Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:45
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang lúc thái giám múc cháo trắng trong chén để đưa cho Tần Tu Viễn thì ảnh nhỏ nhắn quỳ mặt đất bỗng nhiên mở miệng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, “Cháo vô gạo” , ăn như .”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế khẽ biến, : “Ngươi ý gì ?”

Hắn quả quyết thoáng qua ngân châm thử độc, phát hiện biến thành màu đen. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng : “Có thể cho phép thần phụ dậy hầu hạ Hoàng thượng cùng chư vị dùng ‘Cháo vô gạo’ ? ”

Văn Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, : “Phu nhân Tần tướng quân vài phần can đảm, bổn cung sống nhiều năm như , đây đầu tiên gặp dám xin dậy mặt Hoàng thượng.”

Mẫn Thành Đế thích Hoàng Hậu vì thế dứt khoát : “Thôi, ngươi lên .”

Hành động khác gì đánh mặt Hoàng Hậu, bất quá chung quanh cũng chỉ thể như thấy. Đường Nguyễn Nguyễn nâng váy dậy, chậm rãi đến bàn Mẫn Thành Đế, nàng dịu dàng , : “Hoàng thượng, thần phụ nấu ‘Cháo vô gạo’, phương pháp ăn của món là lấy cháo chiết từ gạo chủ đạo để nấu đủ loại nguyên liệu nấu ăn, đó mới thể ăn .”

Mẫn Thành Đế xong cảm thấy kỳ lạ, : “Ta từng qua nguyên liệu nấu món cháo . Đã ai từng ăn món ?”

Mọi nhao nhao lắc đầu. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy khẩn trương, nhưng mặt vẫn trầm tĩnh như . Thấm tần khẽ , : “Thế nhưng thoạt cháo , hình như cũng hạt gạo gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu ý , nàng đáp: “Thấm tần nương nương thật tinh tế mới phát giác , cái là ‘Cháo vô gạo” ngụ ý chính là gạo trong cháo.” Dứt lời, nàng dùng muỗng lớn múc một bát cháo cho xem, : “Có gạo mà thấy gạo, chỉ lấy tinh hoa của nó chính là chỗ đặc thù của món ăn .”

Lúc , trong nồi bắt đầu sôi sục lên, Đường Nguyễn Nguyễn đổ bào ngư nồi dùng muỗng lớn nhẹ nhàng khuấy lên, nàng từ từ : “Trong món cháo vô gạo , nấu hải tươi lên , đó mới nấu thịt, như thể cho món cháo trở nên thơm ngon.”

Cháo sền sệt trắng ngần nhưng thực tế sôi đến nhiệt độ cao nhất, trong lúc chuyện, bào ngư đổi sắc, Mẫn Thành Đế bàn cũng nhịn ngẩng đầu một chút.

Đợi tôm chín, Đường Nguyễn Nguyễn múc một miếng bào ngư cho bát, hai tay trình lên Mẫn Thành Đế, : “Mời Hoàng thượng dùng.”

Mẫn Thành Đế hứng thú bào ngư , bên ngoài như cháo trắng bọc một tầng bột nước, bộ bào ngư tròn vo vô cùng bắt mắt.

Đường Nguyễn Nguyễn tự múc một miếng bào ngư lên bỏ một cái bát khác đưa cho Tần Tu Viễn Mẫn Thành Đế gọi , : “Tướng quân cũng nếm thử chứ?”

Tần Tu Viễn mỉm , liếc mắt Mẫn Thành Đế một cái, chút do dự mà gắp bào ngư lên, đưa trong miệng. Mẫn Thành Đế thấy ăn thật thì mới dám buông bỏ băn khoăn trong lòng. Bất động thanh sắc gắp bào ngư lên bỏ trong miệng.

Ồ? Bào ngư , giống như trong tưởng tượng?

Bên ngoài bọc một lớp bột gạo, hương gạo nồng đậm thoáng cái thấm trong khoang miệng, quét sạch mùi thức ăn đó. Bào ngư nấu lên đúng độ, mịn màng và tươi ngon, thể ăn hải sản giữ độ tươi như thật hấp dẫn!

Bởi vì nồi nấu cháo lớn, cho nên khi nấu lên cũng thể bảo tồn hương vị vốn của nguyên liệu nấu ăn, giống như các loại nồi khác, nguyên liệu nấu ăn dễ dàng biến chất mất hương vị ban đầu. Mẫn Thành Đế vội vàng ăn một miếng nữa, thật sự là tươi ngon!

