Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 169

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:35:44
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấm tần tiếp tục: “Nếu hắn tin tưởng bổn cung thì chúng ta có thể liên thủ, điều tra việc này mật cách rõ ràng.”

Thần sắc của Đường Nguyễn Nguyễn phức tạp, nàng nhìn về phía Thấm tần, hỏi: “Nếu điều tra rõ người đứng sau là ai, vậy nương nương tính thế nào?”

Thấm tần thì thầm: “Ta làm gì cũng không liên quan gì đến ngươi… Tóm lại, thành hay bại cũng sẽ không liên quan đến các ngươi là được.”

Đường Nguyễn Nguyễn căng thẳng, mày tú nhíu lại, nàng suy tư một lát mới nói: “Được, ta về trước báo cho tướng quân, ít ngày nữa đến trả lời nương nương.”

Thấm tần mỉm cười: “Ta tin rằng ta không nhìn nhầm người.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười nhưng trong lòng lại âm thầm lo lắng. Hai người đang tán gẫu đã thấy Phương ma ma nâng áo váy chạy tới, bà đã lớn tuổi nên chạy một lát đã mệt đến thở hồng hộc, vội vàng bẩm báo… “Nương nương! Không hay rồi, Thất công chúa và Ngũ công chúa cãi nhau, công chúa của chúng ta còn bị Ngũ công chúa tát một cái!”

Sắc mặt Thấm Tần đột nhiên biến đổi: “Các ngươi trông hài tử kiểu gì vậy? Người ở đâu? Mau đưa bổn cung qua xem!”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong cũng có chút lo lắng, nàng vội vàng đuổi theo Thấm tần, cũng bước nhanh vào trong hoa viên. Còn chưa vào hoa viên đã nghe thấy Thất công chúa khóc: “Ngươi bồi thường cho ta! Ngươi ăn mất thạch trái cây của ta!”

Một khắc trước, Thất công chúa Mẫn Nguyên Đình cầm thạch trái cây, cao hứng đi vào trong hoa viên, nàng muốn ngồi trên xích đu vừa chơi vừa ăn nhưng Ngũ công chúa lại tới trước một bước, nàng ta đã chiếm xích đu. Thất công chúa chỉ ở bên cạnh chờ, nàng đợi một hồi mà thấy Mẫn Nguyên Uyển không có ý muốn xuống liền nói: “Hoàng tỷ, tỷ cũng để cho muội chơi một hồi được không?”

Mẫn Nguyên Uyển nhìn nàng một cái, mặt lộ ra bát quái: “Ta không ra!”

Mẫn Nguyên Đình có chút tức giận, nàng hơi bĩu môi, nhưng cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh xích đu ăn thạch. Thạch này trơn mềm, nàng chọc vài cái mới cho muỗng vào trong thạch trái cây được, nàng dùng muỗng xúc một miếng thạch, vẻ mặt chờ mong bỏ vào miệng, thoáng cái đã nếm được hương vị ngọt ngào! Nàng nghiêm túc nhai thì thấy còn có mùi thơm của quả đào, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ăn thạch trái cây đến phồng lên, nheo mắt lại cảm thán: “Thật ngon!”

Bộ dáng đáng yêu này rơi vào trong mắt Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển, lại biến thành cố ý khoe khoang, vẻ mặt nàng ta bất bình, nói: “Ngươi ăn cái gì vậy? Ngươi lấy từ đâu?”

Mẫn Nguyên Đình nuốt thạch, ngây thơ nói: “Đây là món ăn vặt mà thẩm đưa cho ta, nàng nói là bởi vì ta ngoan ngoãn uống thuốc để bệnh khỏi hẳn, cho nên cố ý làm cho ta!”

