Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:41
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Đình lộ vẻ mặt vô tội gật gật đầu, làm cho Mẫn Thành Đế thương yêu nhiều hơn. Văn Hoàng Hậu ở một bên thấy bộ dáng Nguyên Đình như vậy thì trong lòng hừ nhẹ một tiếng, quả nhiên nữ nhân biết quyến rũ lòng người thì sinh ra nữ nhi cũng có sức quyến rũ như vậy, nhưng trên mặt nàng ta vẫn là một bộ dáng ung dung, nhìn Nguyên Đình cười cười. Mẫn Thành Đế hỏi: “Nguyên Đình mang món gì về vậy?”
Nguyên Đình đáp: “Đây là sụn gà nướng, rất ngon!”
Nguyên Đình đi lên giúp Mẫn Thành Đế mở hộp thức ăn, phát hiện một đĩa sụn gà nướng giòn đã hiện ra rõ ràng ở trước mắt, tiểu hồi cùng mùi ớt bột xông thẳng vào mặt, liên tục len lỏi vào trong mũi Mẫn Thành Đế. Đường Nguyễn Nguyễn đã cẩn thận loại bỏ tăm tre và cũng bóc tất cả sụn gà ra rồi, cho nên dùng đũa là có thể gắp bỏ thẳng vào trong hộp thức ăn. Lúc này, chỉ cần dùng đũa gắp lên ăn là được. Mẫn Thành Đế cười cười, Nguyên Đình lại vô cùng ân cần cầm lấy đũa lên, gắp một cái sụn gà nướng giòn, nói: “Phụ hoàng nếm thử đi!”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, lập tức nói: “Phụ hoàng vẫn chưa đói…”
Nguyên Đình lộ ra vẻ mặt mất mát: “Chỉ ăn một miếng… Nguyên Đình thật vất vả mới mang về được… Phụ hoàng…”
Dứt lời, lại đưa sụn gà nướng giòn đến trước mặt Mẫn Thành Đế. Mẫn Thành Đế cảm thấy do dự, dù sao cũng không biết lai lịch món ăn này.
Lúc này, Văn Hoàng Hậu lại ở một bên lạnh lùng lên tiếng: “Nguyên Đình, phụ hoàng con không ăn thì thôi, chớ có dây dưa nữa.”
Nguyên Đình sửng sốt, nghe vậy trên khuôn mặt nhỏ bé lập tức có thể thấy được vẻ ủy khuất bằng mắt thường, nàng cảm thấy sợ Văn Hoàng Hậu nên yên lặng nhìn Mẫn Thành Đế một cái, thất vọng định buông đũa xuống. Mẫn Thành Đế thấy nàng như vậy thì cũng cảm thấy không đành lòng, hắn trước sau như một không thích Hoàng Hậu, nhìn thấy Hoàng Hậu đối với nữ nhi lạnh lùng như thế cũng cảm thấy không vui. Vả lại sụn gà giòn này chỉ có một miếng nhỏ, ăn một chút thì không có gì đáng ngại chứ?
Vì thế Mẫn Thành Đế nói: “Được rồi, phụ hoàng ăn một miếng.”
Dứt lời, hắn há miệng đón lấy sụn gà nướng giòn mà Nguyên Đình đưa tới.
Nguyên Đình lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hỏi: “Sao rồi, phụ hoàng cảm thấy ngon không?”
Sụn gà được lăn qua lớp gia vị của bột tiểu hồi, vừa vào trong khoang miệng đã thấy mùi thơm ngào ngạt thoáng cái chiếm cứ toàn bộ khoang miệng. Cùng với đó là hương vị vô cùng hợp, lại còn giữ được độ ngọt, Mẫn Thành Đế nhẹ nhàng cắn một cái, sụn gà giòn “rồm rộp” một tiếng đã nứt thành mấy khối nhỏ trong miệng, giống như pháo hoa tản ra bốn phía. Mùi nướng thơm, giòn, giòn, cay, từ hương vị mà nói thì đều làm cho Mẫn Thành Đế vô cùng hài lòng!