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ chỉ đĩa nhỏ bên cạnh, : “Hoàng thượng, đây là nước chấm đặc chế, thử xem?”

Mẫn Thành Đế gật đầu, lấy một miếng bào ngư lên, nhẹ nhàng chấm nước sốt nồng đậm đó đưa miệng.

Mẫn Thành Đế dừng , tinh tế nhấm nháp món ăn

Tại như ? Món đúng là cực hạn tươi ngon, hương vị từ mà tới? Vì ngự thiện phòng bào ngư từng hương vị ?

Khuôn mặt của trầm tư, tiếp tục suy nghĩ sâu sắc. Văn Hoàng Hậu ở một bên cảm thấy cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Hoàng thượng, món ăn ?”

Mẫn Thành Đế yên lặng lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn gì, nàng bắt đầu nấu đợt tôm lớn tiếp theo. Đợi Mẫn Thành Đế ăn bào ngư xong, tôm cháo nấu nóng lên biến thành màu hồng phấn. Đường Nguyễn Nguyễn vớt hai con tôm lớn , bỏ trong chén, thái giám lập tức tiến lên, cầm đũa và d.a.o nhỏ để bóc tôm cho Mẫn Thành Đế. Dường như Mẫn Thành Đế cảm thấy thể kiên nhẫn nữa, thấp giọng thúc giục: “Nhanh lên một chút.”

Thái giám tăng nhanh tốc độ, lập tức lột hai con tôm lớn . Mẫn Thành Đế dùng đũa gắp tôm, nhẹ nhàng lăn một vòng trong nước chấm, đó đưa đến miệng, râu của nhẹ nhàng rung lên, yên lặng nhai tôm.

TBC

Con tôm vô cùng lớn, trong độ mềm mềm còn hương vị ngọt ngào tươi ngon, khác gì trực tiếp vớt lên khỏi biển mới tươi ngon như , ăn đến mức ngừng !

Đường Nguyễn Nguyễn thấy Mẫn Thành Đế ăn thoải mái thì dần dần cũng vớt hết tôm , chia cho những khác. Theo lý mà , khâu trình bày của Mỹ Thực Lệnh đều là thử ăn hai miếng rời , nhưng Mẫn Thành Đế như ý dừng , ăn xong tôm mà ánh mắt còn hướng trong nồi, dường như đang chờ mong phần tiếp theo.

Cứ như , Đường Nguyễn Nguyễn bỏ thêm vài món sò, phi lê cá… Đợi đến khi cả nồi cháo đầy ắp hải sản, nàng cho vài miếng thịt trong. Lễ Bộ thượng thư Trương đại nhân thấy dự thi phía chờ lâu thì nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng… Người xem thử các món ăn phía ?”

Mẫn Thành Đế ăn đến đổ mồ hôi, : “Món ăn còn xong, ngươi gấp cái gì?”

Trương đại nhân đành ngậm miệng. Hắn ăn đều vui vẻ thì cảm thấy ảo não, vì lễ quan thể tham dự ăn thử chứ? Tại ?

Trương đại nhân đành trơ mắt , Đường Nguyễn Nguyễn nhanh nhẹn vớt miếng thịt đổi màu , nàng nhẹ nhàng bỏ trong bát mặt Mẫn Thành Đế.

Mẫn Thành Đế thấy Thấm Tần ăn cũng vô cùng nhập tâm thì mỉm , gắp một miếng thịt bò bỏ trong bát nàng : “Ái phi thích thì ăn nhiều một chút.”

Thấm tần , đáp : “Đa tạ Hoàng thượng!”

Mẫn Thành Đế ăn uống thoải mái nên tâm tình .

Miếng thịt nhẹ nhàng nhúng nước chấm, bột bọc bên ngoài cũng đổi màu theo, Mẫn Thành Đế hận thể nhanh chóng cho miệng… Không ngờ miếng thịt bò mỏng vị tươi của hải sản, giữ hương vị nguyên bản của thịt bò!

Rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn liên quan đến , nhưng khi dung hợp cùng một chỗ hết sức hài hòa, cho chậc chậc khen ngợi!

Mẫn Thành Đế ăn xong một miếng thấy đĩa thịt trống rỗng, cũng sớm phân chia xong miếng thịt, Mẫn Thành Đế khỏi cảm thấy hối hận vì thể nhanh ăn hơn, vớt nhiều mà chỉ một miếng!