Mẫn Nguyên Uyển vừa nghe, trong lòng có chút ghen tị, hậu cung rõ ràng có hai vị công chúa nhưng phụ hoàng lại thường xuyên đi thăm Mẫn Nguyên Đình, rất ít khi đến thăm mình, món tráng miệng này vừa nhìn chính là người ngoài cung đưa tới, nhưng cũng chỉ đưa cho Mẫn Nguyên Đình, hoàn toàn không có phần của mình. Mẫn Nguyên Đình lại nói: “Hoàng tỷ, thạch trái cây này còn đó, Tỷ có muốn ăn không? Muội có thể cho tỷ một chén! Chắc tỷ chưa bao giờ ăn thứ này, phải không?”

Rõ ràng là đơn thuần mời nhưng Mẫn Nguyên Uyển lại càng cảm thấy mình bị vũ nhục. Nàng ta nhìn muội muội của mình, vẻ mặt hạnh phúc xúc viên thạch sáng lấp lánh kia, cái miệng nhỏ nhắn ăn ngon lành thì tức giận không nguôi. Hai chân nàng ta đạp một cái, nhảy xuống khỏi xích đu rồi vươn tay “bốp” một cái! Hất đổ thạch của Nguyên Đình xuống đất!

Một giây trước Nguyên Đình còn đang ăn thạch mà giờ khắc này lại trơ mắt nhìn thạch bị tỷ tỷ đánh rơi trên mặt đất!

Chén sứ trắng “keng” một tiếng, rơi đến vỡ vụn, còn thạch trái cây trong suốt cũng lăn ra, dính đầy đất, trở nên bẩn thỉu và không thể ăn được nữa.

“Ôi! Hu hu hu…” Nguyên Đình thoáng cái khóc thành tiếng, nàng nghẹn ngào nói: “Hoàng tỷ! Sao tỷ lại loại hất đổ thạch của muội! Hu hu hu…”

Nguyên Đình vừa khóc vừa nói: “Hoàng tỷ, thạch này là của muội! Tỷ làm hỏng rồi thì phải đền cái khác!”

Mẫn Nguyên Uyển lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nguyên Đình, nàng ta đã mười tuổi, so với Nguyên Đình còn cao hơn nửa cái đầu, bộ dáng vênh váo tự đắc, nói: “Bồi thường? Dựa vào cái gì? Ai nói ngươi lại chán ghét như vậy?”

Nguyên Đình nghe xong thật sự tức giận, nàng xông lên túm lấy y phục Mẫn Nguyên Uyển, nàng nói: “Ta phải tố cáo với phụ hoàng! Ta muốn nói cho phụ hoàng biết ngươi khi dễ người khác!”

Vừa nhắc tới phụ hoàng, Mẫn Nguyên Uyển có chút sợ hãi, nhưng nàng ta vẫn ngoài mạnh trong yếu mà cao giọng: “Ngươi sao, ngươi đi cáo rạng đi! Ta không sợ ngươi…”

Nói xong còn muốn chuồn đi, ai ngờ Nguyên Đình lại nắm lấy ống tay áo nàng ta, gắt gao không chịu buông ra, Nguyên Đình lộ vẻ mặt tức giận, nói: “Không cho đi! Đi gặp phụ hoàng với ta! Kẻ xấu này đừng hòng chạy trốn!”

Mẫn Nguyên Uyển vốn có chút sợ Mẫn Thành Đế, nàng ta cũng tự biết đuối lý nên không dám tiếp tục ở tại chỗ này, vì thế nàng ta hất cánh tay bị quấn lấy ra, ai ngờ lại dùng sức quá mạnh nên đã đẩy Nguyên Đình ngã nhào ra đất. Nguyên Đình vốn đã ủy khuất, lúc này không hiểu sao lại bị tỷ tỷ đánh vào mặt lại càng khổ sở, nhất thời bật khóc: “Phụ hoàng! Mẫu phi! Hu hu… Hoàng tỷ đánh con!”

