Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:43
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Lưu Thực căng thẳng, Văn Hoàng Hậu, trong mắt một chút cam lòng. Hắn trầm giọng : “Uyên Nhi, nàng hãy công bằng mà , việc thật sự đều trách ?”
Khóe miệng Văn Hoàng Hậu khẽ mím , nàng đầu bình tĩnh . Lưu Thực thở dài một , : “Thôi… Nếu như trách thể cho nàng dễ chịu một chút thì nàng cứ tiếp tục trách .”
Ba năm , bọn họ gặp mặt chỉ đếm đầu ngón tay, nàng đột nhiên cảm thấy già vài phần nên trong lòng sinh vài phần đành lòng. Vì , nàng cũng so đo tính toán nữa mà , “Vậy thì, tiếp theo ngươi sẽ gì?”
Lưu Thực thấp giọng: “Nàng cần lo lắng, vẫn luôn triển khai kế hoạch, chỉ là còn thiếu một thời cơ thôi. Nàng cứ an tâm Hoàng Hậu của nàng là … Khi đến lúc, sẽ giao cho nàng, tất cả những gì mà nàng .”
Văn Hoàng Hậu , trầm giọng : “Được, sẽ tin ngươi một nữa.”
Lưu Thực mắt nàng : “Tuy nhiên chuyện lập Thái Tử, nàng nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Ba năm , tìm cách diệt trừ Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân, Tần Tu Dật cũng trở thành phế nhân. Vốn vì Tần gia còn ai thể sử dụng nên sắp xếp tín của quân doanh, âm thầm tiếp quản binh quyền. Vì thế, vẫn duy trì liên lạc với Lục hoàng tử của Bắc Tề, thậm chí còn để lục Hoàng tử thường xuyên phát binh quấy nhiễu dân chúng, buộc Mẫn Thành Đế còn đường lui chọn tướng soái, nhưng nghĩ tới… mới mười tám tuổi mà Tần Tu Viễn dám cầm quân!
Hết tới khác, Mẫn Thành Đế đối với Tần gia vẫn còn một tia tín nhiệm, nên mới trao cho cơ hội . Vì thế Lưu Thực mất cánh tay về mặt cùng binh quyền, cũng còn cơ hội ép Mẫn Thành Đế lập Thái Tử theo ý. Hắn và Văn Hoàng Hậu chỉ thể trơ mắt Mẫn Thành Đế sắp xếp mặc nghị luận bàn tán, lập Mẫn Nguyên Lang, nhi tử của Ninh quý phi Thái Tử. Nghĩ đến đây, mặt hiện lên gân xanh, vẻ mặt trịnh trọng mở miệng : “Lần , chắc chắn sẽ nàng thất vọng.”
“Kẹt…” Ngay khi hai đang chuyện riêng thì đột nhiên thấy động tĩnh ngoài cửa. Sắc mặt hai đều cứng đờ!
Lưu Thực thấp giọng : “Nàng ngoài xem đến là ai, ngoài bằng cửa .”
Chúng cung nhân đều Hoàng Hậu đến thiên điện y phục, cho nên chỉ thể nàng ngoài xem. Hoàng Hậu vội vàng đuổi theo, lên giọng trách cứ: “Ai?”
xung quanh một vòng cũng phát hiện bên ngoài. Sắc mặt nàng đột nhiên lạnh lùng, trong lòng cũng toả hàn ý. Bên , Lưu Thực nhanh chóng rời khỏi thiên điện, hội hợp với Lưu Kỳ canh giữ ở bên ngoài. Lưu Kỳ theo Lưu Thực nhiều năm nên cũng chuyện của và Hoàng Hậu nên hỏi nhiều, chỉ dám nhắc nhở: “Tướng gia, chỉ sợ trận tỉ thí sắp kết thúc, nếu trở về chúng sẽ phát hiện.”
Lưu Thực gật đầu, chủ tớ hai cùng về phía Ngọc Các. Đợi bọn yên vị ở Ngọc Các lâu, Hoàng Hậu cũng bước tới, từ từ trở về chỗ . Mẫn Thành Đế Hoàng Hậu, dường như nàng hề y phục, nên : “Không y phục ?”
