Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:46:17
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấm Tần khẽ trách móc: “Nguyên Đình! Vị này là tướng quân phu nhân không phải là đầu bếp bình thường, sao có thể vô lễ như vậy?”

Nguyên Đình nghe xong thì yên lặng ngồi trở về, không lên tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Nếu nương nương không ghét bỏ thì thần phụ nguyện ý làm chút đồ ăn vặt tặng cho Hoàng tử và công chúa, cái gọi là mỹ thực vốn phải chia sẻ thì ăn mới càng thêm mỹ vị.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nếu có thể nhìn thấy Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa ăn vui vẻ thì thần phụ cũng sẽ vui vẻ.”

Lời này nếu người bên ngoài nói thì sẽ có thể có loại ý tứ lấy lòng. Nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại nói với giọng điệu mang theo ấm áp, tựa như một lần chia sẻ bình thường, không quan trọng thân phận và quyền thế của đối phương. Thấm Tần mỉm cười, nói: “Vậy… Bổn cung phải cảm tạ phu nhân trước rồi.”

Dừng một chút, nàng nói: “Bổn cung cũng không nghĩ để dỗ hài tử uống thuốc, ngươi lại có biện pháp như vậy…”

Đường Nguyễn Nguyễn đứng lên rồi khiêm tốn nói: “Thần phụ cũng chỉ có một chút khéo léo mà thôi, tóm lại là Hoàng tử cùng Công chúa thông minh hiểu chuyện nên mới có thể thuận lợi như vậy.”

Thấm Tần nghĩ thầm, Đường Nguyễn Nguyễn này là đích nữ của Đường Các Lão hơn nữa hiện giờ lại là chính thất của Tần đại tướng quân, địa vị không thể khinh thường. Mà khó có được chính là làm người biết chừng mực, hiểu tiến lùi mà lại cực kỳ kiên nhẫn. Thấm tần đột nhiên hảo cảm đối với nàng tăng vọt. Thấm Tần khẽ cười nói: “Chuyện hôm nay, đa tạ tướng quân phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn lễ phép mỉm cười: “Nương nương nói nặng rồi ta chỉ là thuận tay mà thôi.”

Thấm Tần còn chưa mở miệng lại nghe được thái giám bên ngoài báo…

TBC

“Hoàng thượng giá đáo!”

Nụ cười trên mặt Thấm Tần hơi ngưng trọng, lập tức lại khôi phục vẻ tự nhiên. Sự thay đổi này quá nhanh khiến Đường Nguyễn Nguyễn dường như nghi ngờ mình đã nhìn lầm. Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, không phải Mẫn Thành Đế đang cùng Tần Tu Viễn nghị sự sao? Tại sao đột nhiên đến đây?

Đang lúc nàng sững sờ thì tiếng bước chân trầm ổn đã vang lên. Mọi người vội vàng đứng dậy nghênh đón, kính cẩn cúi người. Đầu Đường Nguyễn Nguyễn cũng cúi xuống, chỉ chốc lát sau, đập vào mắt nàng là một góc long bào màu đen, chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy uy nghiêm không thể khiêu chiến. Đường Nguyễn Nguyễn không dám thở mạnh mà chỉ lẳng lặng chờ không dám động.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.” Giọng nói nũng nịu của Thấm Tần so với âm thanh lạnh lùng trầm tĩnh vừa rồi quả là khác nhau một trời một vực.

“Ái phi mau đứng lên.” Giọng nói trầm ổn của Mẫn Thành Đế vang lên, không phân biệt hỉ nộ.

“Tất cả đứng dậy đi.”

“Tạ Hoàng thượng!” Mọi người đứng dậy. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn lại tò mò Mẫn Thành Đế này trông như thế nào nhưng cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn.

“Phụ hoàng!” Thất công chúa thấy Mẫn Thành Đế tới liền vui vẻ vươn tay ra: “Nguyên Đình muốn ôm người!”

Mẫn Thành Đế cười cười, vừa muốn tiến lên thì Thấm Tần lại nói: “Hoàng thượng, hai hài tử bị bệnh nên có thể sẽ lây cho ngài, hay là dời đến chính điện đi…”

Sắc mặt của Mẫn Thành Đế cứng đờ, Nguyên Đình nghe xong thì cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nhìn như là chuẩn bị khóc. Mẫn Thành Đế hỏi: “Rốt cuộc là bệnh gì?”