Mới vừa rồi đánh một cái, vừa đúng lúc bị Nguyên ma ma cùng Phương ma ma chạy tới nhìn thấy, hai người sợ tới mức lập tức chạy ra, Nguyên ma ma nhìn mặt Nguyên Đình một chút, Nguyên Đình vốn dĩ có da thịt trắng nõn, hiện giờ đỏ lên một mảng lớn, còn có dấu bàn tay ẩn hiện như có như không. Mẫn Nguyên Uyển cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, nàng nhìn tay mình cũng có chút bối rối, vội vàng nói: “Ta, ta không phải cố ý! Đều do Nguyên Đình nhất định phải lôi kéo ta… Không để cho ta đi, ta tránh không thoát mới…”

Nguyên ma ma đau lòng nhìn mặt Nguyên Đình, nói: “Ngũ công chúa, có chuyện gì không thể nói cho thoả đáng mà nhất định phải động thủ với Thất công chúa đây? Tốt xấu gì nàng cũng là muội muội của người!”

Mẫn Nguyên Uyển nghe xong nhất thời có chút chột dạ, nàng ta nói: “Là nàng chọc ta trước…”

“Nguyên Uyển!” Một tiếng gọi vang lên, mọi người quay đầu lại nhìn lại là Âm quý nhân tới. Âm quý nhân kéo váy thướt tha đi tới, vươn tay về phía Mẫn Nguyên Uyển, Mẫn Nguyên Uyển giống như vớ được rơm cứu mạng nhào vào trong n.g.ự.c nàng, lẩm bẩm nói: “Mẫu phi…”

Âm quý nhân vừa tới được một lát, ước chừng đã nghe rõ ràng xảy ra chuyện gì, mà Phương ma ma thấy thế nên biết việc này hai nô tỳ các nàng xử lý không được, cho nên lặng yên không một tiếng động rời đi tìm Thấm tần. Nàng che chở nữ nhi, nói: “Nguyên Uyển, không bị dọa sợ chứ?”

Mẫn Nguyên Uyển vào trong n.g.ự.c mẫu thân, cố gắng nói: “Mẫu phi, không phải con cố ý đánh Nguyên Đình, đều là nàng! Nàng trêu chọc con trước!”

Nguyên Đình tức giận, khóc lớn: “Muội trêu chọc tỷ khi nào? Muội đang ăn thạch trái cây trên tay, không hiểu sao tỷ lại hất đổ hết thạch trong chén xuống đất! Muội đang muốn chia sẻ món này với tỷ, vậy mà tỷ lại là người xấu như vậy!”

Âm quý nhân nghe xong cũng nhíu nhíu mày, đề cao giọng điệu: “Thất công chúa, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi thấy ta mà không hành lễ thì thôi đi, còn lên tiếng chửi bới tỷ tỷ ngươi, mẫu phi ngươi đã dạy ngươi như vậy sao?”

Nguyên Đình vừa nghe lời này của Âm quý nhân nói mẫu phi mình như thế thì không thể nhịn được nữa, nàng nói: “Âm nương nương, người nói mẫu phi ta như vậy là không đúng!”

Bị một hài tử chỉ trích không chút kiêng dè như vậy, trên mặt Âm quý nhân cũng không nhịn được nữa, nàng ta nói: “Bộ dáng răng nanh sắc bén này của ngươi cũng không biết là giống ai, mẫu phi ngươi không phải là người dịu dàng nhất hậu cung sao? Chắc hẳn cũng có hai bộ mặt mới khiến ngươi có thể học theo!”

Mũi Nguyên Đình nhỏ nhắn sụt sịt lại sắp khóc, Nguyên ma ma giữ chặt nàng lại, nói: “Các ngươi đi tìm Thấm tần nương nương trước, được không?”

Nguyên ma ma sợ Nguyên Đình tiếp tục ở lại còn phải chịu thiệt.

Nguyên Đình lại nói: “Ta không đi! Âm nương nương nói xấu mẫu phi ta! Là nàng không đúng! Ta muốn bẩm với phụ hoàng… Phụ hoàng sẽ chủ trì công đạo!”

Âm quý nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật nực cười, lời nói của một hài tử như ngươi mà cho rằng Hoàng thượng sẽ tin sao?”

