Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:31:36
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Thực chậm rãi ở bàn, còn kịp uống , Vương Nhiên đưa lên. Vương Nhiên tiến , Lưu Thực thiếu chút nữa nhận , bởi gầy nhiều, cằm nhọn râu dày, sắc mặt ngăm đen, vẻ mặt lo lắng, so với lúc khác biệt như hai .
“Tướng gia, rốt cục thuộc hạ cũng gặp .” Vương Nhiên bình tĩnh , trầm giọng . Lưu Thực ngước mắt một cái, : “Sao ngươi rơi thảm cảnh như thế ?”
Vương Nhiên về phía mà đáp: “Tướng gia rõ còn cố hỏi gì? Ta Tần Tu Viễn bức đến nhà tan cửa nát nhà, chỉ thể trốn đông trốn tây… Đi tới phủ Tướng gia nhiều ngày, cũng thể gặp tướng gia.”
Lưu Thực lạnh một tiếng, : “Nếu như chính bản ngươi vô dụng, như thế nào còn mặt mũi tìm bản tướng?”
Ánh mắt Vương Nhiên nhất thời tàn nhẫn nhưng ngay đó thu liễm một chút, : “Vương Nhiên nhiều năm vì tướng gia mà sinh tử như , đối với bí mật của tướng gia còn giữ miệng kín như bưng, chẳng lẽ Tướng gia để ý tình cũ, cũng bức đường cùng như thế ?”
Lưu Thực biến sắc, : “Ngươi thật to gan, dám lấy chuyện uy h.i.ế.p bổn tướng?” Dừng một chút, âm trầm : “Muốn bí mật lộ, ngược cũng gì khó khăn.”
Hắn ngước mắt về phía Vương Nhiên, nhẹ nhàng một câu: “Giết ngươi, là .”
Vương Nhiên ha ha: “Tướng gia cho rằng là tiểu hài tử ba tuổi ? Nếu chút chuẩn mà dám đến phủ Tể tướng ?”
Lưu Thực lời nào mà chỉ chăm chú , trong mắt tràn đầy hiềm khích. Ánh mắt Vương Nhiên vài phần điên cuồng, gằn từng chữ : “Bí mật của tướng gia, sớm giấu ở một nơi, còn chứng cứ năm đó cũng ở cùng một chỗ.”
Hắn tiếp tục: “Nếu liên lạc với bên thì trong vòng ba ngày, chắc chắn sẽ công bố những điều đó cho dân chúng. Có thể đến tai thiên tử thì , nhưng khẳng định thể gạt phủ Trấn Quốc tướng quân.”
Sắc mặt Lưu Thực âm lãnh về phía Vương Nhiên, một lúc lâu , một câu: “Bản tướng , bây giờ ngươi tiến bộ như .”
Vương Nhiên mỉm : “Đều là tướng gia dạy dỗ phương pháp.”
Lưu Thực một cái, : “Như , bổn tướng giúp ngươi tìm thê nhi, chờ một nhà ba các ngươi đoàn tụ thì đưa các ngươi rời khỏi Đế Đô, ngươi giao thứ đó cho bản tướng và bao giờ trở về nữa, chứ?”
Vương Nhiên mỉm : “ ý .”
Sau khi đàm phán xong, Vương Nhiên nghênh ngang rời khỏi thư phòng. Lưu Thực tức giận đến mức đánh một chưởng thư án, quát lớn: “Thật sự là vô sỉ!”
Lưu Kỳ ở một bên, thấp giọng : “Tướng gia, Vương Nhiên cũng thật là , đè đầu cưỡi cổ như thế!”
Lưu Thực lạnh lùng: “Làm bản tướng thể nắm thóp ?” Khóe miệng căng thẳng: “Trước tiên giúp tìm , chờ lấy đồ thì đưa gia đình bọn họ… Đến miền cực lạc sớm .”
Lưu Kỳ chần chờ một chút mới : “Hài tử … Vẫn còn trong tã lót, cũng … ”
Lưu Thực liếc một cái, : “Sao, chuyện diệt cỏ diệt tận gốc, một còn đủ ?”
