Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:32:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc mai của nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nữ nhân trước mắt. Hai bên má của Đường Nguyễn Nguyễn cũng ửng đỏ lên như người say mà si ngốc nhìn hắn. Tần Tu Viễn làm sao có thể chịu được ánh mắt như vậy? Hắn lại liều lĩnh hôn xuống. Hắn như một đoàn hỏa diễm lướt tới nơi nào thì đều khơi dậy một trận nóng rực. Đường Nguyễn Nguyễn như một con thỏ nhỏ, ngoan ngoãn ở trong lòng hắn, mềm mại lại đáng yêu đến cực điểm. Tần Tu Viễn vươn tay ra muốn kéo màn trướng xuống, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Chờ lát nữa bọn họ sắp đến rồi.”

Tần Tu Viễn khàn giọng, mê mang nhìn nàng: “Bọn họ là ai?”

Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, nói: “Thiếu Duẫn và Thiếu Mẫn… Còn có Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ…”

Nàng oán thầm, không phải là người chàng tự mời tới sao?

Tần Tu Viễn ngẩn người, nói: “Để bọn họ ở bên ngoài chờ!”

Đường Nguyễn Nguyễn kiều diễm xinh đẹp liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Vậy sao có thể được?”

Hai người đang giằng co thì bên ngoài lại truyền đến giọng nói của Minh Sương: “Tướng quân! Thiếu Duẫn công tử và Thiếu Mẫn tiểu thư đã đến!”

Đường Nguyễn Nguyễn như trút được gánh nặng, đưa tay chỉ ra bên ngoài, nói: “Chàng xem, bọn họ đều đã đến rồi!”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, biểu tình có chút ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn cũng thấy buồn cười, lại có chút thẹn thùng, nói: “Chàng đang đè lên người thiếp… Đứng dậy trước đi…”

Tần Tu Viễn buồn bực nói: “Ta không có sức lực, không dậy nổi.”

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười, lập tức đưa tay vòng lên cổ hắn, ngẩng đầu lên khẽ hôn một cái trên má hắn, nói: “Có khí lực chưa?”

Tần Tu Viễn thu hồi vài phần u oán, hắn không tình nguyện mà đứng lên. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng đi chào hỏi bọn họ trước đi, thiếp sẽ đi dọn dẹp.”

Tóc của nàng vẫn chưa được chải, trang điểm cũng không kịp nữa. Tần Tu Viễn buồn bực nói: “Ta… Ta sẽ đợi một chút rồi ra ngoài.”

Dứt lời, hắn kéo vạt áo xuống cố gắng che dấu sự xấu hổ không cách nào nói. Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt một cái, trong lòng hiểu rõ, sắc mặt nàng lại càng đỏ lên.

Một lát sau, hai người thật vất vả mới thu thập thỏa đáng, cùng nhau ra cửa. Phạm Thiếu Duẫn và Phạm Thiếu Mẫn đã ngồi uống trà trong sân Phi Hiên Các, Thiếu Mẫn vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại nhìn, lập tức lộ ra nụ cười: “Biểu ca!”

Dứt lời, nàng ta liền muốn chạy về phía Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn hơi nhíu mày, bất động thanh sắc ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Thiếu Duẫn, trà trong phủ ta thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-162.html.]

Phạm Thiếu Mẫn chạy được một nửa, nhưng đến nơi lại nhào vào khoảng trống. Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, có chút buồn cười. Vẻ mặt Tần Tu Viễn bình tĩnh, giống như không nhìn thấy Phạm Thiếu Mẫn, hắn kéo Đường Nguyễn Nguyễn đi vào trong viện.

Tần Tu Viễn đến trước bàn rồi vén áo xuống ngồi, tự mình rót trà, còn bưng một ly cho Đường Nguyễn Nguyễn. Phạm Thiếu Duẫn nói: “Trà ngon! Ngươi đến vừa đúng lúc, nếu chậm chút nữa thì trà không còn ngon nữa.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nếm thử, đây là trà mới năm nay và cũng là lần đầu tiên nàng uống, hương vị thanh mát ngọt ngào vào miệng rất thoải mái. Nàng mỉm cười, nói: “Thiếu Duẫn quả nhiên là người sành ăn uống.”

Phạm Thiếu Duẫn cũng nhìn nàng, cười nói: “Nghe nói tối nay đệ muội tự mình xuống bếp, chắc hẳn chúng ta có phúc ăn uống rồi!”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, nói: “Tối nay mọi người cùng nhau ăn lẩu, không biết huynh và Thiếu Mẫn có kiêng món gì không?”

Phạm Thiếu Duẫn rộng lượng cười nói: “Chúng ta không có gì kiêng kị gì hết, đệ muội làm cái gì cũng được.”

Phạm Thiếu Mẫn thấy bọn họ trò chuyện hoàn toàn quên mất sự tồn tại của mình cho nên có chút không vui. Nàng ta chen vào ngồi giữa Tần Tu Viễn và Phạm Thiếu Duẫn, nói: “Biểu ca, bọn muội vừa mới chờ hai người thật lâu, hai người ở trong phòng làm gì đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn đang đang uống trà, nghe xong lời này đột nhiên liền sặc lên: “Khụ khụ khụ!”

Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, đưa tay vuốt ve lưng nàng, lại trả lời: “Tất nhiên là… Không thể không làm mấy việc quan trọng.”

Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn làm cho nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng! Ho không ngừng… Tần Tu Viễn cười cười, hắn vẫn kiên nhẫn vuốt nhẹ lưng nàng. Da mặt mỏng như vậy… Thực sự là thiếu rèn luyện.

Tần Tu Viễn cười thầm trong lòng.

TBC

“Mới vừa rồi ở tiền sảnh thỉnh an với mợ, ta thấy nàng khí sắc bà cũng khá tốt, hẳn là thân thể đã khỏe lên không ít chứ?” Phạm Thiếu Duẫn nói. Tần Tu Viễn gật đầu, đáp: “Từ khi Nguyễn Nguyễn vào phủ, nàng thường xuyên nấu thức ăn cho mẫu thân, ngoại trừ canh bổ còn có không ít đồ ăn vặt, tâm tình mẫu thân tốt lên, thân thể tự nhiên cũng tốt hơn không ít.”

Dứt lời, hắn mỉm cười nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cũng giật mình, cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe Tần Tu Viễn nói những lời này… Thì ra chuyện mình làm, hắn vẫn luôn nhìn thấy và để ở trong lòng, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Phạm Thiếu Duẫn nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn, yên lặng đưa cho hắn một ánh mắt “Trẻ nhỏ dễ dạy”, hắn lại nói: “Được rồi được rồi, mọi người từ xa tới đây, cũng không phải xem hai người biểu diễn chuyện tình cảm, ta muốn cùng ngươi nói chút chuyện chính sự.”

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đứng dậy nói: “Vậy mọi người nói chuyện đi, ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.”

Phạm Thiếu Duẫn thấy thế, mỉm cười nói: “Thiếu Mẫn, còn không đi học việc với biểu tẩu?”

Phạm Thiếu Mẫn không tình nguyện bĩu môi, nhưng cũng không có hứng thú với đề tài sắp tới của bọn họ, do dự một hồi vẫn đi theo Đường Nguyễn Nguyễn vào bếp nhỏ. Đợi sau khi hai cô nương đi, Tần Tu Viễn nhìn Phạm Thiếu Duẫn, nói: “Chính sự của ngươi có thể đứng đắn đến mức nào?”

Loading...