“Sao lại không tin?” Thanh âm uy nghiêm bất ngờ vang lên, Âm quý nhân sợ tới mức giật mình!

Nàng ta thấp thỏm quay đầu lại thì phát hiện Mẫn Thành Đế đã đứng ở bên ngoài hoa viên không biết từ khi nào, cách một hàng rào thấp, chỉ sợ đã nghe được hồi lâu!

Mẫn Thành Đế đi vài bước, từ sau hàng rào hiện thân, Mưu công công đi sát phía sau, theo thường lệ còn hơi khom lưng cúi mặt về phía trước.

TBC

Nguyên Đình thấy Mẫn Thành Đế đến thì khóc lớn nhào tới: “Phụ hoàng! Hu hu… Hoàng tỷ khi dễ Nguyên Đình! Âm nương nương còn nói xấu mẫu phi của con!”

Mẫn Thành Đế ôm Lấy Nguyên Đình, lại thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có một vệt bàn tay ửng hồng thì nhất thời đau lòng không thôi, nói: “Mặt con đã xảy ra chuyện gì?”

Mãi cho đến khi quý nhân vào vườn, hắn mới đến gần, cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì. Nguyên Đình lại thuật lại toàn bộ diễn biến hồi nãy một lần, trên mặt Âm quý nhân biến sắc từ xanh lại thành trắng bệch, Mẫn Nguyên Uyển cũng thấp thỏm không thôi.

Mẫn Thành Đế nghe nữ nhi nói vậy thì giận tím mặt, hắn khẽ quát: “Ngày thường ngươi tùy hứng thì cũng thôi, trẫm không truy cứu vậy mà ngươi còn có thể đánh Nguyên Đình? Nàng là muội muội ngươi!”

Mẫn Nguyên Uyển sợ hãi quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Phụ hoàng, con không có ý đó! Cũng là Nguyên Đình trêu chọc con trước…”

Nguyên Đình ủy khuất nói: “Muội trêu chọc tỷ khi nào? Muội còn hỏi tỷ có muốn ăn thạch trái cây do thẩm thẩm làm hay không…” Nguyên Đình chỉ chỉ thạch trái cây vừa rơi xuống đất, khổ sở nói: “Phụ hoàng xem, thạch trái cây của Nguyên Đình… Hu hu hu, bị dính bẩn rồi!” Đây là lần đầu tiên Nguyên Đình được ăn món này mà lại bị Hoàng tỷ hất đổ hết sạch!”

Nước mắt của nàng cứ chảy ròng ròng, càng nói càng đáng thương, Mẫn Thành Đế thương nữ nhi nên tức giận với Âm quý nhân: “Ngươi dạy dỗ nữ nhi như thế nào vậy? Rõ ràng làm sai chuyện lại muốn tránh nặng tìm nhẹ, không có trách nhiệm của bậc mẫu phi, làm sao có phong phạm của hậu cung hoàng thất?”

Âm quý nhân cũng quỳ rạp trên mặt đất, làm ra vẻ mặt áy náy, nói: “Đều là thần thiếp không biết cách dạy dỗ nữ nhi, đây cũng chỉ là chuyện đùa giỡn giữa các hài tử, kính xin Hoàng thượng thứ lỗi! Nguyên Uyển, còn không tạ lỗi với Nguyên Đình đi!”

Mẫn Nguyên Uyển nghe Mẫn Thành Đế nói mình như vậy cũng nghẹn khuất không thôi, nàng ta nói: “Con không! Con sẽ không xin lỗi!” Nàng ta tức giận đứng dậy, nói: “Phụ hoàng thiên vị!”

Mẫn Thành Đế tức giận vô cùng, mắt thấy sắp phát tác nên Âm quý nhân lại kéo nữ nhi qua, nâng tay tát một bạt tai vang dội!

“Bốp” một tiếng, làm cho Mẫn Nguyên Uyển bị đánh đến giật mình!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-169.html.]

