Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:32:59
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phạm Thiếu Duẫn trừng mắt một cái: “Chuyện Ích Châu, chẳng lẽ đắn?”
Tần Tu Viễn mỉm , : “Sao ? Phạm đại nhân phát hiện gì ?”
Phạm Thiếu Duẫn thấp giọng : “Ta phát hiện, từ khi Vương Nhiên nắm quyền ở Ích Châu thì nhiều tài nguyên ngừng chảy Bắc Cương, nhưng Bắc Cương thấy tung tích.”
Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, : “Chuyển cái gì?”
Phạm Thiếu Duẫn đáp: “Vàng và một đồ trang sức.”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên: “Vàng?” Dừng một chút, tiếp tục, “Tới biên giới phía Bắc khả năng đổi thành vũ khí, chiến mã, và thậm chí cả quân lính.”
Phạm Thiếu Duẫn gật đầu, : “Chúng cũng nghĩ đến điều đó. mà việc còn điều tra rõ ràng nên tiện phô trương. Hiện giờ mặc dù Vương Nhiên còn nhưng thương đội vẫn đang tiếp tục vận chuyển, chỉ sợ phía màn còn khác khống chế, nên đánh rắn động cỏ.”
Tần Tu Viễn : “Như , cho ngươi một phong thư, để cho bên Bắc Cương điều tra việc .”
Phạm Thiếu Duẫn : “Vậy thì quá, miễn cho ngày xảy chuyện, Ích Châu hất một gáo nước bẩn thì cũng thế nào.”
Tần Tu Viễn liếc một cái, : “Ta còn tưởng ngươi là vì lê dân bách tính, thì là vì tìm đường sống cho .”
Phạm Thiếu Duẫn giảo hoạt, : “Quốc gia cũng bảo vệ và gia đình cũng bảo vệ, hai bên xung đột với .”
Tần Tu Viễn , khóe miệng nhếch lên, : “Ngươi đang tưởng bở .”
Hai đang tán gẫu, Tần Tu Dật đến cửa Phi Hiên Các, một áo xanh, nhẹ nhàng bước tới.
“A Dật!” Phạm Thiếu Duẫn lâu gặp Tần Tu Dật liền cao hứng lên. Tần Tu Dật gật đầu với : “Thiếu Duẫn, lâu gặp.”
Phạm Thiếu Duẫn tới mặt , tỉ mỉ quan sát , : “Thoạt khí sắc của ngươi cũng tệ.”
Ba năm khi Tần gia xảy chuyện, Phạm Thiếu Duẫn theo phụ tới phủ Trấn Quốc tướng quân thăm hỏi, khi đó thấy Tần Tu Dật, quả thực là mà quỷ quỷ.
Lúc đó Phạm Thiếu Duẫn cũng thể tưởng tượng , một thiếu niên thần thái phi dương* như Tần Tu Dật, trong thời gian đầy một tháng trở nên đổi.
Hắn giật Tần Tu Dật, trong lúc vô tình thấy ống tay áo trống rỗng của , nội tâm vẫn chút nghẹn thở dài. Tần Tu Dật rộng lượng với Phạm Thiếu Duẫn, : “Đã qua .”
Phạm Thiếu Duẫn gật đầu, : “Không sai, qua … Bây giờ ngươi sống mới là quan trọng nhất.”
Tần Tu Dật vén áo choàng xuống, : “Ta sai mang theo mấy vò rượu ngon từ tửu trang trở về. Tối nay, chúng thể uống một trận thoải mái!”
Tần Tu Viễn : “Ngày thường cũng đãi ngộ , nhờ ngươi đến đó.”
Phạm Thiếu Duẫn : “Như thì ở thêm mấy ngày nữa.”
Mấy . Lúc , nha Minh Tuyết bước viện, đây : “Công tử, Chi Tâm tiểu thư đến Phi Lưu các.”
Tần Tu Dật giật , : “Các ngươi chờ một lát, sẽ ngay.”
Phạm Thiếu Duẫn về phía , hỏi: “Đi đón Chi Tâm ?”
Tần Tu Dật : “Tất nhiên.”
Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày : “Chỉ vài bước như mà còn đón?”
Tần Tu Dật liếc một cái, chút khinh bỉ, : “Loại hoa tâm như ngươi sẽ hiểu .”
Dứt lời, vung tay áo rời . Phạm Thiếu Duẫn hiểu nghẹn , nhất thời tức với Tần Tu Viễn: “Ta hoa tâm ?”
Tần Tu Viễn liếc , : “Hình như cũng oan cho ngươi .”
Phạm Thiếu Duẫn tức giận : “Lần khi ngươi thỉnh giáo gọi một tiếng “ca” cũng như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-163.html.]
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, : “Có chuyện ? Ta nhớ.”
Phạm Thiếu Duẫn buồn bực: “Ngươi!”
Dừng một chút, : “Thôi… Ngươi và ?”
Tần Tu Viễn , chỉ đáp: “Rất .”
Phạm Thiếu Duẫn liếc một cái, bộ dáng thấu tất cả, : “Phải ? Hai thực sự hòa hợp ?”
Tần Tu Viễn sững sờ, : “Ngươi ý gì?”
Phạm Thiếu Duẫn tà mị, : “Nói thật , ngươi còn triệt để bắt trái tim của ?”
