Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:32:14
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm tỉnh , Lưu Thư Nhiễm liền ôm quả cầu tìm mẫu . Ai ngờ, còn bước cửa phòng Vân Ảnh phu nhân, liền Lưu thúc chắn ở bên ngoài…
“Lưu thúc, cho con ? Có chuyện gì xảy với mẫu ?” Trên khuôn mặt nho nhỏ của Lưu Thư Nhiễm tràn đầy lo lắng, hạ nhân ở trong phòng ngủ của mẫu liên tục lập tức cảm thấy chút khác thường. Vẻ mặt Lưu Kỳ bi thương hài tử , rốt cục cũng hạ quyết tâm cho sự thật: “Đêm qua… Vân Ảnh phu nhân tự vẫn!”
Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm trắng bệch, quả cầu trong tay vô lực mà rơi xuống. Hắn liền quan tâm bất kì điều gì mà xông : “Mẫu !”
……
Nhớ kí ức buồn như . Nhiều năm qua, mỗi khi Lưu Thư Nhiễm nhớ chuyện đều nhịn mà run rẩy cả . Hắn thật sự nghĩ , ngày hôm còn mẫu còn ôn nhu bạn với , mà ngày hôm liền tư vẫn?
Hắn chạy đến hỏi phụ , nhưng Lưu Thực cho bất cứ câu trả lời nào khác.
Sau đó Lưu Thư Nhiễm liền bệnh nặng một thời gian dài, khi khỏi hẳn tựa như trưởng thành trong nháy mắt. Trên mặt vĩnh viễn treo lên một nụ , học cách lấy lòng tất cả , chỉ vì để cho sống hơn. Giờ phút , ở linh vị, dùng âm thanh mà chỉ mới thể thấy, thấp giọng : “Mẫu , con nhớ .”
Xung quanh là một mảnh tịch mịch, dường như nuốt chửng bóng đêm.
…
Phủ Trấn Quốc tướng quân.
Hoa quế của Phi Hiên Các đều nở rộ cho cả viện thơm ngát, thấm ruột gan. Một Đường Nguyễn Nguyễn trong sân, nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, nhưng thể chạm cánh hoa trắng sữa. Tần Tu Viễn ở phía nàng , đưa tay lấy một cành hoa quế nhỏ cho nàng: “Tặng nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn , : “Giúp cài lên.”
Tần Tu Viễn tiến đến cẩn thận cài hoa quế lên tóc nàng. Đường Nguyễn Nguyễn xinh một cái, : “Đẹp ?”
Tần Tu Viễn vuốt ve mái tóc của nàng, ôn nhu : “Rất .”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, : “Hôm nay Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn tới thăm, chuẩn chút đồ ăn.”
Tần Tu Viễn : “Nàng gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc đáp: “Hôm nay đông , dùng bữa tối nên lẩu!”
Tần Tu Viễn nghi hoặc: “Lẩu là gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, : “Chính là nấu bếp, nước canh trong nồi sôi lên, đó cho các món ăn , nấu ăn.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu như điều suy nghĩ, : “Nàng đừng quá sức .”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn thoải mái mà đáp: “Chàng yên tâm , lẩu đơn giản!”
khi nàng ngay cả Thanh Mộc Trai cũng nguyên liệu nấu lẩu, mới ý thức mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Đường Nguyễn Nguyễn ở trong phòng bếp nhỏ tỉ mỉ suy nghĩ về công thức nấu ăn, nguyên liệu nấu lẩu cần hơn mười loại gia vị nên cũng chuyện đơn giản vì nàng chỉ thể kiên trì thử xem. Thời đại , nồi nấu lẩu, cũng gia vị dành riêng cho món , chỉ dùng nước sạch nấu thịt nên mùi vị gì, vì thế nàng liền hạ quyết tâm, một nồi lẩu mỡ bò chua cay tươi ngon.
Bước đầu tiên để lẩu bò cay là ớt. Một giỏ ớt lớn phơi khô Đường Nguyễn Nguyễn lấy ít, nàng dùng kéo cắt từng chút một bỏ trong bát, bát sứ màu trắng nháy mắt đỏ hồng liên, liếc mắt một cái cũng cảm thấy nóng bỏng mắt.