Lưu Kỳ sửng sốt, cũng lập tức hiểu đang ám chỉ cái gì, khỏi mồ hôi lạnh chảy đầy đầu mà : “Vâng, tiểu nhân tuân mệnh.”
Lưu Kỳ yên lặng rời khỏi thư phòng, xa thì gặp Lưu Thư Nhiễm. Lưu Thư Nhiễm mỉm , : “Lưu thúc.”
Thấy , mặt Lưu Kỳ cũng dần dần giãn : “Nhị công tử.”
Lưu Thư Nhiễm thấy sắc mặt liền hỏi: “Lưu thúc ?”
Sắc mặt Lưu Kỳ lộ rõ vẻ buồn bực, : “Không gì…”
Chủ tử giao cho công vụ, nào dễ ?
Lưu Thư Nhiễm , bề ngoài Lưu Kỳ là quản gia tướng phủ, kỳ thật nhiều chuyện trọng yếu phụ đều giao cho , vì thế Lưu Thư Nhiễm bóng gió hỏi: “Lưu thúc, nếu chuyện gì khó xử… Không bằng , lẽ thể vì mà phân ưu.”
TBC
Lưu Kỳ Lưu Thư Nhiễm một cái, Lưu Thư Nhiễm thiên tư thông minh, khó chính là còn an phận thủ thường, cũng cùng trưởng tử tranh đoạt cái gì, đối đãi với hạ nhân cũng khiêm tốn tôn trọng, ở trong phủ nhân duyên. việc trọng đại, cũng thể với Lưu Thư Nhiễm . Lưu Thư Nhiễm mỉm , : “Lưu thúc, chỗ của mới xuân dâng lên, bằng đến chỗ một chút?”
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu. Hai trong thư phòng của Lưu Thư Nhiễm, tự tay pha một ấm chậm rãi rót một chén cho Lưu Kỳ, : “Lưu thúc, xin dùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-157.html.]
Lưu Kỳ vội vàng dậy, : “Nhị công tử tiểu nhân tổn thọ mất.”
Lưu Thư Nhiễm : “Tuy Lưu thúc là quản gia tướng phủ nhưng cũng là cánh tay của phụ , từ nhỏ lớn lên vì thế trong lòng cũng coi là thúc phụ.”
Một lời khiến Lưu Kỳ vui vẻ thôi, ha hả , chút hưởng thụ. Vì thế Lưu Kỳ cũng buông xuống vài phần cảnh giác mà : “Chuyện hôm nay tương gia dặn dò, dễ …”
Lưu Thư Nhiễm : “Chuyện gì thể khó Lưu thúc? Thư Nhiễm nguyện chi tiết.”
Lưu Kỳ thấp giọng : “Tướng gia bảo giúp Vương Nhiên tìm thê nhi cho .”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm kinh ngạc, : “Vương Nhiên? Là tướng trấn thủ Ích Châu phạm chuyện sai trái lúc đó ?”
Lưu Kỳ gật đầu.
Lưu Thư Nhiễm sớm tướng trấn thủ Ích Châu Vương Nhiên hiềm nghi thông địch, vả ở Ích Châu hạ độc thủ với Trấn Quốc đại tướng quân, vì thế Mẫn Thành Đế hạ lệnh điều tra tra chi tiết, chỉ là vẫn tin tức sa lưới. Lưu Thư Nhiễm nghi hoặc : “Vương Nhiên quan hệ gì với phụ ?”
Lưu Kỳ nên , Lưu Thư Nhiễm rót cho một chén , : “Chúng lợi hại trong đó, mới thể tìm cách giải quyết hơn.”
Lưu Kỳ nghi ngờ uống một ngụm , thấp giọng đáp: “Vương Nhiên hiện giờ đang ẩn nấp ở phủ chúng … Hắn, thật là của tướng gia.”
Lưu Thư Nhiễm lộ vẻ kinh ngạc : “Vậy ở Ích Châu động thủ với Trấn Quốc đại tướng quân, cũng là phụ bày mưu tính kế ?”