Mẫn Nguyên Uyển ngơ ngác che mặt lại, không thể tin nhìn mẫu thân mà lẩm bẩm nói: “Mẫu phi?”

Âm quý nhân cắn răng, nói: “Còn không mau xin lỗi Thất hoàng muội! Ngươi không muốn sống sao?”

Nàng ta nháy mắt với nữ nhi, khóe miệng Mẫn Nguyên Uyển xụ xuống dưới, cảm thấy càng ủy khuất đến cực điểm, nhưng sinh ra ở hoàng cung nên nàng ta cũng biết tình thế người mạnh kẻ yếu, vì thế không tình nguyện nói: “Hoàng muội, hôm nay là tỷ sai rồi, thực xin lỗi.”

Mẫn Thành Đế thấy Mẫn Nguyên Uyển khuất phục quyền uy mà cũng không phải thật lòng hối lỗi nên trong lòng vẫn vô cùng bất mãn.

Nguyên Đình suy nghĩ một chút, nói: “Phụ hoàng, vừa rồi Âm nương nương cũng nói xấu mẫu phi của con! Phụ hoàng từng nói, người nói xấu sau lưng không phải người tốt…”

Ngay lúc này, Phương ma ma đã đưa Thấm tần và Đường Nguyễn Nguyễn đến, mọi người vội vàng hành lễ với Mẫn Thành Đế, Thấm tần nhận Nguyên Đình từ trong tay Mẫn Thành Đế, nàng đau lòng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, ôn nhu hỏi: “Có đau không?”

Nguyên Đình mím môi, nói: “Mẫu phi yên tâm, đã đỡ hơn rồi.” Nguyên Đình không muốn làm mẫu thân lo lắng, vẻ mặt kiên cường ngược lại càng làm cho Mẫn Thành Đế đau lòng. Mẫn Thành Đế lạnh lùng nhìn Âm quý nhân, hắn quát lớn: “Mưu Khiêm.”

Mưu công công nhanh chóng tiến lên, vẻ mặt bình thản: “Xin Hoàng thượng phân phó?”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế tức giận, thanh âm lạnh như băng: “Âm quý nhân không biết cách dạy dỗ nữ nhi, chỉ sợ khó có thể đảm đương trọng trách nuôi dưỡng hoàng tự, từ hôm nay, đưa Ngũ công chúa đến chỗ điện Hoàng hậu, để Hoàng hậu chiếu cố.”

Âm quý nhân sửng sốt, nàng ta vội vàng quỳ xuống rồi tiến lên cầu khẩn nói: “Hoàng thượng! Thần thiếp biết sai rồi! Cầu Hoàng thượng đừng đưa Nguyên Uyển đi!”

Mẫn Thành Đế liếc nàng ta một cái, nói: “Ngươi lòng dạ hẹp hòi, khẩu thị tâm phi, Nguyên Uyển đi theo ngươi sẽ không có tiền đồ tốt đẹp gì, ngươi đừng nên hại nữ nhi mình.”

Nguyên Uyển vừa nghe mình sắp bị đưa vào trong cung điện của hoàng hậu thì sợ tới mức quỳ xuống cầu Mẫn Thành Đế: “Phụ hoàng, cầu xin người! Con không muốn rời xa mẫu phi! Con muốn ở cùng mẫu phi!”

Thấm tần đứng ở một bên, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Ngũ công chúa đã ở bên Âm quý nhân nhiều năm, thoáng cái đưa đến chỗ Hoàng hậu, chỉ sợ cũng không thích ứng được. Không bằng để Âm quý nhân cẩn thận dạy dỗ Ngũ công chúa đi.”

Mẫn Thành Đế liếc nàng một cái, nói: “Trẫm biết nàng mềm lòng, nhưng Âm quý nhân lại xuất thân thấp kém, vốn không có năng lực dạy hoàng tự, trẫm đưa Nguyên Uyển đến nơi của Hoàng hậu cũng là vì tốt cho Ngũ công chúa!” Dừng một chút, hắn lại nhìn về phía Âm quý nhân, nói: “Công chúa Đại Minh ta, không phải gả cho nhà cao cửa rộng hiển quý thì chính là gả cho hữu bang phiên vương, nếu lại đi theo Âm quý nhân thì tương lai của Nguyên Uyển sẽ đáng lo ngại.”

