Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-04-26 00:48:06
Lượt xem: 65

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn tươi bên cạnh, trong bát của nàng trống rỗng. Mà Tần Trung phát hiện ngay cả tướng quân cũng đến. Đường Nguyễn Nguyễn : “Tướng quân còn bận, để một phần cơm chờ thành công vụ xong, cùng dùng bữa, nồi các ngươi ăn xong là .”

Tần Trung cũng hàm ý một chút, gật đầu tiếp tục trộn cơm với nước sốt trong bát, ăn hết sức nghiêm túc, trong dày dần no căng cũng thấy ấm áp, vô cùng thoải mái. Đường Nguyễn Nguyễn cùng bọn họ một hồi thì đến thư phòng của Tần Tu Viễn. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa , thấy Tần Tu Viễn còn gì đó thư án, đèn đêm chiếu sáng khuôn mặt nam nhân càng trở nên rõ nét hơn, dường như mặt còn nụ .

“Vẫn thành ?” Đường Nguyễn Nguyễn bưng khay , Tần Tu Viễn ngước mắt lên, ý càng đậm: “Nguyễn Nguyễn.”

Đường Nguyễn Nguyễn đặt đồ ăn lên bàn nhỏ bên cạnh, tủm tỉm hỏi: “Chuyện gì cho vui vẻ như ?”

Tần Tu Viễn thư án, chỉ chỉ bức thư bên cạnh : “Thiếu Duẫn sắp tới Đế Đô .”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: “Thiếu Duẫn? Có biểu ca ở Bình Ninh gặp qua ?”

Tần Tu Viễn khẽ một tiếng, : “Biểu ca ? Hắn bằng tuổi , cần xưng hô với như thế.”

Hắn và Phạm Thiếu Duẫn luôn luôn giao hảo, bao giờ câu nệ tiểu tiết. Đường Nguyễn Nguyễn , : “Huynh đến Đế Đô ?”

Tần Tu Viễn Đường Nguyễn Nguyễn một cái : “Hắn đến diện Thánh, thể sẽ tiếp nhận chức vụ chỉ huy Ích Châu.”

Đường Nguyễn Nguyễn giật , : “Huynh ?”

Lần đến Bình Ninh, Phạm Thiếu Duẫn vốn Đế Đô nhậm chức, chẳng qua lúc còn xác định chức quan gì. Thế nhưng, trải qua chuyện Ích Châu của Vương Nhiên và Lý Cẩm Trình tranh giành, Mẫn Thành Đế liền đổi chủ ý. Phạm gia đời đời quan, tuy rằng nắm giữ quá nhiều chức vụ quan trọng, nhưng gia tộc theo con đường trường tồn, vẫn là trung thần với hoàng quyền, từng phạm sai lầm. Đối với Mẫn Thành Đế mà , ở Ích Châu thả một dã tâm, bằng cho một thỏa, vì thế trúng đích tử của Phạm gia, Phạm Thiếu Duẫn. Tần Tu Viễn : “Ích Châu… Đối với , chừng là một nơi .”

Dân sinh Ích Châu định, mấy năm gần đây phát triển kinh tế thương mại cũng tệ, Phạm Thiếu Duẫn am hiểu kinh doanh, Ích Châu, chừng còn thể nên đại sự. Đường Nguyễn Nguyễn cũng cao hứng vì , nàng : “Vậy đến Đế Đô, chúng thể tụ tập một .”

Tần Tu Viễn thấy nàng hứng thú, bèn : “Hình như nàng hưng phấn?”

Đường Nguyễn Nguyễn , : “Đương nhiên, Thiếu Duẫn am hiểu mỹ thực, gần đây nghiên cứu một món ăn mới, chờ đến, thể nhờ chỉ giáo một phen.”

Tần Tu Viễn nhíu mày: “Hắn gì về mỹ thực…”

Hắn thầm nghĩ, Phạm Thiếu Duẫn cũng chỉ là am hiểu nữ nhân mà thôi… Đường Nguyễn Nguyễn : “Thiếp thấy ăn bánh dứa, đưa nhận xét cũng vô cùng rõ ràng… Tất nhiên là một chú ý đến việc ăn uống.”