Mẫn Thành Đế ăn thoải mái, vẻ mặt kinh hỉ hỏi: “Sụn gà nướng giòn này… Đến từ đâu?”
Dường như hắn chưa từng ăn món ăn này, hỏi ra những lời như vậy xong, hắn lại tiếp tục ăn miếng thứ hai. Sụn gà nướng giòn này, càng nhai càng thích thú.
Nguyên Đình nghe xong thì giảo hoạt cười, nói: “Là thẩm thẩm làm thịt nướng đó!”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, hỏi Thấm tần: “Nguyên Đình nói là ai?”
Thấm tần suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải phu nhân Trấn Quốc đại tướng quân, Đường thị?”
Nguyên Đình gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là nàng, lần trước thẩm còn làm thạch cho Nguyên Đình ăn!”
Phủ Trấn Quốc tướng quân trình mỹ thực lên sao?
Sắc mặt Mẫn Thành Đế khẽ biến, hắn trầm mặt hỏi: “Đây là món bọn họ cho con đưa phụ hoàng nếm thử sao?”
Ngữ khí này hoàn toàn không còn lòng nhân từ thường ngày. Nguyên Đình lắc đầu, nói: “Không phải đâu! Là Thái Tử ca ca nói sụn gà nướng giòn này rất ngon, cho nên Nguyên Đình mới tìm thẩm, thỉnh thẩm giúp con nướng…”
Sắc mặt Mẫn Thành Đế lại càng khó coi. Từ lúc nào mà Thái Tử dám đến quấy rầy phủ Trấn Quốc tướng quân?
Thức ăn này là phu nhân Trấn Quốc tướng quân làm, còn do Thái Tử đề cử, không trải qua bất kỳ ngân châm kiểm tra nào đã ăn vào bụng, thật sự không thành vấn đề gì chứ?
Lỡ như ăn món này có vấn đề, mình xảy ra bất cứ chuyện gì thì Thái Tử cũng có thể thuận lý thành chương kế vị. Tần Tu Viễn cầm hai mươi vạn đại quân trong tay, hoàn toàn có thể ôm binh tạp phản, nâng đỡ Ấu Đế… Vừa nghĩ đến đây, Mẫn Thành Đế đột nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hộp sụn gà giòn này đã làm dâng lên ngàn tầng sóng gió trong lòng hắn, sắc mặt hắn cứng đờ, trong mắt tối sầm không rõ.
Nguyên Đình thông minh, nàng cũng biết nhìn sắc mặt hắn nên hỏi: “Phụ HSo vậy?”
Mẫn Thành Đế có tâm sự nặng nề, âm thầm đáp: “Không có gì, con mau trở về bên cạnh mẫu phi đi.”
Nguyên Đình thấy sắc mặt hắn tức giận thì cũng không biết là nguyên nhân gì đã chọc giận phụ hoàng, nàng buồn bực trở về bên cạnh Thấm Tần.
Mẫn Thành Đế nhìn sụn gà giòn tan trước mắt này, âm thầm trách cứ bản thân đã xem nhẹ.
Cũng may trước mắt không có cảm giác khó chịu gì, hắn thấp giọng nói với Mưu công công ở một bên: “Mưu Khiêm, đi mời thái y tới giúp trẫm.”
Mưu công công biến sắc, thấp giọng nói: “Hoàng thượng không thoải mái sao?”
Sắc mặt Mẫn Thành Đế hơi lạnh: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi!”
