Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:31:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh đèn đêm ấm áp chiếu lên mặt Đường Nguyễn Nguyễn, cho má hồng xinh xắn đáng yêu, còn nhuộm một tầng quyến rũ.

Mắt phượng của Tần Tu Viễn ngưng tụ, hắn thấp giọng cười cười, thấy nàng nhăn nhó như thế khiến hắn không khỏi có chút tò mò: “Là gì vậy?”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng nhỏ giọng đáp: “Đến lúc đó chàng sẽ biết.”

…..

Sáng sớm hôm sau, Tần Trung một mình ra cửa. Tần Tu Viễn bảo hắn đối đãi với người nhà Vương Nhiên phải thật tốt, vì thế hắn muốn mua vài thứ rồi mới đến thăm hai mẫu tử Vương phu nhân. Nhưng Tần Trung cũng không hiểu trong nhà nữ nhân cần những thứ gì, vì thế hắn đi tới Thải Điệp Phường nổi danh trong thành.

“Vị đại nhân này, ngài muốn lấy cái gì?” Tiểu nhị thấy Tần Trung tiến vào thì lập tức đi lên ân cần chào hỏi. Tần Trung thuận miệng nói: “Ta muốn mua mấy thứ tặng cho người trong lòng, thỉnh ngươi giúp ta chọn một số y phục đang lưu hành hiện nay.”

Tiểu nhị gật đầu, đáp: “Xin đại nhân theo ta!”

Vì thế Tần Trung đi theo tiểu nhị, trực tiếp lên lầu hai. Biển người trong Thải Điệp Phường đông đúc tấp nập, hắn cũng không phát hiện có hai cô nương đang nhìn chằm chằm mình.

“Người vừa rồi, có phải Tần Trung hay không?” Minh Sương nhón chân lên nhưng cũng không nhìn thấy trên lầu hai. Hôm nay nàng cùng Thải Bình ra ngoài mua sắm, bất tri bất giác đi dạo đến Thải Điệp Phường, các nàng đến mua son phấn cho Đường Nguyễn Nguyễn, dùng để vào cung tham gia Mỹ Thực Lệnh. Lại không ngờ gặp được Tần Trung ở đây. Thải Bình mỉm cười, nói: “Minh Sương, ngươi nói Tần Trung tới làm gì?”

Minh Sương suy nghĩ một chút mới đáp: “Nhất định là hắn tới mua đồ tặng nữ nhân…”

Thải Bình lộ ra vẻ mặt bát quái: “Tặng ai?”

Minh Sương trợn trắng mắt: “Đương nhiên là Thải Vi! Chẳng lẽ là ngươi hay ta?”

Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng chỉ cười cười không nói gì, sau đó xoay người trở về phủ. Tần Trung đi dạo một vòng ở Thải Điệp Phường, hắn mua một ít đồ dùng cho nữ nhân rồi lại đi đến quán điểm tâm gần đó, mua chút bánh ngọt cùng mứt hoa quả. Sau khi ra khỏi quán bán điểm tâm, hắn cảm thấy có người đi theo mình. Tần Trung vô cùng cảnh giác, hắn bất động thanh sắc dừng lại trước mặt một quầy hàng nhỏ một lát, nhưng phát hiện phía sau có ba nam tử cũng dừng ở lề đường. Nếu hắn tiếp tục khởi hành thì mấy người kia lại tiếp tục đi theo hắn.

Trong lòng Tần Trung biết người tới không tốt, cho nên hôm nay hẳn là không thể đến chỗ Vương phu nhân. Dù sao trước mắt thì đây cũng là lợi thế duy nhất có thể bắt được Vương Nhiên, nếu chỗ ở của bọn họ bị bại lộ, người cũng bị chúng cướp đi thì chỉ sợ khó lòng mà tìm được Vương Nhiên nữa.

Tần Trung lại đi qua mấy con phố, hắn cứ để mặc ba người kia đi theo. Khi đi đến góc phố nơi ít người qua lại, hắn đột nhiên dừng chân, bỗng dưng quay đầu lại. Ba người kia bị hắn khiến cho bất ngờ không kịp đề phòng, bên người đã không còn chỗ ẩn thân. Tần Trung mỉm cười, nói: “Mấy vị, theo ta một đường dài như thế, không mệt sao?”

Vóc dáng của ba nam tử đều gầy gò thấp bé, đứng ở trong đám người không chút bắt mắt, thích hợp nhất trong việc truy vét tung tích, vừa nhìn qua là biết bọn họ đã được huấn luyện. Nam nhân đứng giữa cười lạnh, hắn nói: “Ngươi phát hiện ra chúng ta từ khi nào?”

Dứt lời, một tên rút đoản đao ra.

Tần Trung lâm nguy không loạn: “Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là ai phái các ngươi tới?”

