còn chưa mở miệng đã nghe thấy thiếu niên tuấn nhã cười nhạt, nói: “Đã dùng một chút đồ ăn đơn giản.”

Vương Hạo Tường nhíu mày nhìn hắn: Hôm nay Thái Tử điện hạ xảy ra chuyện gì vậy? Vừa phải giả bộ thành đệ đệ của mình, lại nói dối đã dùng qua bữa, bọn họ vốn là tới ăn ké cơm, chẳng lẽ phải chịu đói đến tối sao?

Thái Tử nhìn đáp lại hắn một cái, Vương Hạo Tường lập tức phát ra oán khí, ngoan ngoãn nhìn trời. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ba hài tử này nhất định là không ăn cơm, nhưng lại ngại ngùng không dám nói. Nàng nói: “Nếu các ngươi không bận gì, thì buổi chiều ở lại đây chơi, ta sẽ làm một số điểm tâm để các ngươi nếm thử.”

Vương Hạo Tường vừa nghe thấy thì hai mắt phát ra ánh sáng không thể ức chế: “Vậy… vậy đa tạ phu nhân!”

Thái Tử liếc mắt nhìn hắn một cái, làm bộ như vậy thật sự là có chút mất mặt, nhớ tới thân phận hiện giờ của mình vẫn là đệ đệ của hắn, không khỏi có chút ghét bỏ. Hắn chắp tay nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh. Nghe Thanh Hiên nói trù nghệ của phu nhân rất giỏi, hôm nay may mắn được nếm thử thật là vinh hạnh.”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch môi, nghĩ thầm hài tử này đối nhân xử thế có vài phần già dặn.

Hàn huyên một vài câu, nàng quay vào bếp nhỏ. Vương Hạo Tường thấy Đường Nguyễn Nguyễn đi rồi thì thấp giọng nói: “Thái Tử điện hạ, vừa rồi ngươi dọa c.h.ế.t ta! Sao ngươi lại mạo danh đệ đệ của ta?”

Thái Tử liếc hắn một cái, nghịch ngợm cười nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Ca ca?”

Vương Hạo Tường chỉ cảm thấy da đầu có chút tê dại. Thanh Hiên có chút lo lắng, nói: “Thái Tử điện hạ, nếu Tam thúc ta trở về nhìn thấy người… Cũng không thể giấu được!”

Thanh Hiên sở dĩ không dám dẫn bọn họ đi đến chính sảnh là vì sợ Tần lão phu nhân nhận ra Thái Tử, khi Trấn Quốc Công còn sống bọn họ cũng thường xuyên vào trong cung. Thái Tử mỉm cười: “Yên tâm đi, Tam thúc ngươi biết cũng sẽ coi như không biết.”

Thanh Hiên thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý nên cũng suy tư. Hôm nay vốn Thái Tử đã xuất cung với bọn hắn từ sáng sớm, nhưng lại tạm thời bị Hoàng thượng tra vấn bài học, Thanh Hiên và Vương Hạo Tường đành phải chờ hắn.

Ai ngờ lại kéo dài nửa ngày, từ trong cung chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân thì Xuân Nhật Yến đã kết thúc. Tuy rằng Thái Tử lương thiện hữu hảo, nhưng Thanh Hiên biết, Thái Tử kỳ thật là người có tâm tư kín đáo, hắn giỏi ẩn nhẫn cùng ứng biến, vì bảo trụ vị trí Thái Tử mà bản thân như đi trên băng mỏng. Bộ dáng suy nghĩ của Thanh Hiên rơi vào trong mắt Thái Tử, Thái Tử vươn tay rồi lắc lắc trước mắt hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Thanh Hiên lập tức hoàn hồn, nói: “Không sao, ta đang nghĩ chuyện Thái Tử điện hạ xuất cung… Sẽ không bị phát hiện, phải không?”

Thái Tử cười sảng khoái: “Phát hiện thì phát hiện, cùng lắm thì không làm Thái Tử nữa.”

Thanh Hiên sửng sốt, hắn nghiêm mặt nói: “Điện hạ, lời này không thể nói lung tung.”

Thái Tử thu ý cười, nhìn hắn: “Thanh Hiên.” Hắn tiếp tục nói: “Nếu ta không phải là Thái Tử, ngươi vẫn đối xử tốt với ta chứ?”

Thanh Hiên ngẩn ra, hắn không cần suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên!”

Vương Hạo Tường cũng tiến lại gần, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta cũng vậy!”

Loading...