Mưu công công không dám hỏi thêm một câu nữa mà lập tức khom lưng rời đi. Tần Tu Viễn ngồi không xa, mà người tập võ thính lực cực tốt cho nên từ đầu đến cuối hắn đều nghe được, Mẫn Thành Đế nghĩ như thế nào, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Khóe miệng nhếch lên, hắn tự mình lắc đầu, không nghĩ tới Nguyễn Nguyễn làm sụn gà nướng giòn mà có thể khiến Hoàng Đế sợ tới mức như vậy, cũng thật thú vị. Gương mặt tuấn tú của hắn nâng lên, uống một chén rượu, ánh mắt trở lại Xuân Hoa Đài dưới Ngọc Các, nhìn nàng mặc váy màu hồng phấn đang đứng hiên ngang giữa đám thí sinh, đẹp đến không hợp cảnh. Đường Nguyễn Nguyễn đang cùng các thí sinh tham gia chờ đợi để được diện thánh. Lúc này, tiểu lại của Lễ Bộ bước tới, cao giọng thông báo: “Người tham gia Mỹ Thực Lệnh vượt qua vòng thứ nhất, diện thánh… ”
Lễ Bộ an bài nhạc nhân tấu lên nhạc có trật tự, vòng thứ hai của Mỹ Thực Lệnh sắp bắt đầu. Kể cả Đường Nguyễn Nguyễn thì tổng cộng có mười người được vào vòng trong, dưới sự chỉ dẫn của tiểu lại đang chậm rãi tiến lên.
Lúc bước lên, Đường Nguyễn Nguyễn bất ngờ phát hiện trong đội ngũ đó có một bóng dáng quen thuộc.
“Lưu Thư Nhiễm?” Nàng cảm thấy kinh ngạc nhưng lập tức lại nhớ tới Ngôn Chi Tâm đã nói qua, trù nghệ của Lưu Thư Nhiễm rất cao siêu. Lưu Thư Nhiễm cũng nhìn thấy nàng, hắn không nói gì mà chỉ cười cười rồi nhướng mày về phía sau.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn về phía hắn, nàng lại thấy Lưu Thư Mặc đứng giữa dòng người đông đúc, đang bình tĩnh nhìn về phía mình. Lưu Thư Mặc vận một thân quan phục, dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt chói mắt, hắn ngước mắt nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong mắt có một tia đau đớn. Đường Nguyễn Nguyễn chỉ coi như không nhìn thấy hắn, nàng yên lặng quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng mắng Lưu Thư Nhiễm rất nhiều lần. Đợi mọi người lần lượt đi tới Ngọc Các, còn cách Mẫn Thành Đế mấy trượng thì đồng loạt quỳ lạy. Mẫn Thành Đế còn chưa bớt thấp thỏm lo âu cho nên chỉ chậm rãi đáp một câu: “Miễn lễ.”
Dựa theo lễ nghi của Lễ Bộ, có lễ quan xướng lên chủ đề năm nay thiên bình địa an, thân thể khoẻ mạnh, mùa màng bội thu, hắn không dứt lời ca tụng.
Sau đó, Mẫn Thành Đế lại nói vài câu tượng trưng ủng hộ các thí sinh rồi Lễ Bộ thượng thư tiến lên, chính thức đọc quy tắc vòng hai. Chỉ thấy Trương đại nhân nghiêm mặt đi tới trước mặt mọi người, cẩ thận móc ra một quyển trục rồi từ từ mở ra, nói: “Chủ đề vòng hai Mỹ thực Lệnh là “Không bột mà gột nên hồ”. Người thi đấu cần đưa nguyên liệu nấu ăn ra, dùng hết trong vòng thi đấu thứ hai, nguyên liệu nấu ăn còn lại tự chuẩn bị là được, mỗi người làm trong vòng một canh giờ, hết thời gian mà chưa hoàn thành mỹ thực sẽ bị đào thải. Món ăn đã hoàn thành sẽ được trình lên Ngọc Các, do Hoàng thượng, phi tần và vị đại thần cùng phán ưu khuyết điểm.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy tiểu lại của Lễ Bộ tiến lên phát cho mỗi thí sinh một túi gạo trắng nhỏ. Tất cả mọi người đều e ngại, chủ đề này không phải là “không bột mà gột nên hồ”, nghĩa là không cần gạo mà cũng nấu được cơm hay sao? Tại sao lại mâu thuẫn như vậy?