Văn Hoàng Hậu mỉm , : “Cung nhân ngu ngốc lấy nhầm y phục cho thần , cho nên đành thôi.”
Mẫn Thành Đế khẽ một tiếng: “Hoàng Hậu khống chế hữu phương, mà cũng để xảy sơ suất như thế ?”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu cứng đờ, chỉ : “Thần dám.”
Mẫn Thành Đế tựa tiếu phi tiếu mà : “Cũng thật sự dám, là giả dám.”
Thanh âm lớn nhỏ, Huệ phi cùng Thấm Tần tần bên cạnh đều thấy. Văn Hoàng Hậu nhịn , : “Hoàng thượng, thể thần khoẻ, trở về nghỉ ngơi …”
Mẫn Thành Đế ghé mắt nàng , : “Trận chung kết của Mỹ Thực Lệnh là sự kiện trọng đại hàng năm, thể thiếu Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ chứ?”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu ngượng ngùng, chỉ thể kiên trì đáp: “Vâng. Thần bồi Hoàng thượng tham gia xong Mỹ Thực Lệnh trở về nghỉ ngơi.”
Mẫn Thành Đế hài lòng nở nụ , ánh mắt chuyển đến nơi khác nàng nữa.Một màn rơi trong mắt Lưu Thực cách đó xa, đôi mắt híp , còn thấy cảm xúc tức giận dâng lên.
Thời gian thi đấu Mỹ Thực Lệnh dần dần đến hồi kết, xem thi đấu Ngọc Các cùng Xuân Hoa Đài đều chằm chằm các vị thí sinh. Tần Tu Dao ở hàng ghế đầu tiên cho nên tất nhiên thể thấy rõ mỗi vị trí tham gia thi đấu đang gì. Nàng lo lắng hỏi: “Mặc đại nhân, ngài nghĩ rằng mỹ thực của thí sinh nào sẽ dễ dàng chọn hơn?”
Mạc Lâm , : “Điều cũng dễ phán đoán.” Hắn thì thầm, “ nếu chọn, sẽ chọn một và hai.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng lập tức một chỉ một bát phở, phở trắng mịn màng trong chén vàng tinh xảo, một muỗng nước canh đổ nên bước đầu thành hình. Còn hai bánh gạo đường nâu, bánh gạo trắng nõn rắc một miếng đường nâu, màu đỏ thẫm nổi bật cho bánh gạo càng trắng nõn mê . Tần Tu Dao cảm thấy rõ, nàng hỏi: “Vì một và hai đều ?”
Mạc Lâm thấp giọng : “Hoàng thượng đề tài là “Không bột mà gột lên hồ”, cho rằng ngụ ý chính là trong thức ăn, gạo nên là nguyên liệu chủ đạo mà hai loại thức ăn ‘gạo’ thực sự quá rõ ràng.”
Tần Tu Dao đáp: “ yêu cầu của quan Lễ Bộ , dùng hết gạo trắng mới , nếu dùng nhiều thì dùng hết ?”
Mạc Lâm gật gật đầu, : “Không sai, khó là khó ở chỗ .” Hắn về phía Tần Tu Dao tiếp: “Vì cô nương báo danh dự thi?”
Tần Tu Dao sửng sốt, nàng nhớ tới chuyện hiểu lầm xuống bếp thì vội vàng : “Đại nhân hiểu lầm , … Ta căn bản nấu ăn…”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy nấu ăn mất mặt như . Mạc Lâm thì giật nhưng lập tức nở nụ , mặt mày tuấn lãng của rộ lên cho cảm thấy như gió xuân. Hắn , “Thật trùng hợp, cũng nấu ăn.” Dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, : “Tuy nhiên trong Đế Đô ít chỗ ngon… Nếu cô nương thích, … Ta thể đưa cô nương cùng …”
Còn dứt lời, Tần Tu Dao cao hứng phấn chấn xác nhận: “Thật ?” Nàng thể kéo tay áo của và , “Quá !”