Tần Tu Viễn thiếu chút nữa nước bỏng, trừng mắt một cái, : “Ngươi lung tung cái gì ?”
mà trong lòng chút chột , chẳng lẽ viên phòng viên phòng đều thể ?
mà cũng xác định, Phạm Thiếu Duẫn “bắt ” rốt cuộc là ý tứ gì, cũng chỉ thể tiếp tục sững sờ. Phạm Thiếu Duẫn , : “Ta lung tung chỗ nào? Bộ dáng tôn trọng như khách của các ngươi, .”
Hai bọn họ thoạt mặc dù tình cảm tệ, nhưng vẫn luôn… Có sự rụt rè thể rõ. Tần Tu Viễn hỏi đến câm lặng, thấp giọng : “Nàng… Trời sinh thẹn thùng, nhiều lời , nghĩa là .”
Phạm Thiếu Duẫn lắc đầu, : “ thấy Thiếu Mẫn đối xử khác biệt với ngươi như mà nàng cũng ghen, thiên hạ nào nữ tử rộng lượng như ? Điều kỳ lạ ?”
Sắc mặt Tần Tu Viễn ngưng , về phía Phạm Thiếu Duẫn, dường như vài phần đạo lý?
Nguyễn Nguyễn hình như… Chưa bao giờ thích . Tần Tu Viễn : “Ngươi cái gì chứ? Chính còn cưới thê tử, ngươi đừng ly gián phu thê chúng .”
Phạm Thiếu Duẫn nhạo một tiếng, : “Ta đương nhiên là mong các ngươi hòa hợp mới cho ngươi … Nữ nhân mà đối với ngươi kiêu ngạo siểm nịnh, chứng tỏ… đủ thích ngươi.”
Từ nhỏ tập văn tập võ, đều vượt qua Tần Tu Viễn, duy chỉ đến chuyện tình ái thì so với Tần Tu Viễn còn hiểu hơn nhiều, đương nhiên tìm một chút cảm giác ưu việt độc nhất vô nhị. Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, cảm giác rơi một cái hố lớn: “Vậy thì thế nào?”
Tần Tu Viễn suy nghĩ, quả thật giữa và Nguyễn Nguyễn là kém một bước là tới cửa, về phần một bước đến khi nào mới bước qua thì khó . Phạm Thiếu Duẫn mỉm , : “Mặt dày cộng thêm dỗ dành! Mọi thứ quan trọng sớm dạy cho ngươi …”
Tần Tu Viễn nhíu nhíu mày, : “Quên , còn tưởng ngươi thể đưa cao kiến gì.”
Phạm Thiếu Duẫn liếc một cái, : “Ta hỏi ngươi, ngươi hy vọng nàng như thế nào?”
Tần Tu Viễn yên lặng thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn trong bếp nhỏ, : “Ta hy vọng nàng thể thật sự mở lòng… Yêu . Thay vì chỉ đơn giản là lý do thành hôn với mà cố gắng thích nghi với phận .”
Phạm Thiếu Duẫn nhíu mày , bộ dạng đắn : “Người trẻ tuổi, chuyện khó , nếu một tâm ý thích ngươi , thì cần nhiều thời gian, nhiều chuyện để kiểm chứng.”
TBC
Tần Tu Viễn yên lặng uống một ngụm , : “Nàng từng một thanh mai trúc mã, nếu Hoàng thượng tứ hôn thì hẳn là nàng là nữ nhân của khác .”
Dừng một chút, tiếp tục . “Nàng tình nguyện gả cho , cũng chịu ít ủy khuất, nhưng vẫn vì phủ Trấn Quốc tướng quân của chúng trả giá nhiều… Tất nhiên là hy vọng nàng sống , nếu thể lưỡng tình tương duyệt chính là nhất, nếu thể…”
“Ta cũng sẽ chiếu cố cho nàng.”
Tần Tu Viễn ít khi những lời . Thật cũng Đường Nguyễn Nguyễn vài phần tình ý với . Nàng đối với ai cũng , nhưng hy vọng phần nàng dành cho là khác biệt.
Hắn vẫn cảm thấy nợ nàng, cho nên mặc dù thích nàng cận với nàng, nhưng chỉ cần nàng , thì cũng sẽ ép nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn ở trong phòng bếp nhỏ lơ đãng ngước mắt lên, thấy ánh mắt Tần Tu Viễn , nàng mỉm với tiếp tục cúi đầu sơ chế nguyên liệu nấu ăn trong tay. Tâm tư của nàng cũng đơn giản như , tất nhiên Tần Tu Viễn đang suy nghĩ gì. Phạm Thiếu Duẫn sửng sốt một chút, : “Không nghĩ tới ngươi là một kẻ si tình như .”
Tần Tu Viễn trừng mắt một cái, : “Liên quan gì đến ngươi.”
…..
Trong phòng bếp nhỏ, Phạm Thiếu Mẫn thúc giục: “Lẩu xong ?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Gần xong .”
Bởi vì ở cổ đại bếp từ ăn lẩu, vì nàng tìm điều chỉnh một lò sưởi nhỏ, lò thể thêm một lượng nhỏ củi khô tiếp tục đốt lửa. Chỉ cần đặt giá đỡ nồi lên thì thể nấu trong khi ăn. Đường Nguyễn Nguyễn bảo Minh Sương và Thải Bình bưng lẩu trong sân, đó đến bên cạnh Tần Tu Viễn, : “Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ ?”