Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:30
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Hạo Tường hơi sửng sốt, hắn nhìn về phía Minh Sương cố gắng nhớ xem đã gặp nàng ở đâu, sau khi phản ứng lại thì có chút kinh hỉ: “Ngươi là nha hoàn của Tướng quân phu nhân sao?”
Minh Sương gật đầu cười nói: “Đúng vậy! Tiểu công tử Hạo Tường hôm nay cũng đến Mỹ Thực Lệnh? Thỉnh ngài trợ giúp phu nhân nhà chúng ta một chút, chúng ta ở khu Đông Nam, vị trí Ất Tự.”
Vương Hạo Tường cười đến rạng rỡ, nói: “Ta đến vì chuyện này!”
Dứt lời, hắn cao hứng phấn chấn đi về phía Đông Nam. Minh Sương vẫn ở lại trên đường chính, bên này người đến người đi càng thêm nhộn nhịp. Vào thời điểm này, thực khách ở khu vực Đông Nam cũng dần dần nhiều hơn. Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Trung ở lại quầy hàng bên Ất tự nhưng hiện tại cột cờ vẫn rỗng tuếch, còn vị trí bên cạnh đã treo được vài tấm thẻ bài. Tần Trung một bên gảy than, hắn căm giận bất bình mà nói: “Phu nhân, Triệu Dương Danh kia đúng là tên thiếu đạo đức, người có muốn thuộc hạ đi trị tội hắn hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn Triệu Dương Danh. Một tay hắn bưng đĩa lớn, một tay lại ngăn cản một thực khách, nói: “Vị công tử này, đến vị trí đầu tiên của Ất Tự nếm thử phi lê cá đi!”
Thực khách liếc nhìn phi lê cá trên đĩa của hắn và nói, “Ta… Ta sẽ đến sau!”
Triệu Dương Danh lại biến sắc, vẫn ngăn cản thực khách này lại rồi nói: “Ngươi đừng đi! Như thế nào, tỷ tỷ ta làm phi lê cá không vừa mắt ngươi hay sao?” Hắn vốn có bộ dáng thô lỗ hung dữ, nói chuyện cũng không chút khách khí nào làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Chỉ thấy thực khách rụt rè nói: “Ta không có ý đó… ”
Đường Nguyễn Nguyễn cau mày, người này đã chặn hết tất cả thực khách đến khu Đông Nam. Triệu Dương Danh lộ ra vẻ mặt ngang ngược, nói: “Vậy ngươi có ý gì? Đường đường triệu công tử ta đây chính tay đưa thức ăn đến trước mặt ngươi vậy mà ngươi còn không thưởng thức, không nể mặt tí nào sao?”
Thực khách kia là một công tử văn nhã, ăn mặc vô cùng đơn giản, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân thế gia đại tộc ở Đế Đô. Hắn thấy Triệu Dương Danh như vậy cũng có chút khiếp đảm, hắn chỉ có thể nhận lấy đũa mà gắp một phi lê cá lên, yên lặng bỏ vào miệng. Dưới sự đe dọa như vậy, ngay cả khi thức ăn ngon thì tất cả đều vô vị, thực khách ăn miếng cá như nhai sáp, sau đó mới nói: “Ta đã ăn xong, ta có thể đi được chưa?”
Triệu Dương Danh hừ nhẹ một tiếng: “Ăn xong mà không treo thẻ bài lên sao? Còn chờ công tử ta giúp ngươi?”
Thực khách sửng sốt: “Tấm thẻ của ta vừa rồi đã đưa cho quầy hàng phía trước… Ta không còn thẻ nữa… ”
Triệu Dương Danh vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên giận dữ: “Ngươi nói cái gì?” Hắn nắm lấy ống tay áo của thực khách và nói, “Nếu ngươi không có thẻ thì tại sao không nói sớm? Hại công tử ta bận rộn một hồi.”
Tỷ tỷ của Triệu Dương Danh – Quận vương phi lộ ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn cùng thực khách kia, sắc mặt tỏ ra ý phiền não. Triệu Dương Danh liếc mắt nhìn tỷ tỷ một cái, nhận thấy nàng không vui thì lại càng tức giận đẩy thực khách kia một phen, nói: “Cút đi nơi khác ăn!”
