Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:15
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phủ Trấn Quốc tướng quân.

“Tướng quân, tướng quân!” Ám vệ báo tin vội vàng chạy Phi Hiên Các. Tần Tu Viễn đang ở trong thư phòng thấy lập tức đẩy cửa , hỏi: “Sao ?”

Lúc , Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi cũng đang trong sân, thấy vội vàng chạy tới thì khỏi mặt chờ xem chuyện gì. Ám vệ : “Quả nhiên ngoài dự đoán của tướng quân! Tả tướng lấy vật chứng đó g.i.ế.c cả nhà Vương Nhiên để diệt khẩu!” Hắn chạy nhanh đến nỗi thở nổi, thở hổn hển tiếp tục : “Cả nhà Vương Nhiên Tần Trung cứu về, đưa trong mật thất, nhưng Tần Trung…”

“Tần Trung ?” Thải Vi sốt ruột chạy tới, chân nàng còn khỏi hẳn, chút khập khiễng. Ám vệ nàng một cái : “Hắn bỏng… Hiện giờ đang ở chính sảnh cùng các khác…”

Lời còn dứt, Thải Vi lảo đảo chạy ngoài.

“Ngươi chậm một chút!” Đường Nguyễn Nguyễn thấy Thải Vi như thế cũng chút sốt ruột theo. Đám ám vệ thành nhiệm vụ, giờ phút đều ở trong thiên điện, đao c.h.é.m thương tích, mà đều cháy rách nát bộ y phục, lộ vết thương đáng sợ. Thải Vi cửa thấy nhiều nam nhân xa lạ, trong lúc nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, nhưng nàng cũng bất chấp nhiều như , nghĩ đến Tần Trung thương, lòng nàng nóng như lửa đốt.

Nàng đỏ mặt, vòng qua đám ám vệ cường tráng thì đột nhiên phát hiện cáng, nọ phủ một lớp áo lên, đây chính là áo choàng của Tần Trung. Áo choàng thiêu cháy đến mức nham nhở, cũng bởi vì nàng từng giúp nên mới nhận . Người nọ hình cao lớn, nhưng giờ phút cáng, thương nặng. Toàn bộ gương mặt đều bỏng đến mặt mũi đổi, dùng gạc bọc kín. Đôi mắt Thải Vi nóng lên, nàng run giọng : “Tần Trung?”

Nàng kinh ngạc quỳ xuống, cúi , mặt bỏng vô cùng nghiêm trọng, còn nhiều vết d.a.o c.h.é.m thương, nhắm chặt mắt , là c.h.ế.t sống. Thải Vi bộ dạng của thì tim nàng đau xót, nước mắt chảy dài. Nàng lẩm bẩm: “Tần Trung… Sao thương nặng như ? Hôm qua còn , xong việc sẽ trở về thăm ?”

Nàng : “Huynh mau tỉnh dậy? Ta đến đây… Sao để ý tới …”

Nàng càng càng lớn, kinh động đến những ám vệ khác. Một ám vệ tới, cúi với nàng: “Cô nương… Tần Trung chỉ bỏng một chút thôi, cô nương chớ nên khổ sở…”

Thải Vi rơi lệ, : “Đã cháy thành như , thể khổ sở đây? Hắn là một bao…”

Nàng lẩm bẩm: “Chưa ai giống , đối xử với … ”

Nước mắt của nàng giống như chuỗi hạt đứt dây rơi đầy xuống đất, thể dừng .

Lúc Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn cũng chạy tới thiên điện, đám ám vệ thấy tướng quân cùng phu nhân đến thì lập tức dậy, cùng hành lễ. Đường Nguyễn Nguyễn thoáng qua mặt đất cũng vô cùng kinh ngạc.

Sau khi rõ chân tướng, Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng vỗ nhẹ bả vai Thải Vi, : “Tuy Tần Trung bỏng nhưng gì cũng bảo vệ tính mạng, cũng là may mắn trong bất hạnh… Chúng sẽ cử chăm sóc cho đến khi vết thương lành …”

Thải Vi như khả năng khôi phục , nàng bi thương mà : “Tiểu thư, vì … Tại khổ mệnh như ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “ … Tần Trung còn trẻ như thế, thậm chí còn thành , giờ gặp kiếp nạn , thật sự cho đau lòng.”

Thải Vi xong đột nhiên chủ động đưa tay, vuốt nhẹ lên tay . Đây là đầu tiên nàng chủ động chạm Tần Trung. Thải Vi cẩn thận nắm lấy bàn tay đầy vết m.á.u , : “Tiểu thư, từ nhỏ Tần Trung phụ mẫu, nhà, với nô tỳ về mong lớn nhất của cuộc đời một mái nhà…” Nàng nức nở, “ hỏi xem nô tỳ ở bên ?”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kinh ngạc: “Thải Vi, ý ngươi là ?”