Nhưng đề mục này là Mẫn Thành Đế tự mình ra, trên mặt một số người dự thi đã lộ ra vẻ khó khăn. Mà một đám quan viên cùng gia quyến ở khu xem thi đấu cũng trăm mối suy tư không giải thích được. Đại tẩu Vương Vân Vọng nói: “Đề tài này thì phải giải quyết như thế nào? Phát gạo trắng nhưng phải làm như không dùng đến gạo?”
Thanh Hiên cũng nghi hoặc gật đầu.
“Chủ đề năm nay đúng là thú vị.” Mạc Lâm cười cười, làm như có điều suy nghĩ. Tần Tu Dao thì nhíu mày nói: “Cũng không biết tẩu tẩu sẽ làm món gì đây? Vòng này chúng ta cũng không giúp được nàng.”
Thải Vi và Thải Bình đều đứng ở một bên, Thải Vi lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, tiểu thư nhất định có thể làm được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-183.html.]
Tần lão phu nhân cảm thấy khẩn trương, cái khăn tay cũng bị bà vặn tới vặn lui, hận không thể tự mình lên sân hỗ trợ. Lúc này, những người dự thi trên Ngọc Các đã lĩnh gạo trắng muốn trở lại vị trí dự thi của mình. Đường Nguyễn Nguyễn xoay người, thoáng nhìn thấy Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn khẽ nhướng đôi mắt phượng lên, hứng thú nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng rõ ràng.
Ánh nắng mùa xuân chiếu rọi trên một thân quan bào màu đỏ của hắn, dáng vẻ nghiêm túc lại hiện ra bộ dạng phong lưu hiếm thấy. Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi nghĩ đến lễ vật sau Mỹ Thực Lệnh kết thúc phải đưa… Sắc mặt bỗng dưng đỏ lên. Tần Tu Viễn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ cho rằng nàng cảm thấy khẩn trương, vì thế cười gật đầu với nàng. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng nóng hơn, nàng lập tức xoay người đi xuống Ngọc Các.
Vị trí tham gia thi đấu được xây dựng dưới Ngọc Các, chính giữa Xuân Hoa Đài. Nơi đó có một hàng bếp dài, được ngăn cách bằng bình phong. Trong mỗi ngăn nhỏ, có khu vực chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn có khu vực để gia vị nấu ăn. Dưới sự hướng dẫn của tiểu lại Bộ Lễ, Đường Nguyễn Nguyễn đã đi tới vị trí của mình, lấy được biển số “số bảy”. Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi suy nghĩ tỉ mỉ, “Không gạo” rốt cuộc nấu ăn như thế nào?
Nàng mở túi gạo trắng ra, tinh tế kiểm tra đã thấy quả nhiên là loại gạo thượng phẩm, trong suốt lại đầy đặn. Nàng nhìn thoáng qua người trên Ngọc Các, chỉ sợ lát nữa phán xét, nhiều người khó nắm được khẩu vị cho nên nàng vẫn nên nấu món ăn cho già trẻ đều thưởng thức được thì tốt hơn. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nghĩ đến một món cháo đã từng ăn qua ở Lĩnh Nam. Đó không phải là một loại cháo bình thường mà là một loại canh lấy nước cháo làm chủ đạo, tên là cháo Vô Gạo*. Đầu tiên phải đun cháo đến độ sôi nhất định, sau đó mới cho hải sản, thịt, rau xanh… Vào nấu, hương gạo sẽ thấm vào các nguyên liệu khác nhau, ăn không thấy hạt gạo mà hương gạo tỏa ra khắp nơi. Nghĩ đến điều này, nàng nhanh tay bắt đầu động thủ…
Vị trí số chín cách Đường Nguyễn Nguyễn không xa chính là Lưu Thư Nhiễm dự thi. Hắn cũng nhíu mày cân nhắc, rốt cuộc dùng gạo trắng làm ra loại thức ăn gì mới có thể làm động tâm ý Hoàng Đế. Hắn yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phụ thân mình đang ngồi ngay ngắn trên Ngọc Các. Trước sau như một, là bộ dáng cao cao tại thượng kia.