Thực khách kia lộ vẻ mặt phẫn nộ, hắn dám giận không dám nói. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Tần Trung nói: “Triệu Dương Danh này như ăn cướp vậy, đã ngăn cản rất nhiều thực khách, vị trí của bọn họ là con đường tất yếu mà thực khách đến khu Đông Nam, phàm là có thẻ thì đều bị hắn lấy đi, đúng là quá bá đạo.”
Đường Nguyễn Nguyễn vừa đảo tay nướng, vừa nói: “Có quy tắc nào quy định không cho phép chặn đường thu thẻ sao?”
Tần Trung sửng sốt, lập tức nói: “Không có…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng: “Vậy cũng chưa phải kết thúc, nếu ngươi đi tranh chấp với hắn, có thể hai nhà chúng ta đều bị phạt đuổi ra ngoài, chúng ta cứ an tâm nướng thịt trước đi, ta tin tưởng Minh Sương cùng A Dao sẽ kéo thực khách tới đây, hơn nữa… Ta có một vũ khí bí mật.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, Tần Trung cũng không nhìn Triệu Dương Danh nữa mà tiếp tục giúp nàng chuẩn bị than lửa. Cánh gà trong tay Đường Nguyễn Nguyễn đã được nướng đến mức thơm nức mũi. Nàng cầm một nắm bột tiểu hồi rắc lên, hoàn thành công đoạn cuối cùng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy công tử vừa mới bị Triệu Dương danh khi dễ còn chưa đi xa thì cầm một xiên cánh gà đuổi theo, nói: “Vị công tử này, không bằng nếm thử cánh gà nướng của ta đi.”
Công tử kia vừa mới bị khi dễ, trong lòng vô cùng không vui, lạnh lùng nói: “Vị phu nhân này, ta không có thẻ, người không cần phải ân cần.”
Mỗi người tham gia thi đấu hay đến Mỹ Thực Lệnh đều là nặc danh, trừ phi vốn đã quen biết, bằng không đến nơi này thì cũng không có ai biết đối phương đến từ phủ nào, cho nên công tử này nói chuyện cũng không chút lưu tình. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Ta biết. Nhưng đây là ta tặng cho ngươi thưởng thức, không cần thu thẻ.”
Tấm thẻ này vốn để lại cho nơi có món ngon mỹ thực, nhưng không ít quầy hàng đã cưỡng ép đòi hỏi thực khách phải đưa thẻ, khiến cho Mỹ Thực Lệnh cũng dần biến chất. Công tử kia có chút nghi hoặc, nói: “Thật sao?”
Trên quầy hàng bình thường thì người dự thi đều hy vọng đưa mỹ thực đến tay người ăn còn thẻ, mà nàng lại chủ động mời mình đến ăn, ngược lại có vài phần kỳ lạ. Đường Nguyễn Nguyễn chân thành gật gật đầu, nói: “Đến Mỹ Thực Lệnh vốn là phải cao hứng vui vẻ thưởng thức, nếu hoàn toàn vì thẻ đó thì thực sự không có ý nghĩa.”
Dứt lời, nàng đưa cánh gà qua. Công tử kia cũng không tiện từ chối nữa, hắn yên lặng tiếp nhận, thấp giọng đáp một câu: “Đa tạ phu nhân.”
Nói xong, hắn cầm chiếc cánh gà kia rời đi. Trương Sở Di bên chữ Ất nhìn hắn một cái, vẻ mặt khinh thường. Lý phu nhân buồn chán ngồi xuống, nói: “Không phải ngươi nói thích tham gia Mỹ Thực Lệnh sao? Tại sao thực khách đến không chào hỏi?”
Trương Sở Di cười nhạo một tiếng, nói: “Mẫu thân, người này vừa nhìn đã biết là một người quê mùa, chỉ sợ là tiểu quan gia quyến đến từ các quận huyện xung quanh Đế Đô, chẳng những không có thẻ bài mà còn không có năng lực kéo người khác tới, con vẫn không nên lãng phí khí lực.”