Nam nhân kia cười to tàn nhẫn: “Ngươi nên đi hỏi Diêm Vương thì hơn!”

Dứt lời, hắn cùng hai nam tử khác xông lên. Tần Trung bình tĩnh buông mấy món đồ vật trong tay xuống, hắn dùng tay không tiếp nhận chiêu thức đầu tiên của nam tử đó, hắn cũng nhanh chóng khống chế cổ tay nam tử kia, thuận thế xoay một cái đã đoạt được đoản đao của hắn, thoáng cái đ.â.m vào cơ thể tên đó!

“A!” Nam nhân hét lên một cách thê lương! Hai người còn lại vừa thấy thân thủ Tần Trung rất giỏi, không khỏi có chút run rẩy. Tần Trung bắt được nam tử kia, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới? Nói mau!”

“Đại nhân, đại nhân tha mạng!” Nam nhân đó liên tục cầu xin tha thứ. Hai người khác thấy thế cũng có chút bối rối, liếc mắt nhìn nhau rồi nhất thời xoay người chạy trốn!

Nam tử bị thương oán hận nhìn hai người kia một cái, chính mình thì đau đến không thể động đậy. Tần Trung liếc hắn một cái, nói: “Còn không nói?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-155.html.]

Nam tử kia nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn tàn nhẫn sau đó cắn nát độc dược giấu trong miệng!

Tần Trung phát giác có điều không đúng nên nhanh tay cạy miệng hắn ra: “Ngươi phun ra!”

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi!

Vết m.á.u màu đen theo khóe miệng người nọ chảy xuống, lập tức hắn vô lực ngã lăn ra đất. Tần Trung cúi người xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, xác thực đã tắt thở.

Hắn nhíu mày rậm. Hay là quay về báo cáo việc này cho tướng quân trước rồi nói sau!

Nghĩ đến điều này, hắn vội vàng trở về phủ Trấn Quốc tướng quân….

TBC

…..

Trong lòng Tần Trung có việc trọng đại, vì thế một đường vội vàng chạy về phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn bước nhanh vào Phi Hiên Các, không cẩn thận đụng phải người đang đi tới!

“Ôi…”

Tần Trung vốn cao lớn khôi ngô, cô nương đối diện y thì mềm yếu nhu nhược, lơ đãng đụng một cái đã làm nàng ngã xuống đất, Tần Trung mua y phục điểm tâm về cũng bị cú va chạm này làm rơi xuống đất. Hắn vừa nhìn thấy Thải Vi thì vội vàng cúi người xuống đỡ nàng dậy, hắn nói: “Cô nương không sao chứ? Xin lỗi, ta đã quá khẩn trương.”

Hàng lông mày lá liễu tinh tế của Thải Vi hơi nhíu lại, nàng vừa mới bị đụng vào thân hình rắn chắc, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, lúc này nửa người đều đau. Thải Vi lắc đầu, khẽ khoác tay hắn để đứng lên.

Tần Trung nhìn dáng vẻ của nàng, liên tục tự trách, chủ động đưa tay đỡ nàng, nói: “Đều do ta không tốt, cô nương ngã trúng đâu?”

Dứt lời, hắn bắt đầu đánh giá Thải Vi từ trên xuống dưới. Sắc mặt Thải Vi đỏ lên, nàng vội vàng nói: “Ta không có việc gì… Sao hôm nay huynh vội vàng như vậy?”

Tần Trung ngượng ngùng nói: “Ta có việc nên vội vàng bẩm báo với tướng quân, vì thế mới đi nhanh một chút.”

Thải Vi thấp giọng nói: “Vậy huynh cứ đi tìm tướng quân trước đi.”

Tần Trung nói: “Cô nương thật sự không sao chứ?”

Thải Vi “Ừm” một tiếng, nói: “Huynh đi đi, không cần quản ta.”

Tần Trung nghe thế buông tay, Thải Vi thử tự mình đứng dậy nhưng lại phát hiện một chân tựa hồ không thể dùng sức lực…

“A…”

Thải Vi đau đớn lên tiếng, có lẽ chân nàng đã bị trẹo rồi. Tần Trung vừa thấy nàng như vậy thì đau lòng không thôi, hắn nói: “Có phải chân bị thương rồi hay không? Ta đi mời đại phu cho xem cho cô nương?”

Thải Vi nhỏ giọng đáp: “Ta cũng không biết sao nữa, chân này vừa giẫm lên đã cảm thấy đau.”

Tần Trung nhíu mày nói: “Ta đưa ngươi trở về trước.”

Dứt lời, hắn muốn tới ôm Thải Vi lên, trên mặt Thải Vi nóng đỏ ửng, làm sao chịu để cho hắn tới gần chứ?

Nàng vội vàng lên tiếng: “Không có vấn đề gì, ngươi đi giúp ta gọi Thải Bình và Minh Sương tới đây là được.”

Loading...