Đường Nguyễn Nguyễn cho nước nồi, nàng đổ ớt châm lửa đốt. Ớt ngâm trong nước đến khi nhiệt độ nước tăng lên, một nồi nước trắng trong dần dần chuyển sang màu đỏ.
Sau đó nàng vớt ớt , để ráo nước và cho trong cối. Nàng nghiền nát ớt nấu chín, đó đổ gia vị trộn lẫn với và tiếp tục nghiền nát. Ớt là nguyên liệu mấu chốt của nồi lẩu nên thể qua loa , nàng tỉ mỉ, nghiền ớt và gia vị đều tay. Tiếp theo, nàng cho bơ chuẩn chảo, dùng lửa đun sôi cho đến khi nhiệt độ dầu lên cao, nàng điều chỉnh lửa cho hành tây và hành lá chảo dầu, dầu nóng sục sôi một chút liền giương nanh múa vuốt nuốt chửng hành tây và hành lá đó, nàng lập tức vớt nguyên liệu đổi màu , ném tỏi gừng chảo chiên chín như cũ mới vớt .
Hai bước thể khiến cho hương vị của lẩu trở nên phong phú hơn. Dầu trong chảo khi thả hai món gia vị thì càng thêm nhiệt tình, vì thế Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp dầu đang nóng mà thêm các loại gia vị như tương đậu, ớt cay mới chế biến xong, một nồi canh đỏ hồng nóng hổi, ngửi thấy mùi cảm thấy hăng mũi.
Sau khi nàng khuấy đều gia vị trong nồi thì múc một muỗng rượu nhỏ cho nguyên liệu, đó bỏ thêm vài viên đường phèn để ngọt nước. Cuối cùng, nàng cho gia vị băm nhỏ, ớt khô và hạt tiêu mới đảo lên và tiếp tục nấu.
Toàn bộ căn bếp nhỏ tràn ngập mùi dầu cay, ngửi cho thèm ăn, liếc mắt một cái dường như đều màu đỏ tươi rực mê hoặc đến hoa mắt. “Hương thơm thật tuyệt!” Thải Bình nhịn .
Đường Nguyễn Nguyễn : “Nguyên liệu nấu lẩu hôm nay cũng tệ, nhưng cay quá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-160.html.]
Thải Bình , : “Nô tỳ nhớ là tướng quân thể ăn cay.”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Chỉ là Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn thể ăn cay …”
Lúc , Minh Sương cũng phòng bếp nhỏ, thấy cũng : “Hình như họ ăn cay, nô tỳ nhớ Thiếu Duẫn công tử và tướng quân khẩu vị giống .” Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nàng nấu xong nguyên liệu nước dùng, nhanh chóng múc đặt sang một bên. Tưởng tượng đến cảnh tối nay sẽ cùng ăn lẩu thì nàng vô cùng phấn khích!
Nàng hỏi Thải Bình: “Tướng quân về ?”
Tần Tu Viễn ngoài công vụ đến tận bây giờ vẫn thấy về. Thải Bình hì hì, : “Vẫn , nếu tướng quân trở về thì khẳng định sẽ đến phòng bếp nhỏ !”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nàng trừng mắt nàng một cái, : “Ngươi bớt bậy!”
Thải Bình nghịch ngợm , : “Nô tỳ thật mà, tướng quân trở về liền đến phòng bếp nhỏ, Tần Trung trở về liền hậu viện…”
Minh Sương xong cũng khanh khách, : “Không sai, Tần Trung hai ngày nay siêng đến hậu viện.”
Đường Nguyễn Nguyễn xong, : “Tần Trung khiến Thải Vi thương, đương nhiên xem một chút.”
Thải Bình : “Hắn hận thể một ngày đến đó mười ! Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ mà cho giống như bệnh nặng… Sáng nay, hỏi Thải Vi cần bón cơm ? Rõ ràng chỉ là thương ở chân?”
Đường Nguyễn Nguyễn xong cũng khỏi tiếng, Minh Sương ở một bên cũng ha ha ngừng. Ba trò chuyện, chuẩn các món ăn cho buổi tối. Thịt bò, dày, tiết vịt, cổ vịt, gan bò, rong biển, măng… Phàm là nguyên liệu mà Đường Nguyễn Nguyễn thể nghĩ đến thì nàng đều chuẩn xong, đĩa lớn trong bếp nhỏ liền chờ mong bữa lẩu buổi tối!