Lý phu nhân nghe Trương Sở Di nói cũng không lên tiếng nữa.
Công tử kia ngửi ngửi cánh gà trong tay, thịt gà được nướng toả ra mùi hương không thôi, làm cho hắn không nhịn được muốn ăn luôn. Mới vừa rồi hắn không tình nguyện ăn một phi lê cá, đến lúc này nghĩ lại trong lòng còn có chút ủy khuất nên yên lặng bỏ cánh gà vào trong miệng, muốn ăn một miếng để quên đi dư vị vừa rồi. Cánh gà bên ngoài được rắc một lớp bột tiểu hồi, vừa vào miệng đã kích thích đầu lưỡi, làm cho vị giác của hắn cũng nóng lòng muốn thử. Hắn vội vàng cắn xuống, lớp da gà bên ngoài cánh gà đã được nướng đến giòn giòn, ăn vào nghe tiếng “ọp ẹp”, hắn nhẹ nhàng xé một cái, nửa thịt bên cánh gà đã được lột khỏi xương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-178.html.]
Một miếng vào miệng, nhai một cái đã cảm nhận được thịt bên trong non mềm, còn thấm ra hương vị ngọt ngào, dường như đó là vị ngọt của mật ong thấm vào. Hắn nhai đến vô cùng thích ý, không nghĩ tới cánh gà tiện tay lấy được này lại ngon như vậy!
Hắn vừa ăn vừa trở về, sắp rời khỏi khu Đông Nam, lại gặp phải một đám người quen.
“Trần công tử, sao ngươi lại ở đây một mình thế này? Làm chúng ta tìm hồi lâu!” Có mười mấy công tử cùng tuổi với hắn đang lục tục đi tới, bọn họ đều là sĩ tử trúng cử trong cuộc thi mùa xuân, đại bộ phận còn chưa được phong chức quan, lần này là Lại bộ phá cách mời bọn họ tới, để cho bọn họ sớm trải nghiệm cuộc sống nơi Đế Đô. Trần công tử cuống quít nuốt cánh gà trong miệng, trên tăm trúc trong tay hắn còn có một cánh gà lẻ loi, nhưng cũng không dễ giấu. Hắn có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi thấy bên này có chút đồ ăn tươi ngon nên ta đi nhanh một chút, ai biết lại lạc mất mọi người.”
TBC
Một bạch y công tử khác hứng thú nhìn thoáng qua cánh gà trong tay hắn, nói: “Ngươi vì cánh gà này mà đến đây sao?”
Trần công tử đỏ mặt, đáp: “Vốn dĩ không phải vì cái này… Đây là một nữ nhân tặng cho ta… Nhưng món này thực sự rất ngon!”
Bạch y công tử nhìn hắn ăn mà ngoài miệng đầy dầu mỡ, không khỏi có chút buồn cười, nói: “Vậy ngươi dẫn chúng ta đến khu Đông Nam nếm thử đi!”
Trần công tử gật gật đầu, nói: “Mọi người đi theo ta…” Dừng một chút, hắn lại nói: “Các ngươi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên đến vị trí vị trí đầu tiên của Ất tự ăn!”
Mọi người có chút nghi hoặc, hỏi: “Sao lại như vậy? Bên đó làm món gì mà lại không nên đến?”
Vẻ mặt Trần công tử nghẹn ngào, nói: “Làm món gì thì cũng không quan trọng, quan trọng là người bên kia vô cùng vô lễ, nếu không ăn đồ của hắn, hoặc là không treo thẻ cho hắn thì chỉ sợ sẽ bị đánh!”
Mọi người vô cùng kinh ngạc, lúc này nghị luận sôi nổi: “Cái gì? Thậm chí còn có chuyện này nữa sao?”
Trần công tử nghiêm túc: “Vừa rồi, thiếu chút nữa ta đã rơi vào ma trảo của hắn bày ra, lát nữa chúng ta đi ngang qua nơi đó, ngàn vạn lần không cần để ý tới người kéo khách ấy làm gì.”