Thái y lập tức xuất hiện đáp: “Hồi Hoàng thượng, là phong hàn cho nên quả thật… Có thể lây nhiễm… ”

Mẫn Thành Đế nhất thời trầm mặc. Nhưng vẫn tiến lên vài bước, hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Nguyên Đình, hắn lại sờ sờ đầu Nguyên Thanh, nói: “Gần đây quốc sự quá bận rộn, Phụ hoàng đã lơ là các con. ”

Dứt lời, Nguyên Đình lại “Oa” một tiếng khóc lên, nói: “Nguyên Đình nhớ phụ hoàng!”

Bàn tay nhỏ bé ôm lấy Mẫn Thành Đế. Nguyên Thanh vốn vô cùng kiên cường, nhìn thấy muội muội khóc thì hốc mắt cũng ửng đỏ. Thấm tần hơi sững sờ, nàng ngơ ngác nhìn Mẫn Thành Đế. Thái y lại kinh hồn, nói: “Hoàng thượng, xin chú ý long thể!”

Mẫn Thành Đế lạnh lùng mở miệng: “Nào có đạo lý con cái bị bệnh mà phụ mẫu lại mặc kệ? Trẫm tự biết có chừng mực.”

Thấm Tần nghe xong, trong lòng lại càng xúc động vài phần. Nhưng những lời thái y vừa nói cũng làm Thấm Tần tỉnh táo hơn, nàng hoàn hồn, nói: “Hoàng thượng! Để thần thiếp chiếu cố chúng thì tốt hơn… Người còn có quốc sự vất vả, lỡ như ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-142.html.]

Thấm Tần cũng có chút lo lắng, lỡ như Mẫn Thành Đế bị bệnh, chỉ sợ nàng lại trở thành tội nhân của hậu cung. Đối với một người không có mẫu gia làm chỗ dựa, chỉ là làm phi tử đế vương sủng ái như nàng mà nói, nếu Hoàng Đế ngã xuống, nàng sẽ hoàn toàn mất đi năng lực tự bảo vệ mình. Mẫn Thành Đế thấp giọng nói với hai đứa nhỏ: “Các con dưỡng bệnh thật tốt, phụ hoàng còn có chút việc bận, một chút nữa lại đến thăm các con.”

Nguyên Đình vốn còn không chịu buông tay nhưng lại thấy được ca ca lộ ra vẻ mặt hiểu chuyện gật gật đầu, nàng cũng buông lỏng tay, nói: “Phụ hoàng nhớ phải đến thăm Nguyên Đình cùng ca ca đó!”

Mẫn Thành Đế sủng nịch cười cười, nói: “Phụ HSo có thể quên các con, ngoan…”

Hắn tựa hồ lại nhớ tới một chuyện liền hỏi thái y: “Nghe nói Hoàng tử và công chúa hôm nay vẫn không uống được thuốc?”

Thái y nói: “Hồi Hoàng thượng, bởi vì Hoàng tử và công chúa còn nhỏ, thật sự uống không được thuốc, cho nên thuốc lúc trước đều…”

Hắn còn chưa kịp nói xong, Mẫn Thành Đế liền ngắt lời nói: “Biết rõ Hoàng tử và công chúa còn nhỏ, vì sao lại còn kê thuốc đắng như vậy? Không biết nghĩ ra cách khác sao?”

Thái y chảy mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng thứ tội… Mới vừa rồi, lục Hoàng tử và Thất công chúa đã uống thuốc rồi.”

Mẫn Thành Đế nghe xong, sắc mặt cũng hòa hoãn vài phần, Thấm Tần nói thêm: “Mới vừa rồi nhờ tướng quân phu nhân hỗ trợ nên bọn nhỏ mới uống được thuốc.”

Lúc này Mẫn Thành Đế mới phát hiện, phía sau các ma ma còn có một cô nương đang đứng. Mẫn Thành Đế thấp giọng nói: “Tướng quân phu nhân ở đâu?”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng đi tới trước mặt mọi người, hành lễ, nói: “Có thần phụ.”