Từ nhỏ tính tình nàng hướng ngoại, thích ngoài chơi. từ khi đại ca còn, Nhị ca thương, Tam ca cả ngày bận rộn đến thấy thì nàng thường xuyên lẻ loi một . Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, gật đầu . Tần Tu Dao nhận thấy phản ứng quá độ nên cũng lập tức cũng buông lỏng tay, nàng đỏ mặt, ngượng ngùng . Vương Vân Vọng hai , mà . Thanh Hiên thấp giọng hỏi: “Mẫu gì ?”
Vương Vân Vọng sửng sốt, đáp nhi tử: “Đến tuổi sẽ .”
Thanh Hiên xong, cảm thấy như hiểu như ….
……
Trong khi đang chờ đợi thì chuông vàng trang nghiêm rung lên báo hiệu thời gian kết thúc trận đấu đến!
Tiếp theo đến lượt mỗi tham gia trình bày mỹ thực lên. Mẫn Thành Đế và hậu phi cùng các đại thần lẳng lặng chờ đợi, ít tò mò duỗi cổ xem. Lễ Bộ thượng thư Trương đại nhân hắng giọng, : “Người tham gia thi đấu một, mỹ thực: Phở bò tươi!”
Người tham gia thi đấu là chất tử của Công Bộ thị lang, chậm rãi quỳ rạp mặt Mẫn Thành Đế, thái giám dâng thức ăn của lên… Chỉ thấy hai thái giám cùng bưng một bát phở bò tươi khổng lồ đến, chính xác mà , là một chậu. Dụng cụ đựng các món ăn trong Mỹ Thực Lệnh đều là đặc chế, vì Hoàng Đế biểu hiện cùng dân hoà hợp vui vẻ, cho nên để Hoàng Đế, hậu phi cùng các đại thần dùng chung một bát đựng thức ăn, còn phân chia như những yến hội thông thường, cái gọi là “chậu ” mới đúng, bởi đường kính chừng bát chừng nửa thước, lớn!
Một chậu phở lớn trong nước canh màu vàng nhạt nghi ngút khói trắng, phía một lớp thịt bò cùng hành hoa, rau mùi thơm nức mũi. Mẫn Thành Đế dẫn tới bàn, bắt đầu đánh giá.
Đợi thái giám dùng ngân châm kiểm tra giúp Mẫn Thành Đế múc một bát phở nhỏ. Mặt chút đổi, tay cầm đũa yên lặng gắp một ít phở lên bỏ trong miệng… Ừm, tươi ngon, thịt bò nấu đủ, nước dùng thấm nhuần sợi phở, từng sợi đan xen, mỹ vị đến cực điểm!
Các hậu phi khác cũng bắt đầu thưởng thức, trong thời gian ngắn thấy tiếng “sụt sụt” liên tiếp, qua cũng buồn . Mẫn Thành Đế chỉ ăn một miếng, đó thản nhiên : “Tạm .”
Chất tử của Công bộ thị lang cách nịnh hót, lập tức : “Có thể nấu mỹ thực cho Hoàng thượng, là vinh hạnh của tiểu sinh.”
Mẫn Thành Đế khẽ mỉm một chút, tập trung quan sát , cho rằng Mẫn Thành Đế mắt nên càng thêm tích cực mà : “Hoàng thượng, thịt bò là dùng bò béo Bắc Cương, đó lập tức lấy thịt nấu mà thành, vô cùng tươi mới, kính xin Hoàng thượng đánh giá.”
Mẫn Thành Đế liếc một cái, : “Ngươi chuyện như thế, khó trách thúc phụ ngươi mua quan cho ngươi.”
Lời , tất cả đều kinh hãi!
“Tại ?”
“Điều đúng ư? Đường đường là Công bộ thị lang mà dám giúp chất tử mua chức quan?”
“Đây là luật mà còn vi phạm ?”
Mọi nghị luận sôi nổi, Công bộ thị lang sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, : “Hoàng thượng… Thần, thần tội!”
Mẫn Thành Đế tựa tiếu phi tiếu, : “Biết là .” Dừng một chút, : “Người , giáng chức Công bộ thị lang tiểu , đưa chất tử của khỏi Đế Đô, vĩnh viễn tuyển chọn.”