Trong lòng Âm quý nhân dường như bị hung hăng đánh một cái, đau đến vô lực lên tiếng. Nàng ta chỉ đành cung kính cúi đầu, trong mắt là hận ý không giấu được nhưng không ai có thể nhìn thấy, thanh âm của nàng ta vẫn ngọt ngào linh động như trước: “Đa tạ Hoàng thượng…”

“Mẫu phi! Mẫu phi…” Ngũ công chúa bị người của Mưu công công kéo đi, một đường khóc lóc khiến người ta run lên. Mẫn Thành Đế có chút mệt mỏi, nói: “Âm quý nhân, ngươi tự mình hồi cung cảnh tỉnh lại mình đi!”

Dứt lời hắn cùng Thấm tần ra khỏi hoa viên.

Nguyên Đình cũng bị trận mặt này dọa sợ, nhưng nàng không thể hoàn toàn hiểu được người lớn đang nói cái gì, vì thế trong lòng vẫn nhớ tới thạch trái cây. Nguyên Đình kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Thẩm thẩm… Thạch của con đã bị hoàng tỷ hất đổ, con có thể ăn một chén khác không?”

Lúc nãy Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng nhìn tất cả, giờ phút này trong lòng cũng có vài phần thổn thức, nàng nói: “Được, công chúa cứ ăn đi.”

Vì thế Nguyên Đình nhu thuận nắm tay nàng, đi theo phía sau phụ hoàng cùng mẫu phi.

Âm quý nhân vẫn quỳ xuống đất, yên lặng ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ sắp bùng lên lửa giận. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ, bây giờ Thấm tần này chỉ dựa vào Hoàng Đế sủng ái là có thể chèn ép mình cùng Nguyên Uyển như thế, tương lai lỡ như nhi tử của nàng có tiền đồ, vậy sao có thể được?

Vả lại sao tướng quân phu nhân này lại vào cung? Xem ra, phủ Trấn Quốc tướng quân quả thật muốn chung thuyền cùng Thấm tần. Hôm nay chính là điểm tâm mà phu nhân tướng quân kia làm mới khiến Nguyên Uyển sai lầm, hại mẫu tử các nàng xa cách!

Nỗi nhục này, xem như nuốt không trôi… Nhưng rốt cuộc phải làm như thế nào thì mới có thể đoạt lại nữ nhi của mình đây?

…..

Ngọc Chương Hiên.

Thật vất vả mới tiễn Mẫn Thành Đế đi, Thấm Tần cũng có chút mệt mỏi, nàng dựa vào trên giường quý phi, tùy ý để cung nữ giúp nàng xoa nắn bả vai. Phương ma ma tiến vào, thấp giọng nói: “Nương nương…”

Thấm tần lộ ra vẻ không vui, nói: “Người còn chưa đi sao?”

Phương ma ma lắc đầu, nói: “Lão phu nhân nói… Hôm nay nhất định phải nhìn thấy nương nương.”

Thấm tần lạnh lùng cười: “Bà ấy dựa vào cái gì mà nghĩ bổn cung nhất định sẽ gặp?”

Phương ma ma có chút khó xử: “Nương nương, nhưng Phương phu nhân dù sao cũng là mẫu thân cả của người… Hiện giờ bọn họ đã ở cửa nội cung đợi hơn nửa ngày, nếu bị người có tâm nhìn thấy, chỉ sợ sẽ bàn tán không hay.”