Tất cả trong phòng đều đồng loạt qua, nhưng ánh mắt Thải Vi vẫn dừng trong cáng, để ý đến . Thải Vi lau nước mắt, trầm giọng : “Nô tỳ nguyện ý ở bên , chăm sóc cả đời.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: “Ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ ? Tần Trung thành như , rốt cuộc thể khôi phục cũng …”

Thải Vi khổ một chút, nàng đáp: “Vốn dĩ nô tỳ phúc khí lớn, tiểu thư đối xử với nô tỳ như , nô tỳ vô cùng cảm kích, nhưng Tần Trung đối với nô tỳ giống… Sau khi , nô tỳ cảm giác đau lòng là như thế nào… Nô tỳ cũng sẵn sàng chia sẻ nỗi đau với .”

Đường Nguyễn Nguyễn giật , nàng về phía Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn chậm rãi : “Thải Vi, ngươi thật sự thích Tần Trung, nguyện ý gả cho ?”

Thải Vi nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Vâng.”

Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch, đáp: “Được, bản tướng quân sẽ chủ hôn cho hai .”

Thải Vi xong thì thành tiếng.

“Đa tạ tướng quân!” Một giọng của nam nhân quen thuộc vang dội truyền đến, khiến cho hai vai Thải Vi run lên. Nàng đột nhiên đầu , thấy tất cả xung quanh đều . Khóe miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, Đường Nguyễn Nguyễn cũng đang che miệng , mà bên cạnh nàng là một nam nhân cao lớn tuấn… Tần Trung chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, áo lửa lớn hỏng, cũng vài phần chật vật, khó khăn lắm mới lộ lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng xương quai xanh mắt, khiến càng thêm khí bức . Hàng lông mày rậm khẽ nhíu, mặt lộ vẻ vui mừng, tươi Thải Vi.

Thải Vi kinh ngạc đầu thoáng qua mặt đất: “Cái … Chuyện gì đang xảy ở đây ?”

Nàng vội vàng dậy tới mặt Tần Trung, kéo qua đánh giá từ xuống : “Huynh chứ?”

Tần Trung gật đầu, ánh mắt trong suốt, lộ hàm răng trắng.

Mặt Thải Vi bỗng dưng đỏ lên: “Huynh! Sao ai lên tiếng! Ta…”

Ám vệ lên tiếng vất vả lắm mới nhịn , : “Cô nương, Tần Trung … Ai ngờ cô còn xong vội vàng lấy báo đáp! Chúng cũng ngăn nổi…”

Vừa dứt lời, tất cả đều vang. Còn ám vệ trêu ghẹo: “Sớm thương thể cưới thê tử thì cũng dạo một vòng trong lửa! Ha ha ha ha… ”

“Ha ha ha… Xin chúc mừng…”

Lúc , Thải Vi hận thể tìm một khe hở để chui ngoài, nàng hổ tức giận, thoáng cái đẩy Tần Trung xoay chạy ngoài… Tần Trung sửng sốt, lập tức hỏi: “Thải Vi tức giận ? Nàng lấy nữa ?”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt một cái, : “Đừng ngốc nữa, còn mau đuổi theo?”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng: “Nữ nhân, dỗ dành.”

Tần Trung gật đầu, thoáng cái chạy nhanh ngoài.

Chân Thải Vi còn khỏi hẳn, nàng chạy nhanh nhưng vẫn cố gắng khỏi thiên viện. Thật là hổ đến chết!

Vẻ mặt nàng đỏ bừng, nên giận nên vui.

“Thải Vi! Thải Vi!” Tần Trung chạy như bay mà đến, nhanh chóng đuổi theo nàng. Thải Vi phớt lờ, nàng vòng quanh .

Hắn nắm lấy tay áo Thải Vi, : “Thải Vi… Nàng đừng tức giận, là …”

Thải Vi vẫn để ý tới , còn mạnh tay hất , nhưng nàng vững nên thiếu chút nữa ngã nhào về phía . Tần Trung đỡ lấy eo nàng, nhíu mày : “Chân nàng còn khỏi hẳn, thể nhiều như !”

Thải Vi ủy khuất trừng mắt : “Liên quan gì đến !”

Tần Trung sửng sốt, lập tức : “Đây đương nhiên là chuyện của !” Sau khi trong lòng Thải Vi thì lá gan cũng lớn thêm vài phần: “Bây giờ nàng là thê tử tương lai của !”