Đợi nồi cháo nấu xong hải sản, khi nấu thêm mấy đĩa thịt thì bộ nồi cháo trở nên vô cùng sánh đặc, màu sắc cũng chút biến hóa. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thì múc một muỗng nước cháo, bỏ trong bát đưa cho Mẫn Thành Đế, nàng : “Hoàng thượng, hiện tại ‘Cháo Vô Gạo’ , dung hợp hương vị tươi cùng thịt là ngon nhất.”

Hiện giờ Mẫn Thành Đế còn bất kỳ nghi ngờ gì nữa, cần suy nghĩ mà bưng chén lên, ngay cả muỗng cũng bất chấp cầm. Uống một ngụm cháo trắng cổ họng, thấy bất kỳ cảm giác vướng mắc nào, giống như một dòng nước dùng thuần hậu đậm đà, từ cổ họng trôi dày, tươi ấm thơm ngon. Trong một bát cháo trắng bình thường gì lạ nhưng bao gồm hương thơm đậm đà của hải sản, mùi thơm của thịt, hương vị như một nhưng biến hóa đa dạng, khiến kịp ứng phó.

Mẫn Thành Đế kinh ngạc lên tiếng: “Thật kì diệu!”

Hắn bao giờ ăn món cháo nào mà ngon như , trong cháo còn tìm một hạt gạo nào, vặn đáp ứng đề tài đưa : Không bột mà gột lên hồ. Mẫn Thành Đế ăn nhiều đến mức bụng cảm thấy lớn hơn, nhưng còn luyến tiếc buông bát đũa xuống.

Hoàng Hậu bên cạnh một lời mà ăn hai chén theo , nàng còn ăn thêm nữa nhưng ngại mặt mũi.

Một bữa lẩu công phu kết thúc, đồ ăn của thí sinh phía đều nguội lạnh. Trương Đại Nhân lên tiếng: “Hoàng thượng… Có thể truyền thí sinh tiếp theo trình bày thức ăn.”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế khựng , thiếu chút nữa quên chuyện , ho nhẹ một tiếng, : “Vậy thì… Để bọn họ dâng lên.” Dứt lời, thái giám đến thu thập cháo vô gạo nhưng Mẫn Thành Đế trừng nhẹ một cái, : “Trẫm thu cái ?”

Thái giám giật , lập tức lui , ngoan ngoãn chia món ăn phía thành các đĩa nhỏ dâng lên. Thế nhưng lúc ăn no, đối với món ăn phía cũng hứng thú như lúc mới bắt đầu. Lưu Thư Nhiễm là chín, cũng xếp hàng ở phía trình thức ăn lên, món là cháo, rõ ràng một chén cháo ngũ sắc bắt mắt nhưng khi ăn cháo vô gạo thì món còn bất kỳ hấp dẫn nào đối với , Mẫn Thành Đế đánh giá qua loa: “Bình thường.”

Lưu Thư Nhiễm ở một bên, khóe mắt khẽ co rút, thầm nghĩ thật sự là vận thế . Hắn thoáng qua Tần Tu Viễn, đưa qua một ánh mắt như đang chờ đợi. Tần Tu Viễn như thấy, chỉ coi như ….

……

Mỹ thực của mười tham gia thi đấu cũng trình bày xong xuôi. Tất cả tham gia thi đấu đều Ngọc Các thánh chỉ. Mẫn Thành Đế tao nhã lau miệng, hỏi Hoàng Hậu : “Hoàng Hậu nghĩ món ăn nào thể thắng?”

Hoàng Hậu hổ, cho dù nàng thừa nhận nhưng cũng tiện mở to hai mắt dối: “Thần cảm thấy đều , cháo vô gạo bảy cùng món cháo chín đều cho thần nhớ như in.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-185.html.]

Mẫn Thành Đế nhướng mày, hỏi Thấm Tần: “Ái phi thấy ?”

Thấm tần ôn nhu , : “Hoàng thượng thần thích ăn mấy món thanh đạm, cháo vô gạo khiến thần thích nhất, bởi vì ăn quá no nên mấy món phía , thần thật sự là ăn nổi, thể nào đánh giá.”

Nàng dấu vết mà đưa cháo vô gạo của phủ Trấn Quốc tướng quân đặt ở vị trí đầu. Mẫn Thành Đế cũng đáp nàng bằng ý , đó hỏi Huệ phi: “Huệ phi thấy ?”