Hôm nay chính thất của Phương phủ nhà Thấm tần vào cung diện kiến, mà Thấm tần lại không muốn để ý tới bà ta, vẫn để bà ta phơi mặt ở bên ngoài nội cung. Thấm tần nói: “Yên tâm đi, thân thế của bổn cung… Đã nói qua với Hoàng thượng, cho dù ta cùng ngoại tộc có cắt đứt qua lại thì Hoàng thượng cũng sẽ không nói cái gì, chỉ cảm thấy bọn họ làm khó ta.”

Thấm tần thoạt nhìn nhu nhược hòa thuận nhưng trên thực tế là một người tâm tư kín đáo, dưới tình huống không có mẫu gia ủng hộ đi tới hôm nay chính là dựa vào từng bước cẩn thận củng cố địa vị cho bản thân. Phương ma ma nói: “Nhưng hôm nay không chỉ có lão phu nhân, còn có Nhị công tử… Người biết tính tình Nhị công tử, nếu như hắn mất kiên nhẫn thì chắc chắn sẽ nháo loạn!”

Thấm tần nhíu mày: “Cái gì? Vì sao tên đăng đồ tử kia cũng đi theo?”

Phương ma ma nhắc tới Nhị công tử, chính là Nhị thiếu gia của Phương gia, cũng là trưởng tử của Phương phu nhân… Phương Quyền. Mà Thấm tần tên thật là Phương Thấm, là trưởng nữ Phương gia nhưng mà bởi vì là thứ xuất nên không được coi trọng. Phương ma ma đáp lại: “Nghe lão phu nhân nói, muốn mời nương nương tìm một mối hôn sự cho Nhị công tử…”

Thấm tần lạnh lùng đáp: “Bọn họ nghĩ thật hay!” Dừng một chút, nàng ta tức giận nói: “Ngày hôm đó hắn bắt nạt mẫu thân ta, sau đó dứt khoát đưa ta vào cung, còn hại mẫu thân ta tức giận công tâm, ôm bệnh qua đời… Lúc ta ở trong cung khó khăn nhất thì bọn họ hận không thể gạch bỏ tên ta ra khỏi gia phả, hiện giờ thấy ta xoay người lật ngược tình thế thì lại vội vàng đến nịnh bợ… Còn muốn xin một mối hôn sự tốt từ ta sao, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”

Phương ma ma là người từ Phương gia theo Thấm tần vào cung, cũng biết mấy năm nay Thấm tần chịu rất nhiều ủy khuất nên bà cũng không khuyên Thấm tần, chỉ nói: “Nô tỳ biết nương nương sống không dễ dàng, nhưng vẫn phải xử lý bọn họ thích hợp mới được.”

Thấm tần lộ ra vẻ mặt phiền não, nói: “Tìm hai người đuổi bọn họ đi, bổn cung không muốn nhìn thấy bọn họ.”

…..

Bên ngoài nội cung, một vị phụ nhân mặc hoa phục đứng ở cửa, bà ta đi tới đi lui. Bên cạnh bà ta còn có một vị công tử mặc cẩm bào, công tử này sinh ra có chút mập mạp, bị mặt trời phơi nắng lâu nên trên mặt nhìn có chút bóng dầu, cẩm bào màu xanh nhạt khoác lên người hắn căng ra thật chặt, làm cho người ta nhìn đã thấy khó chịu. Hắn không kiên nhẫn nói: “Mẫu thân! Chúng ta quay về đi! Khẳng định nàng sẽ không gặp chúng ta…”

Phương phu nhân nói: “Ngươi biết cái gì? Tỷ tỷ ngươi hiện giờ được sủng ái, nếu không thừa dịp cơ hội này tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt thì ngươi còn tưởng rằng mình có thể lấy được thê tử tốt sao?”

Hắn lộ ra vẻ mặt không cho là đúng: “Cưới thê tử có gì tốt? Cả ngày có người quản ta như thế nào cũng không có ý nghĩa gì! Những tiểu thư nhà quan lại nhạt nhẽo không thú vị kia, nào có giống cô nương ngõ Điềm Thuỷ chứ?”

Dứt lời, ánh mắt Phương Quyền híp lại dừng trên người cung nữ xinh đẹp vừa đi ngang qua, khiến nàng sợ tới mức cúi đầu rời đi ngay lập tức.