Thải Vi giật , lập tức đỏ mặt đẩy , nàng lắp bắp : “Ai… Ai là thê tử tương lai của chứ? Đừng linh tinh… Cũng chỉ vì thương, thấy đáng thương nên mới…”

Tần Trung nhịn rộ lên, : “Chẳng lẽ trọng thương nên nàng mới nguyện ý gả cho ? Được , châm lửa tiếp…”

Thải Vi cả kinh lập tức lấy tay đ.ấ.m : “Huynh ngu ngốc gì !”

Tần Trung nắm lấy cổ tay nữ tử, ánh mắt thâm tình nàng: “Ta đúng là ngu ngốc, nếu thông minh một chút thì sớm phát hiện tâm tư của nàng .”

Thải Vi nghiêng đầu tránh ánh mắt sáng quắc của , lẩm bẩm : “Huynh ngốc nghếch? Huynh còn thừa dịp thương tâm mà nghĩ cách khiến hết lời trong lòng , ngược thông minh…” Nói xong, trong mắt nàng chợt trào nước mắt, thấp giọng nỉ non: “Là … Ta thấy thương thành như thì thương tâm bao, còn tâm tư xem náo nhiệt…”

Vừa Tần Trung cũng thấy bộ dáng lóc thảm thiết của nàng, trong lúc nhất thời cũng chút đau lòng, kìm lòng ôm Thải Vi trong ngực, lẩm bẩm : “Thực xin , là , để nàng thương tâm…”

Thân thể Thải Vi căng thẳng, nàng tránh khỏi vòng tay của nhưng chút vô lực. Hai tay Tần Trung nhẹ nhàng khép , ôm chặt nàng n.g.ự.c mà : “ nếu sự hiểu lầm … Thì vẫn khi nào nàng sẽ ở bên .”

Hắn buông lỏng nàng , ánh mắt còn thâm tình nữ tử mặt, hàng lông mày rậm, con ngươi đen nhánh sáng ngời ấm áp, Tần Trung gằn từng chữ : “Thải Vi, Tần Trung thề sẽ đối với nàng cả đời, nàng nguyện gả cho thê tử ?”

Sắc mặt Thải Vi đỏ bừng lên, nàng líu ríu : “…”

Tần Trung thấy nàng chút chần chờ thì vội vàng hỏi: “ ?”

Thải Vi ngước mắt đáp: “Không … Trong lòng cô nương khác, ở trong mắt , nàng mới là nữ tử nhất …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-171.html.]

Tần Trung hỏi đến sửng sốt, nhưng lập tức mặt mày tuấn tươi , đưa tay nắm lấy tay nàng, đặt ở n.g.ự.c , ôn nhu : “Nơi vẫn chỉ nàng, bao giờ khác, nàng chính là cô nương nhất.”

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Thải Vi cảm nhận nhịp tim trầm hữu lực của , nàng ngượng ngùng ngước mắt lên, nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của nam nhân.

Tần Trung hỏi một cách chân thành: “Nàng nguyện ý gả cho ?”

Khóe miệng Thải Vi nhếch lên, nàng đỏ mặt gật gật đầu.

Tần Trung nhướng mày rậm, đột nhiên ôm nàng lên!

Thải Vi bất ngờ kịp đề phòng khi xoay vòng trung, nàng hờn dỗi: “Chàng mau thả xuống!”

“Thật quá! Cuối cùng cũng thê tử, cũng gia đình!” Tiếng sảng khoái của Tần Trung vang lên trong bầu trời đêm….

……

Trong thư phòng phủ Tể tướng, ánh đèn vẫn còn sáng.

Lưu Thực âm trầm ở trong phòng chờ đợi tin tức. Lưu Kỳ gõ cửa, : “Tướng gia, bên còn phái trở về, bằng nghỉ ngơi ?”

Lưu Thực liếc mắt: “Lâu như còn trở về, chỉ sợ là điều gì.”

Lưu Kỳ đáp: “Tiểu nhân phái thăm dò, cho dù kết quả như thế nào thì cũng tin tức đưa về.”

Lưu Thực tiếp tục nhắm mắt , suy tư : “Vương Nhiên quá nhiều, thể giữ .”

Lưu Kỳ gật đầu: “Tiểu nhân hiểu, nên phân phó xuống cho giải quyết thật sạch sẽ.”

Lưu Thực im lặng gật đầu. Ngay lập tức hỏi: “Gần đây Thư Mặc đang gì?”

Lưu Kỳ suy nghĩ một chút mới trả lời: “Từ Hoàng thượng khiển trách, Đại công tử tùy ý dâng tấu nữa, ngược trầm hơn nhiều, mỗi ngày đều đúng giờ Đốc Sát Viện.”