Mẫn Thành Đế tinh tế đánh giá nàng, cô nương này vừa rồi không phát ra bất kỳ tiếng động nào, dường như cố ý ẩn chính mình đi. Mà thoáng cái đến trước mặt làm cho người ta cảm thấy ánh mặt trời trong mùa xuân cũng không thể so sánh với nụ cười của nàng. Vẻ đẹp của nàng khác vẻ đẹp của Thấm Tần. Đôi mắt hạnh nhân của Đường Nguyễn Nguyễn vô cùng linh động, đôi môi nhỏ nhắn và cằm nhọn, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Mà Thấm Tần thì thanh lệ lộ ra một cỗ nhu mị, đôi mắt đẹp như có như không nhìn Mẫn Thành Đế, tựa như lúc nào cũng hàm chứa tình yêu. Mẫn Thành Đế sửng sốt trong chớp mắt, hơi gật đầu: “Vừa rồi ngươi làm thế nào để dỗ công chúa và hoàng tử uống thuốc?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Hồi Hoàng thượng, trên người thần phụ có mang theo kẹo, cho nên dùng kẹo để trao đổi với Hoàng tử và công chúa…”

Mẫn Thành Đế hơi nhíu mày: Vì sao nàng tiến cung còn mang theo kẹo? Chẳng lẽ trước đó nàng đã biết hôm nay Thấm Tần muốn triệu nàng? Cho nên cố ý mượn cơ hội để lấy lòng?

Hắn suy nghĩ một chút.

Đêm qua Mẫn Thành Đế nhất thời hứng khởi, cho nên hôm nay mới triệu Tần Tu Viễn vào cung. Hắn nghe nói phủ của Tần Tu Viễn phá lệ mở một Xuân Nhật Yến, dường như đang cố ý hàn gắn quan hệ với các quan văn.

Một mặt hắn cảm thấy vô cùng vui mừng, một mặt lại có chút lo lắng. Cao hứng là bởi vì Tần Tu Viễn rốt cục cũng không còn giống phụ mẫu của hắn nữa, suốt ngày ở trên triều đình đối chọi gay gắt với quan văn, cứ như vậy hai bên văn võ đều có thể phụ tá mình tốt hơn. Lo lắng chính là lo hắn mượn chuyện này kết bè phái, mục đích không thuần khiết mở rộng thế lực. Dù sao chuyện ba năm trước… Còn thỉnh thoảng quanh quẩn trong lòng Mẫn Thành Đế. Mẫn Thành Đế không biết Tần Tu Viễn đối với mình rốt cuộc là thật lòng phụ tá hay là giả ý thuận theo. Nghi kỵ giống như một đám mây đen, thỉnh thoảng bay tới, nhắc nhở hắn có một ngày có thể Tần Tu Viễn sẽ mang đến bão táp đến cho hắn. Mẫn Thành Đế nghĩ đến đây, mở miệng hỏi: “Vì sao ngươi vào cung còn mang theo kẹo?”

Vào cung phải kiêng kị rất nhiều, nhưng thật sự cũng không có quy định nào nếu nói không thể mang theo kẹo thì cũng không phải. Nhất thời Mẫn Thành Đế cũng không tìm được nhược điểm gì. Hắn lo lắng chính là, nếu Đường Nguyễn Nguyễn có chuẩn bị mà đến vậy chứng tỏ bọn họ có tai mắt ở trong cung. Sắc mặt Mẫn Thành Đế hơi lạnh, nhìn thẳng Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút không đúng, trên mặt lại bất động thanh sắc, nói: “Hồi Hoàng thượng, kẹo này… Là chuẩn bị cho phu quân của thần phụ.”

Mẫn Thành Đế sửng sốt, nghi hoặc nói: “Tần Tu Viễn… Ăn kẹo?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Phu quân thần phụ bị bệnh đau đầu, mà đồ ngọt giúp thả lỏng tinh thần, vì thế mỗi khi ra ngoài thì thần phụ sẽ mang theo một ít trên người… Không nghĩ tới hôm nay còn giúp được Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa uống thuốc. Nếu có thể làm cho bệnh của họ nhanh chóng tốt lên, thì thật tốt.”

Lời này  lại nhắc nhở Mẫn Thành Đế, nàng vừa rồi còn giúp cho bọn nhỏ uống thuốc, sắc mặt Mẫn Thành Đế hơi hòa hoãn, nói: “Thì ra là như thế.”

Dừng một chút, hắn nói: “Vậy làm phiền ngươi rồi. Mưu Khiêm… ”

Mưu công công tiến lên nói: “Thỉnh Hoàng thượng phân phó.”

Mẫn Thành Đế nói: “Tần phu nhân có công chăm sóc Hoàng tử và công chúa, lấy Huyết Ngọc San Hô tiến cống ở Nam Hải thưởng cho Tần phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, cũng không dám từ chối, liền nghe lời nói: “Đa tạ Hoàng thượng!”

 

Loading...