Huệ phi ngờ cũng hỏi, cảm thấy thụ sủng nhược kinh liền đáp: “Hoàng thượng, thần cảm thấy…” Nàng sợ đắc tội với khác nên thật sự trả lời như thế nào, nhưng thấy Mẫn Thành Đế ăn cháo vô gạo nhiều nhất thì : “Thần nghĩ cháo vô gạo là món ăn nhất. Nó thể Hoàng thượng ưu ái thì đây chính là món ăn phúc khí nhất.”

Mẫn Thành Đế khẽ một tiếng, lên tiếng: “Huệ phi càng ngày càng chuyện.”

Huệ phi xong bỗng dưng cảm thấy đỏ mặt, nàng cũng lời của Mẫn Thành Đế vài phần chê bai.

Tiếp theo, các quan Lễ Bộ sẽ chủ trì bỏ phiếu.

Mọi trình đồ ăn xong đều lễ quan an bài đến Xuân Hoa Đài nghỉ ngơi, cần chờ kết quả bỏ phiếu của Hoàng Đế, hậu phi và các vị đại thần thì mới thể tuyên bố kết quả thi đấu Mỹ Thực Lệnh. Đường Nguyễn Nguyễn đầu thoáng qua Tần Tu Viễn, nháy mắt với mỉm . Trong ánh mắt của Tần Tu Viễn cũng ý , gật đầu với nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng theo đội ngũ xuống, Lưu Thư Nhiễm thấy nàng tới thì cũng cố ý đến gần một chút, : “Tần phu nhân, xem chúc mừng .”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc một cái, : “Chúc mừng chuyện gì?”

Lưu Thư Nhiễm đáp: “Năm nay, đầu Mỹ Thực Lệnh đương nhiên là Tần phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên : “Ta ngươi bản lĩnh tiên tri như ?” Dừng một chút, nàng : “Sao ngươi tính toán xem Doanh Doanh chấp nhận ?”

Lưu Thư Nhiễm ho nhẹ một tiếng: “Tần phu nhân cũng đến mức mỗi thấy đều giương cung bạt kiếm như chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt , : “Chẳng lẽ còn lời ngon tiếng ngọt với ngươi ?”

Lưu Thư Nhiễm dở dở : “Ta ca ca còn đang dây dưa với nhưng cũng đừng trút cơn giận lên …”

Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên đáp : “Ta gì để tức giận chứ, bởi trong lòng buông xuống, như chỉ đơn thuần là chuyện với nhà các ngươi mà thôi.”

Lưu Thư Nhiễm lắc đầu: “Ngươi quả nhiên đổi, rốt cuộc là Tần Tu Viễn chống lưng cho đến nhường nào mới khiến đổi như hai khác thế ?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt nhưng cũng lập tức nhớ tới nhắc tới là nguyên , nàng : “Không sai! Bây giờ giống nữa, là chính .”

Lưu Thư Nhiễm giật , : “Nếu Doanh Doanh cũng thể như thì quá .” Hắn đột nhiên trở nên chút bi thương: “Nàng luôn khẩu thị tâm phi.”

Đường Nguyễn Nguyễn : “Ngươi nàng khẩu thị tâm phi thì tại ép nàng ? Lời trong lòng nàng, ngươi .”

Lưu Thư Nhiễm , : “Nói cũng đúng… Đơn giản chỉ dựa suy nghĩ của , sai thì cứ để sai tiếp .”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mỉm , nàng thầm nghĩ, nếu Lưu Thư Nhiễm thể ở bên Đường Doanh Doanh, chừng là một chuyện . Từ Ngọc Các xuống đến Xuân Hoa Đài, của phủ Trấn Quốc tướng quân nghênh đón.

Tần Tu Dao vội vàng hỏi: “Tẩu tẩu, tình huống thế nào ? Chúng ở phía thấy phía chuyện, chỉ thể bọn họ thưởng thức cháo vô gạo mà tỷ nấu từ xa, thoạt ăn ít?”

Vẻ mặt nàng lộ tò mò, Mạc Lâm ở một bên cũng cảm thấy buồn .

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, : “Ta cũng cảm thấy chắc hẳn Hoàng thượng chán ghét, nhưng thích thì vẫn .”

Tần lão phu nhân : “Không hết, thành công thì quá , còn thành thì con cần để ở trong lòng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , đáp lạ: “Đa tạ mẫu an ủi.”