Lưu Thực “Ừm” một tiếng.

Lưu Kỳ thấy sắc mặt vẫn nên tiếp tục : “Gần đây Nhị công tử cũng tiến bộ, cả ngày ở nhà khổ công học tập, lẽ kì thi mùa thu sẽ đỗ đạt.”

Lưu Thực thản nhiên đáp: “Tùy .”

TBC

Lưu Kỳ nhiều nữa, vẫn Tả tướng thích thử tử, dường như ông bao giờ chủ động hỏi qua tình huống của Lưu Thư Nhiễm. Hai tiếp tục im lặng hồi lâu, rốt cục tin tức đang chờ cũng tới.

“Tướng gia, tướng gia, !” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Sắc mặt Lưu Thực lạnh lẽo, mở mắt , : “Vào !”

Hạ nhân báo tin: “Tướng gia, thám tử đến báo, viện tử ở ngoại ô cháy! Hiện giờ ngọn lửa còn dập tắt, mơ hồ thể thấy bên trong vài nhưng đó là ai…”

Lưu Thực trầm giọng hỏi: “Vương Nhiên ở bên trong ?”

Tên hạ nhân đáp: “Ngọn lửa quá lớn, thực sự thể thấy rõ bên trong… Tuy nhiên của chúng phái , cũng nào trở về.”

Ánh mắt Lưu Thực ngưng trọng, : “Tối nay, ngoại trừ của chúng thì còn khác đến đó ?”

Hạ nhân suy nghĩ một chút mới đáp: “Không phát hiện tung tích của khác, thế nhưng thấy t.h.i t.h.ể của thủ vệ nơi đó, chắc chắn giao chiến ác liệt.”

Trong lòng Lưu Thực cảm thấy , nếu Vương Nhiên và chứng cứ đều ngọn lửa thiêu sạch thì , nhưng lỡ như chạy ngoài…

Anh mắt Tả tướng híp , sát ý càng sâu, : “Phái tìm kiếm xung quanh, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác!”

Hạ nhân sợ tới rùng , cung kính mà đáp: “Vâng, tướng gia.”

……

Bóng đêm đen kịt, trong khí tràn ngập mùi ẩm ướt, dường như trời cũng sắp mưa.

Gần nửa đêm trong mật thất, Vương Nhiên chậm rãi mở mắt, cánh tay bỏng một mảng lớn khiến cảm thấy nóng rát đau đớn. Sau khi tỉnh thì lập tức giãy dụa, mở mắt thấy Tần Tu Viễn đối diện , dáng vẻ bình tĩnh uống . Giọng của khàn khàn vang lên, “Thê tử và hài nhi của ?”

Tần Tu Viễn liếc , : “Ngươi cảm thấy tiên nên trả lời câu hỏi của bản tướng quân thì mới tư cách hỏi phu nhân cùng nhi tử của ?”

Vương Nhiên ngẩn , gắng gượng dậy đáp: “Nếu rơi trong tay ngươi, c.h.é.m g.i.ế.c cứ việc, nhưng kính xin Tần đại tướng quân chớ khó thê tử cùng hài nhi của , bọn họ vô tội.”

Tần Tu Viễn lạnh lùng : “Khi ngươi ép phu nhân cùng nhảy xuống vách đá thì từng nghĩ tới nàng cũng vô tội ?”

Khóe miệng Vương Nhiên khẽ giật giật, trầm mặt . Tần Tu Viễn thấy thì tiếp lời: “Bản tướng quân rảnh chuyện phiếm với ngươi, hỏi ngươi, tối hôm qua những g.i.ế.c ngươi là của Tả tướng ?”

Vương Nhiên lời nào, xem như là thừa nhận. Tần Tu Viễn thẳng vấn đề: “Rốt cuộc ngươi và quan hệ gì? Năm đó Bắc Tề nghị hòa xảy chuyện gì?”

Vương Nhiên thoáng qua Tần Tu Viễn: “Ta hết thì ngươi thả thê tử cùng hài nhi của ?”

Tần Tu Viễn liếc một cái, : “Chuyện cho tới bây giờ mà ngươi còn cho rằng cơ hội bàn điều kiện với ? Vương Nhiên, lúc ngươi ở đây, khó phu nhân và nhi tử của ngươi là tận tình tận nghĩa .”

Vương Nhiên căng mặt gì, cũng tự đuối lý.