Hắn sợ hãi bệt xuống đất, vẻ mặt kinh hãi: “Điều … Cầu xin Hoàng thượng tha cho nô tài! Thúc phụ! Cứu con?”
Công bộ thị lang quỳ rạp mặt đất, sợ đến mức mồ hôi như mưa, thì thầm trách móc: “Ngươi im miệng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-184.html.]
Mọi thịt bò trong cùng những sợi phở trơn mềm còn khẩu vị, đại bộ phận đều yên lặng buông bát xuống. Mà Xuân Hoa Đài cũng thổn thức. Tần Tu Dao : “Người cũng quá thảm , thà rằng đừng tới dự thi.”
Mạc Lâm , : “Hoàng thượng là minh quân, trong mắt thể lọt một hạt cát.”
Tần Tu Dao gì, nàng thầm nghĩ: Thật sự là Minh Quân ?
Trên Ngọc Các, nhóm thái giám thu dọn thực của tham gia đầu tiên nhanh nhẹn trình lên món của hai. Người hai một miếng bánh gạo đường nâu lớn. Bánh gạo ước chừng to đến hai thước, hình vuông, phía là bánh gạo trắng, phía dùng đường nâu trải đều, thành bốn chữ lớn: Quốc Thái Dân An. Mặc dù là bằng đường nâu nhưng phóng khoáng, khiến tán thưởng thôi.
Sắc mặt Mẫn Thành Đế hiện lên ý thể thấy , thái giám lập tức bắt biểu tình của , ân cần cắt cho một miếng bánh gạo nhỏ.
Mẫn Thành Đế dùng đũa nhẹ nhàng gắp lên một miếng bánh gạo từ từ đưa miệng.
Hoàng Hậu bên cạnh cũng yên lặng ăn một miếng.
Mẫn Thành Đế tinh tế nhai, cho đến khi nuốt xuống cũng một câu.
đột nhiên mặt hỏi: “Hoàng Hậu thấy thế nào?”
Hoàng Hậu cảm thấy ngoài ý , đáp : “Thần thấy món , nhất là bốn chữ to cho thán phục, cũng dự thi là ai?”
Thái giám trả lời: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, là huyện lệnh huyện Nam Dương Đế Đô.”
Dương huyện lệnh quỳ xuống đất đánh giá, dám khỏi chỗ của .
Mẫn Thành Đế : “ là một chí lớn, chỉ tiếc là… Trù nghệ còn thiếu một bậc.”
Tư vị của bánh gạo còn tạm nhưng hương vị lắm, thật sự ăn còn cảm thấy dính răng, cho thích.
Thái giám hiểu ý cho nên cũng thu dọn món thứ hai xuống. Mẫn Thành Đế ăn hai món trong trận chung kết nhịn nhớ đến sụn gà giòn .
Trong lòng thầm nghĩ… Dường như cũng gì dị thường, thì lát nữa thể tiếp tục ăn thêm một miếng nữa ?
Còn kịp cân nhắc thì món ăn thứ ba cũng trình lên. Người thứ ba tham gia cuộc thi đậu hũ non từ gạo. Khối đậu hũ vuông vắn ước chừng một thước lớn, trong màu trắng tinh khiết một chút mịn màng, chạm rung rung, đúng là động lòng . Người tham gia thi đấu ba mặt Mẫn Thành Đế cùng , rưới gia vị điều chế xong lên mặt đậu hũ non, rau thơm hành hoa cùng với vài lát ớt, kèm theo nước sốt đậm đà, thoáng cái phủ đều tựa như mặt đất trắng như tuyết bừng lên sức sống. Cảm giác , khiến ngón trỏ xem cũng động!
Thái giám nhanh chóng cắt đậu hũ non thành nhiều miếng nhỏ để những khác thể phân chia mà ăn. Chỉ thấy Thấm tần yên lặng ăn một miếng đậu hũ, tinh tế nhai nhai. Đậu hũ ăn trơn mịn thanh mát, trong vị nhạt ẩn chứa vị mặn cay nồng đậm, cảm thấy mâu thuẫn nhưng cũng cảm thấy kích thích, hương vị thật sự tệ. Mẫn Thành Đế ăn, hỏi: “Ái phi thấy thế nào?”