Giọng điệu của nàng vẻ mang theo vài phần thưởng thức. Trong lòng Tần Tu Viễn chua xót, : “Vậy còn thì ?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, : “Chàng… Chàng là một thực khách tuyệt vời… ”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn, nàng cho Tần Tu Viễn món gì thì đều thể ăn hết. Trong lòng Tần Tu Viễn phục, mặt bất động thanh sắc, : “À, đó là bởi vì mỗi ngày đều hồi phủ về bên nàng, nhưng mỗi ngày đều ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với ăn uống đương nhiên là tam hiểu rộng rãi hơn.”

Đường Nguyễn Nguyễn mở to mắt mà : “Mỗi ngày đều ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ? thê tử ư?”

Cái Tần Tu Viễn chính là kết quả . Hắn mỉm nhẹ nhàng tiếp tục lời , “Hắn chính thê.” Thêm một câu: “ thất thành đàn, nhiều đến mức đếm xuể.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút bất ngờ, nàng : “Thiếp , Thiếu Duẫn là đa tình như .”

Trong lòng Tần Tu Viễn âm thầm sảng khoái. Đường Nguyễn Nguyễn : “Thế nhưng thoạt Thiếu Duẫn vô cùng phong lưu, chọc cô nương gia thích cũng là hợp tình hợp lý.”

Tần Tu Viễn nhất thời nghẹn lòng, : “Hắn phong lưu ?”

Dứt lời, lên, ung dung thẳng . Đường Nguyễn Nguyễn chú ý tới phản ứng của , nàng thành thật hồi tưởng : “Hắn thoạt phong độ nhẹ nhàng, khi chuyện với khác khiêm tốn lễ độ, đại khí ôn hòa.”

Bởi vì nàng và Phạm Thiếu Duẫn quen cho nên vắt hết óc cũng chỉ thể nghĩ mấy từ .

Hắn buồn bực, bèn : “Hắn phong độ nhẹ nhàng?” Tần Tu Viễn ghen tuông, lên mới tiếp: “Khi còn nhỏ còn đàn cẩu hung dữ rượt vòng quanh đường lớn, cũng may cứu ! Lúc đó sợ tới mức ngay cả giày cũng rớt !”

Trong lòng Tần Tu Viễn bất bình, cố gắng nhớ lịch sử đen tối của Phạm Thiếu Duẫn, ý đồ xóa bỏ ấn tượng của trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn xong, cũng chút buồn : “Vậy mà còn bộ dáng đáng yêu như ?”

Tần Tu Viễn xong thiếu chút nữa phun một ngụm máu! Hắn giận giữ bất bình nàng, thấy nàng cong mắt . Hắn lên hai bước, đến gần nàng và , “Nàng cố ý, ?”

Đường Nguyễn Nguyễn giả ngốc, hỏi : “Sao?”

Tần Tu Viễn tức giận: “Chọc ghen, nàng thấy thú vị ?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhịn nữa mà bật , nàng : “Chàng nhận ghen ?”

Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ giật giật, đáp: “Ta ghen thì , chẳng lẽ nàng thích khen cô nương khác?”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô tâm vô phế: “Vậy thì cứ khen…”

Tần Tu Viễn tức giận: “Nàng…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-146.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , nàng túm lấy ống tay áo : “Nếu dám khen cô nương khác, thì sẽ ăn cơm .”

Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức rộ lên. Đường Nguyễn Nguyễn cũng , nàng : “Ăn cơm , nếu sẽ cảm lạnh.”

TBC

Tần Tu Viễn xuống bàn, chậm chạp yên. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao ? Không hợp khẩu vị ?”

Tần Tu Viễn nàng : “Đau tay.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc, hỏi: “Tay ?”

Tần Tu Viễn : “Viết tấu chương cả buổi chiều, còn thư dài cho Phạm Thiếu Duẫn nên bây giờ tay nhấc lên .”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày : “Mấy ngày còn luyện tập cả một buổi chiều, lúc múa trường thương, thấy đau tay?”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ, đáp: “Ừm… Nói chừng chính là lúc thương ở tay, cho nên hôm nay tự ăn cơm cũng thấy khó khăn.”

Dứt lời, vẻ mặt vô tội Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng giúp ?”

Tần Tu Viễn thở dài: “Vậy thì đa tạ phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn dở dở : “Tần Tu Viễn!”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội: “Ta đói quá…”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ, nàng nhận mệnh bưng bát của lên… Nàng lấy một cái muỗng trộn cơm với nước sốt, tức giận : “Há miệng!”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn mang theo vài phần trêu chọc, hứng thú nàng, nếu ghen, dù cũng đòi chút phúc lợi trở về mới . Cứ như , một , một tức giận đang kiên trì ăn hết bữa cơm . Khi Minh Sương đến đưa nước thì thấy cửa khép hờ, vì thế nàng cũng bất giác đẩy , ai thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị… Tướng quân luôn luôn lạnh như băng, lúc đang ngoan ngoãn bàn nhỏ, vẻ mặt chờ mong phu nhân. Còn phu nhân ngày thường ôn nhu như nước, lúc căng da mặt, dùng muỗng múc cơm, đưa tới mặt tướng quân, hung dữ : “Mau ăn !”

