Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:30:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn mềm nhũn, nàng thấp giọng đáp: “Thiếp biết…”

Tần Tu Viễn ôn nhu: “Ta không ép nàng nhưng nàng cũng đừng để ta chờ quá lâu, được không…”

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, vụng trộm ôn nhu cười cười, nàng đáp một tiếng khó có thể nghe thấy: “Ừm”

….

Trong phủ Tả tướng, cây cối xanh tốt rậm rạp. Đại thụ được chiếu sáng bởi ánh nắng mặt trời, tạo ra một dãy bóng dày đặc trên đường chính. Lưu Thư Nhiễm vừa mới trở về, hắn theo bóng râm đi về phía viện tử của mình, ánh sáng cùng bóng râm chiếu trên người hắn, một nửa sáng chói, một nửa tối tăm. Trên mặt hắn không chút thay đổi đi về phía trước, vừa ngước lên đã nhìn thấy Lưu Thư Mặc mặc một thân quan phục, vội vàng đi ra ngoài.

“Đại ca.” Hắn theo lễ chắp tay. Lưu Thư Mặc gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Ngươi đi đâu về?”

TBC

Lưu Thư Nhiễm mỉm cười, đáp: “Phủ Học sĩ.”

Lưu Thư Mặc hơi nhíu mày: “Phủ Học sĩ?”

Lưu Thư Nhiễm thản nhiên nói: “Doanh Doanh bị thương, đệ đi thăm nàng.”

Lưu Thư Mặc có chút kinh ngạc, nói: “Nàng làm sao vậy?”

Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Huynh trưởng tự mình đến thăm, không phải là sẽ biết sao?”

Lưu Thư Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi.”

Lưu Thư Nhiễm liếc hắn một cái: “Huynh trưởng, vì sao lại vô tình với Doanh Doanh như vậy?”

Lưu Thư Nhiễm và Lưu Thư Mặc cũng không phải cùng một mẫu thân sinh ra nhưng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vẫn là huynh đệ cung kính, chưa nói đến tình cảm tốt bấy lâu nay, mà hai người họ cũng chưa bao giờ xảy ra xung đột. Lưu Thư Mặc nhìn về phía hắn rồi nói: “Ta đối với Doanh Doanh không có gì cả.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung,”Vì thế nên ta không muốn cho nàng hy vọng.”

Tâm tình Lưu Thư Nhiễm vô cùng phức tạp, hắn nghe xong lời này, vừa có chút may mắn, lại có chút bất bình vì Đường Doanh Doanh. Lưu Thư Nhiễm nói: “Nàng không tốt ở chỗ nào? Thậm chí huynh còn không cho nàng một cơ hội?”

Lưu Thư Mặc chăm chú nhìn đệ đệ, hắn nói: “Vậy nàng cho đệ cơ hội sao?”

Lưu Thư Nhiễm sửng sốt, nhìn về phía nơi khác rồi đáp: “Đệ không biết huynh trưởng đang nói cái gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-153.html.]

Lưu Thư Mặc thở dài: “Thư Nhiễm, đệ là đệ đệ của ta, chẳng lẽ ta nhìn không ra tâm ý của đệ hay sao?” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu đệ thật sự thích nàng thì hãy cố gắng tranh thủ ở bên nàng… Đừng giống như ta, mất đi mới hối hận không kịp.”

Mỗi lần Lưu Thư Mặc nghĩ đến Đường Nguyễn Nguyễn, nhớ đến tình cảnh sau khi thành hôn nàng nhìn thấy mình đều bày ra thần sắc lạnh lùng thì trong lòng lạnh lẽo. Hắn vô cùng hối hận vì lúc trước mình không có cách nào để giữ nàng lại, nàng nhất định là hận mình vô dụng, cho nên mới đối xử với hắn như người xa lạ. Lưu Thư Nhiễm biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nên nói: “Huynh trưởng, dù sao Nguyễn Nguyễn cũng đã gả đi, làm nữ nhân của người khác, đệ thấy Tần Tu Viễn đối đãi với nàng cũng không tệ…”

“Đệ thì biết gì?” Lưu Thư Mặc đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nguyễn Nguyễn tính tình ôn hòa, dễ dàng mặc cho người ta bắt nạt, mà Tần Tu Viễn luôn trở mặt với Lưu phủ chúng ta, vị hôn thê của ta lại trở thành phu nhân của hắn, như thế làm sao hắn có thể đối xử tốt với Nguyễn Nguyễn đây?”

Lưu Thư Nhiễm khẽ thở dài một hơi, hắn nói: “Huynh trưởng, tất cả mọi chuyện đều đã qua, nhớ nhung nhiều hơn nữa cũng vô dụng.”

Sắc mặt Lưu Thư Mặc nặng nề, hắn nói: “Thôi, không nói chuyện những chuyện này nữa. Lần trước đệ không tham gia khoa cử mùa xuân của Đại Minh, đã làm chậm trễ không ít thời gian rồi, nửa năm sau đến kì thi thì đệ chớ có trì hoãn nữa, Doanh Doanh cũng là một cô nương tâm cao khí ngạo, nếu đệ đạt được công danh, nói không chừng cũng sẽ dễ dàng hơn một chút…”

Lưu Thư Nhiễm lạnh nhạt cười, hắn nói: “Đa tạ huynh trưởng nhắc nhở.”

Sau khi tiễn Lưu Thư Mặc đi, Lưu Thư Nhiễm chắp hai tay sau lưng, hắn yên lặng đi về phía trước. Hạ nhân bên người hắn là Lưu Bạch cũng đi theo bên cạnh, nói: “Công tử, tiểu nhân cảm thấy đại công tử nói đúng, nếu người đạt được công danh thì nói không chừng Đường tiểu thư sẽ chấp nhận người…”

Lưu Thư Nhiễm liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ ta không biết điều này?”

Lưu Bạch ngây ngô cười một tiếng, hắn nói: “Công tử thông tuệ, tất nhiên không cần người bên ngoài nói nhiều, thế nhưng tiểu nhân có một chuyện không rõ.”

Lưu Thư Nhiễm kiên nhẫn cực kỳ: “Nói.”

Lưu Bạch tiếp lời: “Lần trước dự thi kì thi mùa xuân của Đại Minh, rõ ràng công tử không bị bệnh, vậy vì sao lại không đi thi?”

Lưu Thư Nhiễm cười cười, hắn nói: “Bởi vì thi tốt hay không tốt đối với ta đều không được, cho nên thà rằng không đi.”

Lưu Bạch lời nói này làm cho choáng váng, hắn đáp: “Tiểu nhân vẫn không rõ… Tài học của công tử không dưới Đại công tử, vì sao lại không đi?”

Lưu Thư Nhiễm cười: “Nếu ta thi tốt, vượt mặt huynh trưởng thì phụ thân sẽ mất hứng.”

Lưu Thư Mặc là trưởng tử của Lưu Thực, là hài tử do thê tử kết tóc với hắn sinh ra, trong lòng Lưu Thực vẫn tương đối thiên vị Lưu Thư Mặc.

“Mà nếu ta thi không tốt thì càng không bằng hắn.” Hắn tự giễu cười cười, rồi nói: “Hơn nữa nếu chúng ta cùng đỗ đạt, lúc Lại Bộ an bài chức quan cũng sẽ ưu tiên thân phận trưởng tử của hắn nhiều hơn, tất nhiên phải cố gắng hết sức nịnh bợ nên không nhất định sẽ dành chức quan tốt gì lại cho ta.”

 

Loading...