Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 172
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:17
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn nương theo ngọn đuốc yếu ớt bên ngoài mà thấy khuôn mặt của đến. Là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục của Bắc Tề, tai đeo ngọc bội quý giá, sắc mặt lạnh như băng, còn mang theo một chút tà mị. Mắt của vải đen che càng tăng thêm vài phần quỷ quái.
“Lục… Lục Hoàng tử?” Vương Nhiên bối rối, vì đêm khuya mà Lục Hoàng tử của Bắc Tề đến thăm?
Lục Hoàng tử Mạc Lặc mỉm , : “Nếu nhận bổn vương còn cút ?”
Vương Nhiên tức giận, : “Nếu Lục Hoàng tử gặp Tả tướng nhà chúng thì cũng để thông báo một tiếng…”
Lục Hoàng tử nhạo một tiếng, : “ là sống chết…”
Dứt lời, hộ vệ phía liền đẩy lưỡi đao …
“Dừng .” Rèm cửa chính vén lên từ bên trong. Tả tướng Lưu Thực chậm rãi khỏi chủ trướng, Lục Hoàng tử lạnh nóng mà : “Lục Hoàng tử đêm khuya đến thăm, tìm bổn tướng chuyện gì?”
Lục Hoàng tử mỉm : “Tả tướng mời bổn vương trong một chút ?”
Sắc mặt Tả tướng Lưu Thực ngưng trọng, : “Lục Hoàng tử, mời.”
Thấy hai ở trong trướng, trong lòng Vương Nhiên vui nhưng cũng đành ngoan ngoãn canh giữ ở cửa. Trong chủ trướng, Lưu Thực đối diện Lục Hoàng tử một hồi lâu cũng lên tiếng, Lục Hoàng tử mở miệng , : “Hiện giờ hòa đàm thành, kế tiếp Tả tướng tính toán như thế nào?”
Lưu Thực hừ lạnh một tiếng, : “Hòa đàm thành, là điều Lục Hoàng tử chờ đợi ?”
Nếu như nghị hòa thất bại thì Tần Mục sẽ mặt khai chiến với Bắc Tề, thư thì mặt mũi của các văn thần sẽ mất sạch. Hơn nữa tiền triều hậu cung liên lụy rộng, kết quả nghị hòa cũng thể sẽ ảnh hưởng đến thế cục trong cung. Lưu Thực cũng một mực suy tư vì chịu nghị hòa, nghĩ tới tìm tới cửa.
“Tả tướng như là sai , thực sự bản vương cũng mong đợi nghị hòa , chỉ là điều kiện mà tiện nhắc tới ở đại điện mà thôi…” Lục Hoàng tử Mạc Lặc nhếch môi, như mà Lưu Thực.
Mặt Lưu Thực chút đổi, : “Lục Hoàng tử chuyện cứ thẳng cần ngại.”
Lục Hoàng tử Mạc Lặc nhạt, : “Ta một .”
Lưu Thực chút nghi hoặc, hỏi: “Ai?”
Mạc Lặc mở miệng phun ba chữ: “Tần Tu Dật.”
TBC
Ngữ khí của thong thả nhưng mang theo hận ý sâu sắc. Lưu Thực giật mắt của mới hiểu . Sắc mặt Lưu Thực buông lỏng vài phần, hỏi: “Ý của ngươi là, chỉ cần chúng giao Tần Tu Dật thì ngươi thể thúc đẩy phụ hoàng ngươi đáp ứng chuyện nghị hòa?”
Ngón tay Mạc Lặc khẽ gạt chén , : “Không sai.”
Lưu Thực một cái trầm giọng : “Lục Hoàng tử bản tướng bán đồng liêu?”
Mạc Lặc ha ha, : “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu là một con đường thì thể tính là đồng liêu?”. Dừng một chút, tiếp tục : “Một Tần Tu Dật đổi sự đình chiến của hai nước, hơn nữa nhờ đó mà thanh danh của Tả tướng sẽ vang dội. Vụ mua bán lợi thế bổn vương tin Tả tướng động tâm?”
Lưu Thực khẽ mím môi, một lời. Mạc Lặc tiếp tục : “Nếu hai nước khai chiến, đừng là Tần Tu Dật chỉ sợ ngay cả quân Tần gia cũng thể lưu bao nhiêu ? Một hy sinh, đổi lấy sự an của ngàn vạn , ai nhẹ ai nặng, trong lòng Tả tướng tự phán đoán.”
Lưu Thực bình tĩnh Mạc Lặc, : “Ngươi dám lấy việc công trả thù tư sợ phụ hoàng ngươi trách tội ?”
