Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:31:47
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn bộ thiên điện yên tĩnh đến lạ thường. Ánh mắt Lưu Thư Nhiễm kiên định nhìn về phía trước như thể mẫu thân hắn đang ở chỗ này. Hắn nói từng chữ một: “Ta muốn đòi lại công bằng cho mẫu thân ta, ta sẽ khiến cho những người đã tàn nhẫn hãm hại mẫu thân của ta nhận lấy báo ứng!”
Hắn ném từng từ từng chữ xuống đất. Đây là lời mà hắn đã từng hứa với bản thân và mẫu thân mình nhiều năm về trước.
Vốn tính tình của Lưu Thư Nhiễm không phải như vậy. Trước mười tuổi, hắn là hài tử sống cực kỳ nội tâm, mỗi lần đi theo bên cạnh mẫu thân đứng trước mặt người ngoài đều không dám nói chuyện, cũng không hay chơi đùa với những hài tử khác.
Tên khuê mật của mẫu thân hắn là Vân Ảnh. Vân Ảnh vốn là nhạc cơ tỳ bà nổi tiếng trong Đế Đô, nàng vô cùng xinh đẹp, bán nghệ chứ không bán thân, khiến cho rất nhiều đại quan quý nhân tranh nhau mà đến, không tiếc tiền tài chỉ vì muốn gặp mỹ nhân.
Lúc đó Lưu Thực còn là một quan tứ phẩm, không tính là đại nhân vật gì, nhưng hắn thắng ở vẻ ngoài văn tuyển thanh nhã, siêu phàm thoát tục, mà lần đầu tiên nàng hiến nghệ cho Lưu Thực đã ái mộ hắn.
Hai người qua lại một thời gian thì nàng trở thành nữ nhân của hắn. Mãi cho đến khi nàng có thai, Lưu Thực mới cưới nàng vào làm Nhị phu nhân.
Vài tháng sau, Vân Ảnh phu nhân sinh ra một hài tử, chỉ nhỏ hơn trưởng tử khoảng một tuổi. Lưu Thực đặt tên cho đứa bé là Lưu Thư Nhiễm. Lưu Thư Nhiễm luôn an tĩnh lại ít nói, mẫu thân đi tới đâu thì hắn liền muốn đi theo tới đó.
Bình thường công việc của Lưu Thực rất bận rộn nên hắn rất hiếm khi nhìn thấy phụ thân. Cho nên trong trí nhớ của hắn, đại đa số thời gian đều trải qua cùng mẫu thân.
Mẫu thân là người quan trọng nhất của hắn. Những ngày như thế tiếp tục trôi qua cho đến một ngày khi hắn mười tuổi.
……
Ngày hôm đó, Lưu Thư Nhiễm mười tuổi từ bên ngoài trở về, trên mặt chảy hai hàng nước mắt. Vân Ảnh phu nhân nhìn thấy hắn như vậy thì vội vàng hỏi: “Thư Nhiễm, con làm sao vậy?”
Lưu Thư Nhiễm cúi đầu nhưng không nói lời nào. Vân Ảnh phu nhân lại gặng hỏi: “Có phải có người khi dễ con không?”
Lưu Thư Nhiễm vẫn cúi đầu không nói. Nhưng mà Vân Ảnh phu nhân cực kỳ kiên nhẫn, nàng kéo tay nhi tử rồi nói tiếp: “Nào, nói cho mẫu thân nghe… Nếu con không nói ra thì mẫu thân cũng không thể giúp con được,phải không?”
Nàng vãn luôn vô cùng dịu dàng. Lưu Thư Nhiễm yên lặng ngẩng đầu nhìn nàng, rồi nói: “Mẫu thân…Bọn họ, bọn họ không muốn chơi với con… Còn mắng con là đồ đê tiện.”
Vân Ảnh phu nhân sửng sốt, nói: “Bọn họ là ai?”
Lưu Thư Nhiễm đáp: “Là những hài tử khác…”
Vân Ảnh phu nhân đã hiểu rõ, đại đa số người ở đây đều biết nàng đã từng làm nhạc cơ, rất có thể những hài tử kia là bởi vì cái này nên mới trêu chọc hắn.
Trong lòng Vân Ảnh phu nhân hơi chua xót, nhưng trên mặt lại cười cười, nàng nói: “Bọn họ đều không hiểu chuyện, không cần để ý tới bọn họ, trừ phi tự khinh mình ti tiện, bằng không, bất cứ ai cũng không thể nói con như vậy, con hiểu không?”