Phương phu nhân tức giận: “Ngươi! Thật ngu ngốc!”

Hiện giờ Phương Quyền cũng không còn nhỏ tuổi, bởi vì hắn thường xuyên lưu luyến nơi phồn hoa, còn cưỡng đoạt dân nữ khiến cho thanh danh hỗn độn nên không có nhà giàu nào nguyện ý gả nữ nhi cho hắn. Phương phu nhân lo lắng cứ tiếp tục như vậy thì tiền đồ của nhi tử sẽ bị hủy hoại, vì vậy muốn kéo hắn đến cầu xin Thấm tần giúp nhi tử tìm một hôn sự tốt. Nhưng bà ta lại không nghĩ tới, đợi hơn nửa ngày cũng không thấy triệu kiến gì, đừng nói Phương Quyền không có nhẫn nại, ngay cả chính bà ta cũng có chút nhụt chí. Phương Quyền nhìn sắc trời, nói: “Mẫu thân… Trời không còn sớm nữa rồi! Trưởng tỷ không gặp chúng ta thì thôi, chúng ta trở về đi!”

Buổi tối hắn còn hẹn hồ bằng cẩu hữu* đi đến ngõ Điềm Thuỷ, chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thể chậm trễ?

Phương phu nhân lộ vẻ lo lắng, bà ta tiến lên tìm thị vệ trông cửa kia lần nữa: “Vị đại nhân này… Thấm tần nương nương có triệu tập chúng ta hay không?”

Thị vệ kia lộ ra sắc mặt uy nghiêm, cao giọng đáp: “Không có.”

Thị vệ dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết Thấm tần nương nương cố ý để hai người này phơi nắng, cho nên cũng không ai dám dẫn bọn họ tiến vào, thậm chí ngay cả trà nước cũng không dám đi rót, sợ chọc giận nương nương. Mà bọn họ lại đúng là người mẫu tộc Thấm tần, cũng không dễ đắc tội cho nên cũng không ai đuổi bọn họ đi. Phương phu nhân căng thẳng, bà ta ngúng nguẩy trở về chỗ cũ, vừa đi vừa suy tính tìm người khác hỗ trợ thúc giục Thấm tần. Nghĩ đến chỗ này, nàng nhìn thấy trong cung viện, có một nữ tử hoa phục, có chút thần sắc thất vọng xuất hiện trong tầm mắt. Phương phu nhân vừa nhìn người này, biết không phải cung nữ tầm thường, nữ tử kia yên lặng ngẩng đầu, cũng thấy được nàng cùng Phương Quyền.

Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Âm quý nhân. Nàng ta được Tử Vân dìu, muốn đến tẩm điện của Hoàng hậu thăm Ngũ công chúa vừa bị đưa đi, Mẫn Nguyên Uyển. Nhưng đi ngang qua cửa cung, lại cảm thấy phụ nhân này tựa như có chút quen mắt. Nàng ta liếc mắt ra hiệu, bảo Tử Vân đi qua hỏi xem tình hình là gì, vì thế Tử Vân đi hỏi thăm thị vệ kia. Một lát sau, Tử Vân trở lại, nàng ta phúc thân, nói: “Nương nương, bọn họ là người nhà ngoại của Thấm tần, hôm nay vào cung là có việc mời gặp Thấm tần nhưng đợi một ngày, còn chưa được triệu tập.”

Âm quý nhân cười lạnh một tiếng, nàng ta nói: “Thấm tần vừa muốn lung lạc triều thần, còn muốn quyến rũ Hoàng thượng, tất nhiên là không có thời gian quản bọn họ…”

Tử Vân nói: “Vậy chúng ta cũng mặc kệ bọn họ sao?”

Dừng một chút, con ngươi Âm quý nhân đảo qua, nàng ta nói: “Tử Vân, không bằng chúng ta đi giúp bọn họ một chút là được…”

*狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Loading...