Mạc Lặc : “Bổn vương tin Tả tướng sẽ đem việc tiết lộ ngoài, dù phụ vương cũng già… Hơn nữa ngươi cũng cần một đồng minh ở Bắc Tề, ? Ta sủng phi của Hoàng Đế Đại Minh các ngươi là nghĩa của Trấn Quốc Công, vả Trấn Quốc Công cũng là thư đồng từ nhỏ của Hoàng Đế, tương lai nếu nhi tử của quý phi lên ngôi, thì tất nhiên Trấn Quốc Công sẽ nắm bộ quyền hành, nếu Tả tướng tính toán sớm, đến lúc đó còn chỗ ?”
Những lo lắng trong lòng Lưu Thực Mạc Lặc đào bới , lạnh lùng nắm chặt nắm đấm. Mạc Lặc tựa hồ đang chờ quyết định của Lưu Thực nên cũng ý mà nhàn nhã uống một ngụm . Sắc mặt Lưu Thực tối sầm , do dự hồi lâu. Rốt cục hạ quyết tâm, : “Nếu ngươi thể thuyết phục phụ hoàng ngươi đáp ứng ký kết hiệp định đình chiến, sẽ dẫn Tần Tu Dật đến biên giới Bắc Tề.”
Dừng một chút, : “Về phần thể bắt thì xem bản lĩnh của Lục Hoàng tử.”
Mạc Lặc xong, ánh mắt khỏi phóng hào quang khác thường, : “Được!”
Hắn tà mị , : “Hay là… Để cho Vô Nhân Cốc …”
Mắt của Tần Tu Dật b.ắ.n mù ở Vô Nhân Cốc. Đương nhiên báo thù ở nơi . Lưu Thực mím môi, : “Một lời định.”
Lục Hoàng tử dậy từ biệt, khẽ : “Ta tin tưởng Tả tướng sẽ bổn vương thất vọng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-172.html.]
Dứt lời, đeo áo choàng vén rèm cửa lên trong bóng đêm, nhanh liền biến mất thấy . Vương Nhiên ở ngoài cửa bộ câu chuyện… Hắn bóng lưng Mạc Lặc, len lén Tả tướng Lưu Thực đang trầm mặc ở bên cạnh, trong lúc nhất thời nên thế nào là. Lưu Thực liếc một cái híp mắt, : “Vào .”
Trong lòng Vương Nhiên chấn động, lập tức theo Lưu Thực chủ trướng. Lưu Thực đánh giá một phen, liền : “Ngươi gia nhập quân Tần gia bao lâu ?”
Vương Nhiên thành thật trả lời: “Hai năm …”
Lưu Thực , ngước mắt , : “Hai năm mà ngươi vẫn chỉ là một thủ vệ?”
Vương Nhiên căng thẳng, sắc mặt hổ thẹn. Lưu Thực : “Không bằng ngươi theo bản tướng , chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm, bổn tướng nhất định sẽ đưa ngươi một bước lên mây xanh.”
Vương Nhiên trầm ngâm một lát, : “Tiểu nhân tài đức gì mà để Tả tướng coi trọng? Nếu Tả tướng lo lắng chuyện Lục Hoàng tử truyền ngoài, thì cần, tiểu nhân cũng gây phiền toái cho .”
Lưu Thực mỉm , : “Có vài phần thông minh.” Dừng một chút, : “Vậy ngươi nguyện giúp bổn tướng một tay ?”
Vương Nhiên suy tư một lát, to gan hỏi: “Tả Tương thật sự … Giao, giao cho Lục Hoàng tử Bắc Tề?”
Lưu Thực , : “Nếu hy sinh một mà thể đổi thiên hạ thái bình thì gì là thể?”
Vương Nhiên vội vàng : “ là hùng của chúng ! Hắn từng dùng một mũi tên b.ắ.n trúng mắt Hoàng tử Bắc Tề, lập đại công! Hắn…”
“Vậy thì ?” vẻ mặt Lưu Thực bình tĩnh Vương Nhiên, : “Quân Tần gia của , gần như một nào thể c.h.ế.t già, phần lớn đều là c.h.ế.t trận sa trường… Nếu sớm muộn gì cũng chết, bằng để cho cái c.h.ế.t của giá trị một chút, ngươi xem ?”
Vương Nhiên sửng sốt, phản bác như thế nào. Lưu Thực : “Ngươi xem ngươi, ngươi theo Tần Tu Dật theo dõi bổn tướng, nhưng chỉ thể một vệ, nếu ngươi giúp bản tướng thành chuyện , chính là thầm lặng cứu lê dân bách tính trong, bản tướng tất nhiên sẽ bạc đãi ngươi… Ngươi là thông minh, ắt hẳn lựa chọn như thế nào…”
Vương Nhiên lâm mê mang. Loại tư vị rối rắm mâu thuẫn đến bây giờ còn nhớ rõ….