Đứng trên đỉnh mây đã lâu, chắc chắn ông ta đã quên ngã xuống sẽ có cảm giác gì?
Hắn ở nhân thế hưởng muôn vàn chuyện tốt, làm sao biết được địa ngục đầy rẫy sầu khổ đây?
TBC
Lưu Thư Nhiễm nhớ tới mẫu thân vô tội, ngón tay thon dài không tự chủ được dùng sức nắm lấy một nắm gạo trắng… Hôm nay, nếu Tần Tu Viễn không thể hành động được thì hắn sẽ dựa vào chính mình để báo thù cho mẫu thân. Không hay không biết mà dùng sức một cái, gạo trắng lặng yên không một tiếng động từ kẽ ngón tay rơi xuống, Lưu Thư Nhiễm lấy lại tinh thần, bắt đầu lao vào trận đấu. Mà Tả tướng Lưu Thực ngồi trên Ngọc Các tất nhiên là không biết nhi tử đang ngửa mặt lên mình, hắn quang minh chính đại mà nhìn sang bên cạnh Mẫn Thành Đế, sau đó mỉm cười. Lưu Kỳ đi theo sau lưng Lưu Thực, hắn cúi người nói: “Tướng gia, hôm nay nếu Thư Nhiễm công tử thắng thì người có tính toán gì?”
Lưu Thực vẫn chưa ngước mắt lên, hắn giật giật khóe miệng, nói: “Chỉ sợ hắn không có bản lĩnh này.”
Lưu Kỳ giật giật môi nhưng vẫn không nói gì. Hắn vẫn cảm thấy Lưu Thực đối với Lưu Thư Nhiễm quá mức lạnh lùng, lại không biết vì sao như thế. Trong trận đấu, mọi người ở Xuân Hoa Đài cùng Ngọc Các đều hơi thả lỏng một chút, chỉ chờ mỹ thực cuối cùng làm ra.
Ngay lúc này, Văn Hoàng Hậu yên lặng đứng lên, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp đi thay y phục trước.”
Mẫn Thành Đế không yên lòng “Ừm” một tiếng, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với Thấm tần ở một bên.
Nàng ta nói với cung nữ Vân Mai: “Theo bổn cung.”
Vân Mai lên tiếng đỡ Hoàng Hậu đi về phía thiên điện phụ cận Xuân Hoa Đài. Văn Hoàng Hậu đến thiên điện, liếc mắt nhìn thị vệ canh cửa, bọn họ thức thời đi xuống. Âm quý nhân đã sớm chờ ở nơi này.
“Nương nương vạn an.” Âm quý nhân phúc thân. Văn Hoàng Hậu hơi gật đầu, nói: “Không cần đa lễ nữa, ngươi nói xem, thế nào rồi?”
Âm quý nhân như có ý cười, nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, thần thiếp đã nhờ Tử Vân dẫn Phương công tử đi vào nội cung.”
Văn Hoàng Hậu nhíu mày, nói: “Nội cung?”
Âm quý nhân giảo hoạt cười cười, nói: “Không sai.”
Văn Hoàng Hậu nhướng mày nhìn nàng ta: “Đến lúc đó, nếu xảy ra chuyện thì làm sao ngươi biết Tần Tu Viễn sẽ không nuốt trôi cục tức này đây, còn dứt khoát làm chủ hôn cho muội muội hắn và trưởng tử Phương gia? Đây không phải là tăng cường liên minh của họ sao?”
