Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:32:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mắt Minh Sương cũng mở to.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa định mở miệng cứu nàng thì Tần Tu Viễn lại nói: “Lại đây giúp ta tìm ngoại sam một chút.”
Vẻ mặt nàng thấp thỏm nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái rồi nhận mệnh đi ra. Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười, nhưng chỉ có thể để nàng ấy rời đi. Đường Nguyễn Nguyễn một mình ở trong thùng tắm, mấy cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng rơi trên làn da trắng như tuyết của nàng, di chuyển theo gợn sóng mỹ miều. Một lát sau, nàng đã tắm rửa gần xong liền đưa tay đi tìm khăn tắm, ai ngờ lại bị Minh Sương bất cẩn thuận tay mang ra ngoài. Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất đắc dĩ, nàng liền nhẹ giọng gọi: “Minh Sương lấy khăn tắm cho ta.”
Một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời. Chẳng lẽ Minh Sương không nghe thấy?
Đường Nguyễn Nguyễn lại nâng cao giọng nói: “Minh Sương, ngươi có ở đó không?”
Sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên, Đường Nguyễn Nguyễn từ từ quay đầu lại, cách bình phong nàng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, nói: “Minh Sương đi ra ngoài đón Thiếu Duẫn rồi, nàng cần cái gì?”
Tuy rằng cách bình phong nên nhìn không rõ nhưng sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đỏ lên, nàng cúi đầu nói: “Cái kia… Minh Sương lấy khăn tắm của thiếp… Chàng có thể vào trong phòng ngủ tìm giúp thiếp không…”
Người phía sau bình phong hơi khựng lại, Đường Nguyễn Nguyễn tựa hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của hắn, nàng càng khẩn trương rụt mình xuống nước. Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Nàng chờ một chút, ta đi tìm giúp nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, hai gò má đỏ ửng, rồi nàng lặng lẽ rửa mặt bằng nước, muốn rửa sạch sự ngại ngùng này đi. Một lát sau, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân vững vàng phía sau. Tần Tu Viễn tiến đến bình phong, cách bình phong nửa ẩn nửa hiện, hắn mơ hồ nhìn thấy cô nương kia chôn mình thật sâu vào trong thùng tắm, chỉ để lại một cái đầu ở bên ngoài, cảm thấy có chút buồn cười. Hắn thấp giọng nói: “Khăn tắm của nàng.”
Hắn đứng ở phía sau bình phong khom người xuống, sau đó vòng tay qua bình phong, đưa khăn tắm lên. Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, nàng đỏ mặt đưa tay ra, nhưng lại với không tới, nàng ngượng ngùng nói: “Chàng lại đây một chút…”
Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “Hay là ta đi vào?”
Đường Nguyễn Nguyễn cuống quít nói: “Không không không! Không cần đâu!”
Tần Tu Viễn ngoài miệng cười trêu chọc nàng, nhưng trên mặt cũng đỏ ửng. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ trách móc: “Chàng đừng nhúc nhích!”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được.”
Đường Nguyễn Nguyễn xoay người lại, chậm rãi đứng dậy từ trong thùng tắm, đường cong duyên dáng như núi non tú phong, thướt tha kiều diễm.
Nàng ngượng ngùng dùng một tay chắn trước người, sau đó nghiêng người về phía trước, tay kia với lấy khăn tắm. Cũng may Tần Tu Viễn quay lưng về phía nàng, nếu không thật sự là vô cùng ngượng ngùng.
Nàng chạm vào khăn tắm liền dùng sức kéo một cái, sau đó lập tức núp thân thể chìm vào trong thùng tắm, khăn tắm vừa mất đi giờ đã lấy lại được kia vì thế cũng nổi lên trên mặt nước, còn mang theo nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay của hắn. Tần Tu Viễn thu hồi bàn tay trống trải, mấy giọt nước vừa rồi b.ắ.n ra càng làm dấy lên gợn sóng trong lòng hắn. Tần Tu Viễn khẽ nuốt qua cổ họng, nói: “Ta đi ra ngoài trước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-161.html.]
Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng, khẽ nói: “Được, thiếp sẽ nhanh chóng ra ngoài.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đi ra ngoài thì lập tức đứng lên, dùng khăn tắm lau khô mình sau đó khoác áo đơn đi ra ngoài. Nàng vừa lau mái tóc dài ướt át, vừa đi vào phòng ngủ, khi nhìn thấy Tần Tu Viễn đang ngồi uống trà ở gian ngoài, nàng yên lặng nhìn hắn một cái mà không nói gì. Tần Tu Viễn quay mặt nhìn nàng, nhíu nhíu mày: “Sao không mang giày?”
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu nhìn, nói: “Giày của thiếp… Vừa mới ướt, cho nên đi ra trước…”
Nàng nào dám để hắn vào đưa đồ cho nàng một lần nữa? Thật là xấu hổ đến c.h.ế.t mất!
Tần Tu Viễn buông chén trà xuống rồi đứng dậy đi thẳng tới. Tóc nàng đen bóng, gò má hồng môi đỏ mọng, một đôi mắt hạnh linh hoạt nhìn chằm chằm hắn: “Sao vậy?”
Tần Tu Viễn không nói hai lời liền ôm ngang nàng lên, Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô: “Chàng… chàng định làm gì?”
Tim Đường Nguyễn Nguyễn đập liên hồi, chẳng lẽ hắn thấy sắc nổi lên ý đồ gì chăng?
Bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức sao?
Nàng có chút khẩn trương mà nắm lấy cổ áo của Tần Tu Viễn, lại vô tình chạm vào yết hầu của hắn. Tần Tu Viễn nhìn cô nương trước mắt, đôi mắt xinh đẹp e lệ chớp chớp, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, vừa đi về phía trước, vừa cười nói: “Nàng cho rằng ta muốn làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, không nói lời nào. Nàng vừa mới tắm rửa xong, trên người toả ra hương thơm nhàn nhạt, cả người giống như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm không thôi. Tần Tu Viễn nhìn nàng vùi đầu, khẽ cười một tiếng rồi lại tiếp tục ôm nàng đi về phía trước, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. hắn nhẹ nhàng nói: “Sau này không được đi chân trần trên mặt đất, rất lạnh.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn, mím môi cười, nàng đỏ mặt gật đầu. Tần Tu Viễn ngồi đối diện nàng, nhìn nàng thật sâu, Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của hắn. Tình cảm thầm lặng này khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Đột nhiên, Tần Tu Viễn cúi người vuốt ve gáy nàng, sau đó một nụ hôn nóng bỏng liền ấn lên môi nàng. Đường Nguyễn Nguyễn bị nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng này quấy nhiễu rối loạn không thôi.
Tần Tu Viễn hôn đến động tình, Đường Nguyễn Nguyễn cũng say sưa hùa theo. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra vòng lên cổ hắn. Ngọn tóc nàng còn mang theo hơi nước, dần dần nhuộm trên ống tay áo rộng lớn của hắn tạo lên một khung cảnh mê ly.
Tần Tu Viễn dần dần thu nàng vào lòng, hắn càng nghiêng về phía trước, mà Đường Nguyễn Nguyễn trọng tâm bất ổn liền ngã ngửa ra sau… Tần Tu Viễn dứt khoát đặt nàng lên gối, tình cảm của hai người càng lúc càng nồng đậm, khó bỏ, khó phân biệt. Giữa môi và răng, hắn thì thào: “Nguyễn Nguyễn…”
Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ đáp: “Ừm?”
Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Nàng thật thơm.”