Tướng Quân há mồm nuốt , như hài đồng bảy tuổi.

Miệng Minh Sương há to chữ “A” cũng trở thành hình tròn, nàng khỏi hoài nghi xuất hiện ảo giác . Tần Tu Viễn còn nuốt cơm trong miệng xuống, lúc lơ đãng qua khe cửa thì thấy Minh Sương… “Khụ khụ khụ!” Hắn giật ho khan. Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ, nàng vội vàng lấy khăn tay đưa cho lau: “Chuyện gì ?”

Trên mặt Tần Tu Viễn đỏ tai hồng, cũng sặc là thẹn quá hóa giận: “Minh Sương!”

Minh Sương sợ tới mức thiếu chút nữa đổ ấm , nàng lớn tiếng hô: “Nô tỳ thấy gì hết! Nô tỳ thấy !”

Sau đó chạy nhanh như chớp!

……

Cách Mỹ Thực Lệnh vài ngày nữa, nên lúc Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp trở về phủ Học sĩ xem một chút. Nghe bây giờ mẫu ăn ngon hơn nhiều, cơ bản khôi phục chế độ ăn uống bình thường, nàng tự tay nấu chút đồ ăn vặt, mang đến cho mẫu nếm thử. Hôm nay nàng dậy sớm, thảnh thơi bước phòng bếp nhỏ, đưa mắt thấy Thải Bình đang lau bàn bên trong. Thấy Đường Nguyễn Nguyễn tiến , Thải Bình phúc phúc : “Tiểu thư.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm : “Chào buổi sáng!”

Trải qua chuyện , dường như Thải Bình càng sức việc, nàng cũng cẩn thận hơn nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Tại ngươi dậy sớm như ?”

Thải Bình : “Nô tỳ tỉnh ngủ nữa nên dứt khoát lên quét dọn một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, : “Thải Vi ?”

Thải Bình : “Nàng còn dậy … Gần đây nàng ngủ muộn.”

Khóe miệng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch lên, mắt hạnh cong cong, : “Buổi tối nàng còn việc may vá cho Tần Trung ?”

Thải Bình : “Không !” Nàng thấp giọng : “ Thải Vi luôn nàng và Tần Trung là bằng hữu bình thường, dù nô tỳ cũng tin.”

Thải Bình vốn tính tình sôi động, đến những chuyện bát quái thì vô cùng say sưa. Đường Nguyễn Nguyễn đối với việc , kỳ thật cũng chút nghi hoặc, theo lý thuyết giữa hai , hẳn là lực cản gì mới đúng. Nàng hỏi: “Tần Trung cho Thải Vi thấy rõ tâm tình của ?”

Thải Bình suy nghĩ một chút mới : “Hẳn là , nô tỳ bóng gió hỏi qua Thải Vi, nhưng nàng luôn Tần Trung cô nương trong lòng .” Dừng một chút, nàng : “ sáng suốt đều , chỉ cần Thải Vi thì ánh mắt Tần Trung đều dõi theo nàng!”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy như thế, nhưng hai chậm chạp tiến thêm một bước. Đường Nguyễn Nguyễn : “Quên , chuyện của bọn họ nữa.” Nàng Thải Bình và , “Còn ngươi thì ? Có thích ai ?”

Thải Bình sửng sốt, sắc mặt chút ửng đỏ, nàng : “Tiểu thư…. Sao đang yên đang lành kéo nô tỳ ? Nô tỳ vẫn còn nhỏ!”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng chút ngượng ngùng thì : “Nay ngươi mười sáu tuổi, nếu nghị thì đây cũng là thời điểm vô cùng thích hợp.”

Thải Bình lắc đầu, : “Thải Bình để thích, nô tỳ chỉ theo tiểu thư cả đời.”

Đường Nguyễn Nguyễn qua, kéo tay nàng : “Cô nương ngốc , nếu thật sự là như , chẳng cả đời sẽ chậm trễ ? Làm thể chịu đựng điều đó đây?”

Loading...