Bây giờ là cá thớt, giãy dụa cũng tác dụng gì nữa, bằng kiếm thêm vài phần nhân tình, lẽ thể xin Tần Tu Viễn thả thê tử và hài nhi . Vương Nhiên thấp giọng đáp: “Năm đó… Ta bổ nhiệm vệ của Tả tướng, hộ tống đến Bắc Tề nghị hòa…”

Bên ngoài mật thất, tiếng gió thổi mạnh, mưa to sắp tới.

Dưới sự miêu tả của Vương Nhiên, sự kiện năm đó dần dần hiện mặt Tần Tu Viễn….

…..

Ba năm , đêm mùa đông.

Vương Nhiên doanh trướng của Tả tướng để canh gác, lúc là giờ Tý nhưng đèn trong trướng vẫn còn sáng. Hắn buồn chán vì canh gác ban đêm, chút cảm thán vì gặp thời. Lúc đó, chính là một nam tử nhiệt huyết, chỉ đầu quân bảo hộ quốc gia, trở nên nổi bật.

Hắn hướng tới kim qua thiết mã, phi nước đại rong ruổi sa trường trướng của Tần Tu Thệ, nhưng chỉ phái đến vệ của Tả tướng. Hắn tiếc nuối vì một võ nghệ nhưng vô dụng, mỗi ngày bưng đưa nước, nghênh đón công vụ tới khiến khỏi chút chán nản. Hắn liếc mắt trong chủ trướng, mơ hồ thấy Tả tướng còn thư án, vì thế Vương Nhiên khỏi suy nghĩ, vì chuyện hôm nay nghị hòa mà Tả tướng phiền lòng ?

Nói đến Bắc Tề Vương cho tức giận sôi máu.

Bọn chúng vẫn khiêu khích biên cương của Đại Minh, nháo đến dân chúng thể nào sống yên . Mấy năm gần đây thiên tai liên tiếp, quốc khố dần dần hao hụt, nếu thật sự đánh giặc thì chỉ sợ sẽ lung lạc căn cơ giang sơn xã tắc, nhưng nếu đánh thì dân chúng oán hận.

Cho nên, thái độ triều đình đối với Bắc Tề cũng chia hai phái. Văn thần lấy Lưu Thực chủ phần lớn chủ trương nghị hòa, mà võ tướng do Trấn Quốc Công Tần Mục cầm đầu, thì chủ chiến. Trong thời gian ngắn náo loạn thể hoá giải , vì thế Mẫn Thành Đế nghĩ một biện pháp, đó là để Lưu Thực cùng Tần Mục tới Bắc Cương, tiên do Lưu Thực mặt nghị hòa, nếu nghị hòa thành thì để Tần Mục chủ chiến, đuổi Bắc Tề về địa bàn của .

vòng nghị hòa đầu tiên thuận lợi. Bắc Tề Vương vẫn do dự bất định, hai nhi tử nhưng lập trường của hai nhi tử bất đồng. Tứ Hoàng tử Ba Nhật Đạt của Bắc Tề ủng hộ hai nước nghị hòa, còn chờ mong thể liên minh chia sẻ kỹ thuật và văn hóa Đại Minh để hai nước cùng chung sống hòa bình; Lục Hoàng tử cực lực chủ chiến, hận thể g.i.ế.c sạch đám Đại Minh… Vương Nhiên nghĩ đến vẻ mặt âm ngoan của Lục Hoàng tử thì cảm thấy, lỡ như tương lai Bắc Tề Vương, chỉ sợ biên giới giữa Bắc Tề cùng Đại Minh sẽ mãi mãi ngày yên .

Đêm càng ngày càng sâu, đang lúc chút mệt mỏi thì bên đối diện hai bóng tới. Vương Nhiên dám lơ là, lập tức lấy tinh thần, hiện giờ bọn họ đóng quân ở phụ cận Bắc Tề, cách doanh trướng của Trấn Quốc Công xa, lỡ như Tả tướng xảy chuyện gì thì gánh nổi trách nhiệm!

Đợi hai chậm rãi đến gần, chút khẩn trương mà quát lớn: “Ai đến?”

* Tích thủy bất lậu – 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng để nhỏ ngoài; hình dung lời , việc vô cùng cẩn mật, chút sơ hở nào; hoặc là tiền tay dễ dàng để lọt ngoài).

* Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng thể dùng để chỉ phụ nữ xinh .

* Thành ngữ “kim qua thiết mã” 金戈鐵馬 cũng là “thiết mã kim qua” 鐵馬金戈 hình dung tư thế hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông trận. Cũng dùng để hình dung chiến tranh.

Kim qua 金戈: chỉ cây giáo chế tạo bằng kim loại; thiết mã 鐵馬: chỉ chiến mã phủ lên giáp sắt.

Loading...