Nàng đưa tay dịu dàng lau đi nước mắt của hắn rồi tiếp lời: “Nam nhi có nước mắt nhưng không được dễ dàng rơi xuống, gặp phải bất cứ chuyện gì đều phải học cách nghĩ ra biện pháp, con khóc lóc thì vấn đề cũng chẳng thể giải quyết được, con hiểu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-158.html.]
Lưu Thư Nhiễm có chỗ hiểu lại có chỗ không, hắn gật đầu nói: “Mẫu thân… Có lẽ là bởi vì con không biết chơi đá cầu cho nên bọn họ mới chê cười con, con tức giận nên tranh chấp với bọn họ, bọn họ liền nói con như vậy…”
Vân Ảnh phu nhân ôn hòa cười, nói: “Vậy con phải luyện đá cầu cho thật tốt, chờ khi con trở nên lợi hại, bọn họ tự nhiên sẽ không chê cười con nữa, mẫu thân cùng con đi luyện tập, được không?”
Lưu Thư Nhiễm nghe xong liền nín khóc cười, nói: “Được!”
Vì thế Vân Ảnh phu nhân dẫn hắn đi tới một thiên viện trống trải trong phủ.
Thiên viện này quanh năm không có người ở, ở giữa có một khoảng đất trống lớn rất thích hợp nhất để đá cầu. Lưu Thư Nhiễm mười tuổi, dưới sự đồng hành của mẫu thân, hắn chơi vô cùng hăng hái. Hắn giơ chân lên, thoáng cái đã đá trúng cầu, sau đó lại nhanh chóng bổ sung một cước, không cẩn thận đá cầu vào khung cửa phòng ngủ thiên viện. Có lẽ cánh cửa này đã lâu năm không được sửa chữa nên khi bị cầu đụng phải, liền “két két” một tiếng, nứt ra một khe hở rộng.
Quả cầu tròn rơi xuống ngưỡng cửa, sau đó theo khe hở mà lăn vào bên trong. Lưu Thư Nhiễm vội vàng chạy đến, lúc này đã chạng vạng tối, hắn liếc mắt nhìn bên trong một cái, trong phòng tối đen như mực, lại quanh năm không có người cho nên hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi không dám đi vào. Vân Ảnh phu nhân thấy thế liền đi lên phía trước, nói: “Thư Nhiễm, có phải con không dám đi vào hay không?”
Lưu Thư Nhiễm yên lặng nhìn nàng một cái, gật gật đầu: “Bên trong tối quá.”
Vân Ảnh phu nhân cười cười, nói: “Không cần sợ, mẫu thân sẽ vào tìm giúp con.”
Sau đó, nàng nhẹ nhàng vén váy lên và đẩy cửa đi vào…
Cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, vô cùng tối tăm, nhưng lại không có bụi bặm gì, dường như có người thường xuyên đến dọn dẹp.
Nàng cảm thấy có chút kỳ quái liền đi vào bên trong. Mới đi được vài bước đã nhìn thấy quả cầu vừa lăn vào kia. Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng nhặt cầu lên.
Lúc chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy bên trong có động tĩnh, còn có người nói chuyện. Nàng nhất thời sửng sốt cho rằng mình nghe lầm, nhưng lại có âm thanh rõ ràng hơn tiếp tục truyền đến…
“Uyên Nhi, ta nhớ nàng, ta thật sự rất nhớ nàng…”
TBC
Vân Ảnh phu nhân kinh hãi!
Đây không phải là giong nói của phu quân Lưu Thực sao?
Cùng với đó là sự kiều diễm của nữ nhân đang thở hổn hển, nàng mơ hồ nói: “Vậy trong Mỹ Thực Lệnh lần trước, tại sao chàng không đến gặp ta?”
Lưu Thực nói: “Ta chỉ cần nhìn thấy nàng đứng bên cạnh hắn, ta liền không thể chịu đựng được… Ta sợ ta xúc động, làm ra chuyện điên cuồng gì…”
Nữ tử kia nhẹ giọng cười cười, nói: “Hôm nay làm như vậy, chẳng lẽ không điên sao…”
Lưu Thực kìm lòng không được thì thầm: “Uyên nhi, một ngày nào đó ta sẽ để cho nàng quang minh chính đại mà ở bên ta…”
Nữ nhân nũng nịu nói: “Vậy thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh của chàng rồi, ai nói hắn cao cao tại thượng như vậy chứ?”