Sau khi chuẩn xong, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác mùi ớt cay nên nhíu nhíu mày. Bây giờ còn sớm, khách khứa tới nên nàng với Thải Bình và Minh Sương: “Các ngươi giúp chuẩn chút nước tắm , tắm rửa.”
TBC
…
Nội thất ngay trong phòng ngủ. Một phòng sương mù m.ô.n.g lung, hương thơm gợn lên. Đường Nguyễn Nguyễn ngâm trong nước tắm, một sợi tóc đen rủ xuống , nàng dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt tóc. Những cánh hoa trong nước tắm rực rỡ, trôi nổi trong nước theo động tác của nàng. Nàng thoải mái ngâm trong nước, nghịch ngợm thổi cánh hoa mắt, tâm tình . Minh Sương đang hầu hạ nàng tắm rửa, Đường Nguyễn Nguyễn thuận miệng hỏi: “Trước Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn từng đến phủ chúng ?”
Minh Sương : “Đã từng đến, khi Phạm đại nhân hồi kinh bẩm báo công vụ thì bọn họ sẽ đến phủ chúng ở mấy ngày.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, : “Hình như tướng quân quan hệ với Thiếu Duẫn.”
Minh Sương suy nghĩ một chút : “Thiếu Duẫn công tử cùng tướng quân quan hệ tệ, nhưng tướng quân cũng quá thích Thiếu Mẫn tiểu thư…”
Đường Nguyễn Nguyễn chút kỳ quái, nàng hỏi: “Vì ? Thiếu Mẫn là biểu duy nhất của , vì thích?”
Minh Sương suy nghĩ một chút : “Phu nhân cảm thấy… Ngoại trừ thì tướng quân đối với nữ tử nào cũng đều vô cùng lãnh đạm ?”
Đường Nguyễn Nguyễn xong cũng chút ngoài ý , nàng : “Thật ? Sao ngươi cảm thấy thế?”
Ngày thường nàng cũng để ý. Minh Sương ngạc nhiên : “Phu nhân phát hiện ngoại trừ , tướng quân đối với ai cũng ? Trước khi phu nhân gả trong phủ, trong một năm những ngày tướng quân chỉ đếm đầu ngón tay.”
Đường Nguyễn Nguyễn xong khỏi vui vẻ mím môi . Minh Sương : “Nô tỳ hầu như cũng thấy ngài với Thiếu Mẫn tiểu thư.” Dừng một chút, nàng : “Chẳng qua, nếu là nô tỳ mà gặp Thiếu Mẫn tiểu thư cũng sẽ cảm thấy đau đầu.”
Từ nhỏ Minh Sương đến phủ Trấn Quốc tướng quân, tất nhiên là cái gì cũng thoát khỏi ánh mắt của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn chút nghi hoặc, hỏi: “Vì ?”
Minh Sương bóp vai cho Đường Nguyễn Nguyễn : “Vì khi còn bé Thiếu Mẫn tiểu thư luôn ép tướng quân cùng nàng chơi trò chơi phu thê, nếu chơi nàng sẽ cáo trạng…”
Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc, Tần Tu Viễn cũng lúc áp chế ?
Nàng thể hỏi: “Là trò chơi như thế nào mà kháng cự như ?”
Minh Sương lau tóc cho Đường Nguyễn Nguyễn, lẩm bẩm : “Còn là… Bái đường, thành , sinh hài tử !”
Đường Nguyễn Nguyễn: “…”
“Khụ…”
Giọng nam nhân lạnh lùng từ phòng ngủ cách vách truyền đến. Sắc mặt Minh Sương ngẩn , vội vàng một cái “suỵt” với Đường Nguyễn Nguyễn. Nếu tướng quân nàng ở lưng chuyện của , khẳng định tướng quân sẽ tức giận. Sau đó còn đợi Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng thì âm thanh lạnh lẽo bức của Tần Tu Viễn liền vang lên: “Minh Sương, ngươi ngoài .”