Thấm tần khẽ , : “Thần thể ăn cay, hạt tiêu đối với thần mà thì nhiều.”
Nàng bộ dáng hờn dỗi, môi hồng cay trở thành màu đỏ, cung nữ ở một bên vội vàng giúp nàng bưng . Mẫn Thành Đế buông đũa xuống, : “Món ăn cũng , chẳng qua gạo nghiền nát nên ăn còn cảm giác sạn sạn, vẫn tinh tế mềm mại.”
Người tham gia ba quỳ mặt đất, vội vàng : “Hoàng thượng khoan dung, thật sự là thời gian quá ngắn nên tiểu nhân cách nào nghiền hết tất cả gạo cho đều…”
Mẫn Thành Đế mỉm , : “Mặc dù xét về tình thì thể tha thứ, nhưng trong thời gian ngắn như , món ăn lấy gạo nguyên liệu chính thì cần nghĩ biện pháp món ăn trọn vẹn mới đúng… Nếu món ăn đủ thời gian, chẳng lẽ thể cân nhắc đổi thành món khác ?”
Một câu lý, thí sinh ba khiêm tốn hành lễ, : “Đa tạ Hoàng thượng, tiểu nhân thụ giáo.”
Mẫn Thành Đế ôn hòa : “Sang năm đến đây thi.”
Sắc mặt nọ cứng đờ, vài phần thất vọng, thấp giọng đáp: “Vâng…”
Hiện giờ ba vị phía đều Mẫn Thành Đế khen ngợi, khỏi cho phía đều cảm thấy khẩn trương. Đường Nguyễn Nguyễn ở vị trí chờ đợi, nàng nồi cháo bên cạnh , cảm thấy bất an. Nàng bất động thanh sắc ngẩng đầu, tìm bóng dáng Tần Tu Viễn nhưng nghĩ tới trực tiếp đón nhận ánh mắt của , dường như hai cảm giác mách bảo, một cần, tồn tại ở đó. Thấy , Đường Nguyễn Nguyễn cũng yên lặng mím môi .
“Tần tướng quân cùng phu nhân thật sự là ân ái sâu đậm.” Tần Tu Viễn thấy tiếng nam nhân trung niên vang lên ở bên cạnh. Tần Tu Viễn , chút kiêng dè : “Tả tướng chớ trêu ghẹo , Tả tướng và phu nhân tình cũng sâu như biển. Từ nhiều năm phu nhân qua đời, vẫn một một , chung tình như thế mới khiến bội phục.”
Tả tướng Lưu Thực mỉm một tiếng, : “Tần tướng quân quá khen.”
Đường Các Lão cách đó xa, Lưu Thực cũng yên lặng về phía , Đường Các Lão chống ánh mắt của Tả tướng, trong mắt hàm chứa một tia cảnh cáo. Tả tướng Lưu Thực như chuyện gì xảy mà tránh ánh mắt của , cúi đầu thưởng thức mỹ thực của thí sinh bốn. Mọi cứ như , dựa theo trình tự từng một thưởng thức, rốt cục cũng đến vị trí sáu. Người tham gia cuộc thi sáu nấu cháo thịt nạc. Sau khi thái giám bưng cho Mẫn Thành Đế, Mẫn Thành Đế liếc mắt dự thi quỳ mặt đất, : “Vì ngươi cháo thịt nạc?”
Người nọ đáp: “Hồi Hoàng thượng… Tiêu đề là “Không bột mà gột nên hồ”, tiểu nhân nghĩ, trong món ăn mỹ thực tất nhiên thể hạt gạo. Dừng một chút, tiếp tục : “Hơn nữa, chắc chắn sáng nay Hoàng thượng cùng các vị đại thần sẽ uống rượu ăn thịt, nhưng nhất định sẽ ăn món chính, bởi , tiểu nhân cho các vị một món chủ đạo.”
Mẫn Thành Đế , : “Ngươi vài phần thông minh.”