Mọi người gật đầu như gà mổ thóc, Trần công tử dẫn đại đội từ từ tiến vào khu Đông Nam. Lúc này, Triệu Dương Danh ở vị trí đầu tiên của Ất tự, đang bị tỷ tỷ quở trách…
“Kéo khách lâu như vậy mà chưa được ba mươi thẻ bài, phi lê cá mà ta làm đều nguội hết rồi, ngươi thật sự là ngu ngốc!”
Quận vương phi lộ ra vẻ mặt không vui, nàng ta ôm quyết tâm tất thắng mà đến, nhất định phải để Quận vương nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa mới đúng. Quận vương thật vất vả mới vào Đế Đô một chuyến, đợi lát nữa xuống triều sẽ tới đây, hiện tại thẻ còn ít như vậy, làm sao có thể lọt vào mắt hắn?
Quận vương phi nghĩ đến đây thì sắc mặt càng khó coi. Triệu Dương Danh như rất sợ tỷ tỷ, hắn vội vàng nói: “Được rồi, tỷ tỷ, đợi lát nữa người tới, đệ nhất định sẽ kéo bọn hắn lại đây, treo thẻ cho tỷ tỷ.”
Quận vương phi hừ nhẹ một tiếng: “Cái này còn được… Này! Nhìn xem, hình như có rất nhiều người đến đây!”
Triệu Dương theo tiếng vọng nhìn lại, đã thấy phía trước có một đám người đang đi tới, người cầm đầu chính là công tử hắn vừa ngăn cản. Hắn có chút giật mình trợn tròn mắt, nghĩ thầm, người này sẽ không dẫn người đến trả thù chứ?
Quận vương phi đá hắn một cước, nói: “Còn không mau đi!”
Trong lòng Triệu Dương Danh không muốn, nhưng cũng chỉ đành dẫn hai gia đinh ngăn ở trên đường, hắn căng da đầu hét lên: “Chư vị công tử, đến nếm thử phi lê cá của chúng ta đi! Món này thực sự rất ngon!”
Trần công tử lạnh lùng bĩu môi, nói: “Mấy người này đều không có thẻ đâu, ngươi đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Triệu Dương Danh sửng sốt, hắn lập tức bĩu môi rồi lui xuống, nhún nhún vai với Quận vương phi.
Trần công tử kia trực tiếp dẫn theo các sĩ tử đến vị trí thứ hai của Ất tự, Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc ngẩng đầu, nói: “Công tử đến dùng món sao?”
Trần công tử cười nói: “Đúng vậy, chúng ta nhiều người, không biết phu nhân có đủ nướng thịt hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, nói: “Thịt nướng đều đủ cả! Chư vị, mời vào bên trong!”
Dứt lời, bọn họ nối đuôi nhau đi vào, làm cho quầy hàng nhỏ của nàng đều chật kín.
Vừa rồi Đường Nguyễn Nguyễn không nhiều khách lắm cho nên thịt dê nướng chín và cánh gà còn rất nhiều, lúc này mới bày thịt nướng làm sẵn ra, nói: “Đây là thịt dê xiên nướng, đây là cánh gà nướng bột tiểu hồi, đây là tỏi tây nướng, khoai tây chiên… Mời tất cả mọi người thưởng thức!”
Tần Trung vừa nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng cũng thấy cao hứng, nhưng lại có chút lo lắng: “Phu nhân, nghe hắn nói mấy người này không còn thẻ bài, cho dù bọn họ cảm thấy ngon thì chúng ta cũng không thể lấy phiếu thắng…”
Đường Nguyễn Nguyễn đã dự liệu được từ trước nên cũng cười nói: “Chỉ cần bọn họ ngồi ở chỗ này ăn uống thì sẽ có người không ngừng đến đây, so với một người cũng không có thì cũng tốt hơn, hơn nữa thịt nướng để nguội sẽ không ngon, bọn họ đến như vậy vừa lúc thưởng thức thừa dịp nóng.”