Âm quý nhân che miệng cười nói: “Hoàng Hậu nương nương còn không biết Tần Tu Viễn là ai sao? Nếu trong mắt hắn có thể chứa một hạt cát bẩn thì còn có chuyện Tần gia bị hạ bệ vào ba năm trước ư?” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Hôm nay, chúng ta chỉ có hai loại kết cục, thứ nhất, việc của Phương Quyền đã thành, Tần tiểu thư tìm c.h.ế.t tìm sống mà trong cơn giận dữ, Tần Tu Viễn g.i.ế.c Phương Quyền, vì thế liên minh với Thấm Tần không cần tốn sức cũng bị phá bỏ; thứ hai, việc của Phương Quyền chưa thành, nhưng thần thiếp sẽ đưa tin tức bọn họ ở nội cung ra ngoài, làm ô uế thanh danh loạn cung Đại Minh, cho dù là phủ Trấn Quốc tướng quân, hay là Phương gia thì đều không thể gánh vác nổi, cho dù việc này chỉ khiến Thấm tần thất sủng thì đó cũng là chuyện tốt.”
Văn Hoàng Hậu suy nghĩ một chút, trước mắt cũng không có biện pháp tốt hơn phá bỏ liên minh giữa phủ Trấn Quốc tướng quân và Thấm Tần, mà nhìn Mẫn Thành Đế càng ngày càng sủng ái Thấm Tần cùng hài tử của nàng, còn chính mình càng thêm hoảng sợ không thể sống sót, vì thế đã đồng ý để Âm quý nhân an bài. Nhưng Hoàng Hậu vẫn còn một chút lo lắng, nàng nói, “Vậy thì ngươi phải giữ bí mật.”
Nàng ta nhìn vào ánh mắt của Âm quý nhân rồi nói: “Nếu sự việc xảy ra, sẽ không liên quan đến ngươi chứ?”
Âm quý nhân biết ý tứ của Văn Hoàng Hậu, vì thế trầm giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, lỡ như chuyện xảy ra thì thần thiếp một mình gánh vác, tất nhiên sẽ không liên lụy nương nương, kính xin nương nương giúp thần thiếp chiếu cố Nguyên Uyển thật tốt. Nhưng nếu việc này thành công thì mong Hoàng Hậu nương nương mở miệng với Hoàng thượng, cho phép Nguyên Uyển trở lại bên cạnh thần thiếp.”
Vì nữ nhi, Âm quý nhân cam chịu mạo hiểm giúp Hoàng Hậu quét sạch chướng ngại vật.
Văn Hoàng Hậu nhìn nàng ta một chút, nhớ tới dù sao Nguyên Uyển cũng ở trong tay mình, vì thế nói: “Chỉ cần ngươi làm xong việc này, bổn cung nhất định sẽ không thất tín với ngươi… Nhưng lỡ như ngươi không làm tốt, vậy thì đừng trách bổn cung đối với mẫu tử các ngươi vô tình.”
Âm quý nhân khẽ chấn động, nàng ta ngoan ngoãn rũ mắt nói: “Đa tạ nương nương.”
Nói xong thì rời khỏi Thiên Điện đi tìm Tử Vân.
Đợi sau khi Âm quý nhân rời đi, Văn Hoàng Hậu cũng đuổi Vân Mai đi, một mình ngồi ở thiên điện. Nàng ta giật mình nghĩ đến chuyện hôm nay, hy vọng có thể vì nhi tử của mình mà mở ra một tương lai tốt đẹp. Từ khi gả cho Mẫn Thành Đế, nàng ta chưa từng đạt được sủng ái, là một nữ nhân ngồi ngay ngắn trên Phượng Tọa nhưng cũng chỉ là vật trang trí, nàng ta không khỏi cảm thấy tự giễu. Nếu mình không có được thứ tốt nhất thế gian này, vậy nhất định phải vì nhi tử mà tranh thủ chiếm được thứ tốt nhất trong thiên hạ!
Nàng ta nghĩ lại, không khỏi nắm chặt ngón tay.
“Nàng đang làm gì vậy?” Một giọng nói của nam nhân trầm ổn vang lên. Văn Hoàng Hậu chấn động, lập tức quay đầu nhìn về phía người tới, nàng ta hơi cả kinh: “Làm sao ngươi lại tới đây?”
Người nọ nhìn về phía Văn Hoàng Hậu, lẩm bẩm nói: “Vì sao ta không thể đến? Ta nhìn thấy nàng mà không thể nào chạm tới, còn không thể vụng trộm đi ra gặp nàng một lần sao?”