Dứt lời, dùng muỗng múc một muỗng cháo đưa miệng. Hương thơm nồng đậm của gạo nấu , chạm đầu lưỡi, thơm miên man. Bên trong thịt băm cũng băm nát, dường như thể hoà một thể cùng nước cháo, cho hương gạo quyện với hương thịt, thật sự là mỹ vị!
Thấm Tần cũng thích ăn những món thanh đạm, bát cháo hợp khẩu vị của nàng, Mẫn Thành Đế thấy ái phi ăn vui vẻ cũng vài phần cao hứng. Hắn lặng lẽ hỏi: “Ái phi thích ?”
Thấm tần mỉm , : “Thích thích… Cũng kế tiếp còn món gì ngon, cho nên thần cũng ăn quá no…”
Nàng liếc đến tiếp theo là Đường Nguyễn Nguyễn nên như . Mẫn Thành Đế , : “Khá lắm, bưng xuống , tiếp theo.”
Cuối cùng cũng đến bảy.
Thái giám thông báo: “Người tham gia cuộc thi bảy, mỹ thực: Cháo vô gạo!”
Tên xuất hiện, nghị luận sôi nổi… “Cái gì mà ‘Cháo vô gạo’?”
“Chưa từng qua, mới ăn cháo, tới cháo cũng thử nữa.”
“ thoạt hình như cháo bình thường…”
Trên Ngọc Các, nghị luận sôi nổi. Mà Xuân Hoa Đài, Tần lão phu nhân, Vương Vân Vọng cùng Tần Tu Dao chờ đợi, trong lòng cũng vô cùng lo lắng thấp thỏm yên. Tần Tu Dao cầm lọn tóc của , vặn tới vặn lui, nàng lên tiếng : “Rốt cuộc cũng tới tẩu tẩu ! Không nàng “Cháo Vô gạo” là món gì?”
TBC
Mạc Lâm hỏi: “Tần tiểu thư từng ăn thử ?”
Tần Tu Dao đáp: “Những món tẩu tẩu nấu thật sự quá nhiều, đếm cũng đếm hết , đến nay còn nhiều món àm từng ăn qua… Ôi, nếu là một nam nhân, cưới tỷ qua cửa!”
Mạc Lâm nhịn , “Phốc” một tiếng bật , : “Tần tiểu thư thật hài hước.”
Tần Tu Dao ngượng ngùng , : “Là ngài… , là ngài dễ .”
Vẻ mặt Mạc Lâm tuấn tú, nghiêm túc : “Dễ ? Thế gian vốn nên nhiều phiền não như .”
Tần Tu Dao sửng sốt, : “ … Ngài đúng.”
Nàng nhớ tới Tam ca của , gần ba năm qua, lông mày thường xuyên nhíu , tựa như chuyện bận rộn xong, tâm hết, khác gì một thần hộ mệnh, mỗi ngày mệt mỏi giữa hai nơi phủ Trấn Quốc tướng quân và triều đình. Cho đến khi tẩu tẩu cửa, mới phục hồi sức sống. Tần Tu Dao yên lặng về phía Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn ở Ngọc Các, sẽ ngày, nàng cũng tìm một duyên phận hợp mệnh. Ngay lúc nàng thất thần, Mạc Lâm : “Nhìn kìa! Lại là một bát lớn!”
Tần Tu Dao yên lặng hồn, về phía Ngọc Các…
Mấy thái giám bưng một cái nồi lớn bày mặt Mẫn Thành Đế, phía còn đặt lò than, lẽ ngụ ý là ăn nấu. Mẫn Thành Đế yên lặng liếc mắt một cái, trong nồi là cháo trắng ngần, dường như bất cứ thứ gì trong đó, vẻ bình thường thấy gì lạ.
Mẫn Thành Đế mới uống nửa chén cháo thịt, thấy một nồi cháo trắng nên khỏi cảm thấy mất hứng. Hắn thoáng qua dự thi quỳ mặt đất chờ đánh giá, là phu nhân Tần Tu Viễn thì vài phần kinh ngạc. Mẫn Thành Đế khẽ một tiếng, : “Tu Viễn, ngươi đến nếm thử món cháo chứ?”
Tần Tu Viễn sợ mà , : “Đa tạ Hoàng thượng.”