…Nhớ nơi , giọng Vương Nhiên chút run rẩy. Hắn thì thầm: “Thực sự trong lòng tiểu nhân … Cha con Trấn Quốc Công vẫn là tấm gương sáng trong lòng tiểu nhân, nhưng lời của Tả tướng cho tiểu nhân cảm thấy đạo lý… Có lẽ, tiểu nhân động tâm với điều kiện mà đưa .”
Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh như băng, thản nhiên : “Cho nên, ngươi liền đưa lá thư cho cha , khiến bọn họ chỉ mang theo mấy ngàn mà Vô Nhân Cốc?”
Đèn dầu trong phòng lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt rõ ràng, chỉ thấy cúi đầu, : “Vâng.”
Tần Tu Viễn siết chặt nắm đấm, hỏi: “Bức thư ?”
Vương Nhiên nhất thời trầm mặc, : “Tả tướng bảo cùng của Bắc Tề đưa tin để che mắt khác, đó bảo tìm cách trộm tiêu hủy… bản lưu một con đường sống cho chính , đợi Trấn Quốc Công bọn họ , liền lấy bức thư tự giấu .”
Tần Tu Viễn : “Tả tướng chuyện ?”
Vương Nhiên : “Sau mới … Nếu tay nhược điểm của , cũng khả năng xuất nhân mã giúp tìm thê nhi… Tóm , việc đúng là với Tần gia các ngươi, nhưng nam tử Hán đại trượng phu, nếu thì gì hối hận, hiện giờ rơi tay ngươi, cũng là nhân quả tuần mà thôi.”
Tần Tu Viễn buồn bã , : “Ngươi thật nhẹ nhàng.”
Hắn tiến lên một bước, hung hăng túm lấy cổ áo Vương Nhiên, : “Ngươi đang cái gì ? Lấy vỏ bọc cứu lê dân bách tính, mượn công hành tư, hại c.h.ế.t phụ và trưởng ! Tại ngươi điều đó! Dựa cái gì?”
Sắc mặt Tần Tu Viễn thống khổ, ánh mắt lạnh đến mức tựa hồ tê cóng. Vương Nhiên kinh ngạc , đáp như thế nào. Tần Tu Viễn giơ tay lên xa, một quyền đ.ấ.m mặt , Vương Nhiên đánh nghiêng , phun một ngụm máu.
Tần Tu Viễn căm hận : “Còn cái gì lấy tính mạng một , đổi lấy tính mạng ngàn vạn ? Sau khi các ngươi hại c.h.ế.t phụ và trưởng , Bắc Tề ngoài mặt giả vờ ký kết hiệp định đình chiến nhưng đến mấy tháng liền lật lọng, đoạt ba tòa thành trì của chúng , trong đó một tòa thành trì hơn mười vạn dân chúng đều sát hại tàn nhẫn! Lúc mang trọng hiếu, nhưng cũng khoác áo lên trận tắm m.á.u g.i.ế.c địch! Khi đó, lũ thủ phạm các ngươi đang trốn ở ?”
Vương Nhiên cho hổ thẹn thôi, những thứ , chỉ là trong tiềm thức của dám đem những thứ liên quan đến . Vương Nhiên vùi đầu, che giấu sự hổ của , thấp giọng : “Mặc dù sai đội, lạc lối, nhưng cũng lòng bào quốc. Khi ở trướng của Hổ Khiếu tướng quân mãi vẫn trọng dụng… Bằng cũng sẽ Tả tướng dẫn dụ…”
Tần Tu Viễn hít sâu một , từ trong n.g.ự.c lấy một tờ giấy ném lên mặt , phẫn nộ : “Mở mắt chó của ngươi xem!”
Vương Nhiên chút ngoài ý , yên lặng nhặt tờ giấy mặt đất lên, kỹ. Đó cũng là một phong thư. Lá thư vài năm, trang giấy chút vàng, nhưng chữ vẫn rõ ràng như cũ. Đập mắt là hàng chữ chút quen thuộc, giống như ở đó.
“A Viễn, mấy ngày gần đây ? Ta và phụ , A Dật đến Bắc Cương…”
“Dưới trướng Ngu một diệu nhân, thể cường tráng, tính cách quả cảm, vả chân thành, chí báo quốc… Tên là Vương Nhiên…”
“Người chỉ cần mài dũa một thời gian nữa tất thành viên ngọc sáng. Đợi chiến trường, Ngu cho thành phó tướng của , như thế nào?”
……