Văn Hoàng Hậu quay đầu lại, không nhìn hắn nữa, chỉ nói: “Hôm nay người đông mắt tạp, ngươi về Ngọc Các trước đi.”
Người nọ không nói gì mà bất ngờ tiến lên, ôm lấy Văn Hoàng Hậu từ sau lưng!
Văn Hoàng Hậu kinh hô một tiếng nhưng lại vội vàng hạ thấp thanh âm, nói: “Ngươi làm cái gì vậy! Lưu Thực, ngươi điên rồi!”
Người tới chính là Tả tướng làm khuynh đảo triều đình – Lưu Thực. Chỉ thấy ánh mắt hắn dần dần tối lại, đôi môi mỏng kề sát vào bên tai Văn Hoàng Hậu, gằn từng chữ nói: “Uyên Nhi, nếu không gặp được nàng, ta sợ mình sắp điên rồi.”
Trên khuôn mặt của Văn Hoàng Hậu có một tia đắc ý, nhưng giọng điệu vẫn căng thẳng, nàng ta nói: “Ngươi điên rồi liên quan gì đến ta? Giữa chúng ta không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
Lưu Thực thấp giọng cười nói: “Không có bất kỳ quan hệ gì sao? Lúc giao hoan trên giường nàng còn luôn miệng nói yêu ta.”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu dần nóng lên, nhưng vẫn đẩy hắn ra, bộ dáng như tình nhân bình thường chế nhạo trêu đùa: “Chuyện gì ngươi cũng không làm được, còn không biết xấu hổ tới tìm ta sao?”
Lưu Thực nhìn Văn Hoàng Hậu, hắn thở dài rồi nói: “Uyên Nhi, ba năm nay nàng luôn tránh mặt không gặp ta, không phải là vì chuyện lập Thái Tử mà tức giận sao? Nàng cứ yên tâm, ta tự có an bài…”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu cũng không thoải mái lắm, nàng ta nói: “Tự có an bài sao? Đã ba năm rồi! Vốn dĩ ba năm trước đã nói phải lập nhi tử của ta làm Thái Tử, còn ngươi nhân cơ hội nhiếp chính. Nhưng kết quả là gì?” Nàng ta oán hận nói: “Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân c.h.ế.t thì thế nào? Binh quyền còn không phải ở trong tay Tần Tu Viễn sao, mà ngôi vị Hoàng Đế vẫn rơi vào trong tay nhi tử của ả tiện nhân kia!”
* 后 hòu: 后 hòu trong 后辈 hòu bèi, có nghĩa là đời sau, thế hệ sau. 生 shēng: 生 shēng trong 生育 shēngyù, có nghĩa là sinh, sinh đẻ. 可 kě: có nghĩa là đáng. 畏 wèi: 畏 wèi trong 敬畏 jìngwèi, có nghĩa là kính nể, kính phục, khâm phục. 后生可畏 hòu shēng kě wèi Hậu sinh khả úy về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.
* Cháo Vô gạo hay cháo Wumi là một loại cháo vừa có thể thay thế canh, vừa có thể bổ sung chất lỏng, bổ sung tinh chất để kéo dài tuổi thọ. Nước cháo tốt cho đường ruột, bồi bổ dạ dày, bảo vệ gan, chống nôn nao. Axit glutamic được tạo ra tự nhiên, tươi ngon. Khử mùi tanh một cách tự nhiên, hoàn toàn không có mùi tanh khi có hải sản, thịt cá. Uống cháo vào buổi sáng giúp tinh thần sảng khoái, tràn đầy sinh lực; uống cháo vào buổi tối giúp ngủ ngon, lợi sữa, uống cháo vào mùa thu đông thì làm ấm toàn thân. Cơ thể thoải mái; Dạ dày, phổi hoạt động tốt hơn, giảm cân, bôi trơn năm cơ quan nội tạng, thúc đẩy tiêu hóa, loại bỏ chất thải và giải độc và các tác dụng khác.