Lưu Kỳ lắc đầu : “Cũng , lúc đó chính ngu xuẩn mới lộ chân tướng g.i.ế.c diệt khẩu, kết quả để Tần Tu Viễn chạy trốn mất.”
Lưu Thư Nhiễm phụ họa: “Đó đúng là thành sự đủ, bại sự thừa.”
Lưu Kỳ cảm thán : “ … Bây giờ tìm tới cửa, còn buộc chúng tìm thê tử cho . Thê nhi rõ ràng trong tay Tần Tu Viễn. Lúc Tần Tu Viễn bẩm báo chuyện Ích Châu với Hoàng thượng, cũng từng giao con tin , tất nhiên là giấu ở nơi cực kỳ bí mật, tìm ?”
Lưu Thư Nhiễm gật gật đầu, : “Thật khó tìm, thế nhưng… Tại cha và sẵn sàng giúp tìm thê nhi?”
Dựa theo sự hiểu của đối với Lưu Thực thì lúc , khẳng định Lưu Thực hận thể lập tức xóa sạch quan hệ với Vương Nhiên mới đúng. Lưu Kỳ uống một ngụm : “Trong tay … Có thứ tướng gia .”
Lưu Thư Nhiễm tiếp tục hỏi: “Là gì ?”
Lưu Kỳ thu liễm tinh thần, : “Nhị công tử vẫn đừng nên hỏi, hiện giờ cũng chuyện ngươi nên quan tâm, nửa năm thi đậu mới là quan trọng nhất.”
Lưu Kỳ một mặt ngăn cản vấn đề của , nhưng cũng thật tâm thật khuyên tiến lên. Lưu Thư Nhiễm đành buông tay mà gật gật đầu, : “Lưu thúc đúng.”
Lưu Kỳ một cái: “Lưu thúc coi trọng ngươi, từ nhỏ ngươi thông minh hiểu chuyện, hiện giờ cũng mong ngươi sớm đăng khoa, thành gia lập nghiệp. Nếu như Vân Ảnh phu nhân còn ở đây mà thấy bộ dáng của ngươi như hiện tại, cũng sẽ vui mừng.”
Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm khẽ biến, miễn cưỡng . Hắn cùng Lưu Kỳ hàn huyên vài câu, cuối cùng yên lòng tiễn .
Đợi Lưu Kỳ , Lưu Thư Nhiễm thiên điện phía thư phòng.
Hắn đóng cửa . Trong thiên điện đàn hương lượn lờ, cho tâm tình bình phục vài phần. Thiên điện vô cùng chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, giống như chạng vạng. Trên hương án trong điện, hương nến cung phụng đầy đủ, kèm theo một linh vị cô độc lẻ loi. Lưu Thư Nhiễm yên lặng tiến lên, xuất thần một hồi lâu. Sau đó, mở miệng: “Mẫu .”
Hắn đưa tay , nhẹ nhàng vuốt nhẹ linh vị , “Ngươi đang ở bên , ?”
Mặc dù ai trả lời nhưng mỉm , còn nghiêm túc : “Bây giờ chuyện của nhi tử đều .”
Bộ dáng giờ phút của Lưu Thư Nhiễm bất đồng hẳn với dáng vẻ mặc đời thường ngày, thần sắc ôn nhu, ngữ khí chân thành: “Mẫu còn nhớ rõ Doanh Doanh ? Chính là tiểu nữ nhi của Đường Các Lão. Bây giờ nàng cũng trưởng thành, lớn lên , tuy rằng tính cách của nàng thoạt tùy hứng mạnh mẽ, nhưng con , nàng kỳ thật là ngoài mạnh trong yếu, bởi vì trong lòng nàng bất an cho nên mới tranh thủ càng nhiều… Nếu con đỗ đạt khoa cử, cầu hôn nàng, mẫu đồng ý ?”
Nội thất yên tĩnh như một vũng nước sâu, ngay cả gió cũng thổi . Lưu Thư Nhiễm chỉ ở chỗ mới cảm thấy an tâm. Tuy nhiên, Lưu Thư Nhiễm thu liễm dáng vẻ nhu hòa, sắc mặt trịnh trọng : “Thế nhưng đó, nhi tử một chuyện lớn…”