Nàng Tần lão phu nhân lo sợ lỡ như nàng đầu sẽ cảm thấy thất vọng, vì thế sớm trấn an nàng, nhưng trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nhất định nắm chặt ván , nàng vì Tần Tu Viễn, vì phủ Trấn Quốc tướng quân mà giành lời hứa của Hoàng Đế.

Thanh Hiên hỏi: “Tam thẩm, thẩm thể nấu cháo vô gạo cho chúng con ăn ? Có vẻ như thơm.”

Đường Nguyễn Nguyễn , đáp : “Đương nhiên thể, đây cũng là đầu tiên món , chắc hẳn hương vị sẽ đặc biệt hơn một chút.”

Đại tẩu Vương Vân Vọng cũng : “Vậy cũng dạy !”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Được, tẩu tẩu học thêm vài món nữa, sang năm thể đến thi đấu !”

Vương Vân Vọng vội vàng khoát tay áo, : “Không khả năng… Còn lâu lắm!”

Thanh Hiên : “Mẫu thể! Lần mẫu cho con món cá viên để mang đến Thái Học, đến nửa ngày các đồng niên cướp sạch, bọn họ còn hỏi con bán !”

Sắc mặt Vương Vân Vọng đỏ ửng lên, từ khi nàng bắt đầu nghiên cứu nấu ăn, dường như cả đều bình tĩnh hơn nhiều, mà đồ ăn ngon thì hài tử ăn uống vui vẻ, nàng cũng thể đạt cảm giác thành tựu cùng hạnh phúc lớn lao. Đường Nguyễn Nguyễn Thanh Hiên xong, mới lên tiếng: “Khi thẩm còn bé, thẩm vẫn tự mở một cửa hàng đồ ăn vặt, bán ăn, như thật !”

Vương Vân Vọng thấy khỏi lấy tinh thần, nàng : “Thật ? Đó cũng là một ý !”

Hiện giờ nàng nghĩ thông suốt, nếu Minh Hiên cũng tập võ thì cứ để , mà ngày hai hài tử đều Thái Học, còn một ngày thường nhàm chán. Nếu thể cùng mở một cửa hàng đồ ăn vặt cũng thấy phần thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn , : “Được, việc cứ bàn bạc một chút… , mẫu cảm thấy khả thi ?”

Tần lão phu nhân tương đối truyền thống, thể bà thích nữ nhân trong phủ ngoài xuất đầu lộ diện.

Tần lão phu nhân : “Được! Nguyễn Nguyễn phụ trách nấu ăn là , còn chuyện cửa hàng thể giao cho hạ nhân , ha ha ha…”

Cứ như , những lão tỷ của bà cũng cần đến phủ ăn chực ăn chực uống, vả còn thể để cho hiền danh của tức phụ bà lan xa, cớ đây?

Các nàng đài Xuân Hoa đều trù tính cho ước mơ, cùng bày mưu tính kế. Mà Ngọc Các, Lễ Bộ đang yên lặng kiểm phiếu, còn nhao nhao rời ghế nghỉ ngơi, vẫn trở về.

Tần Tu Viễn một gần Ngọc Các xa, bất tri bất giác một đến gần. Hắn đoán tới là ai nên đầu , chắp tay : “Thấm tần nương nương.”

Thấm tần gật đầu , : “Trù nghệ của phu nhân thật sự là giỏi.”

Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: “Thấm Tần nương nương quá khen.”

Thấm tần tiếp lời: “Chẳng những trù nghệ của Tần phu nhân , mà tính tình thuần lương, khiêm tốn, thật là khó .” Dừng một chút, nàng : “Chỉ là, bổn cung nhờ nàng thuật lời cho tướng quân, nàng truyền đến ?”

Tần Tu Viễn , : “Tần Tu Viễn tài đức gì mà lọt mắt ngọc của nương nương.” Hắn mắt nàng và , “Để về chuyện liên minh, nương nương cho ngươi những gì?”

Sắc mặt Thấm tần ngưng , nàng : “Bổn cung đối đầu với ngươi, nếu như ngươi quá nhiều thì cũng chắc là một chuyện .”

Tần Tu Viễn : “Minh hữu chú ý tín nhiệm và liên minh, nếu hiểu nương nương gì thì gì đến tín nhiệm mà phối hợp đây?”

Khóe miệng Thấm Tần khẽ căng , nàng : “Tần đại tướng bức bách như thế là thấy bản cung khác liên minh cùng ?” Nàng vẫn bí mật cho Tần Tu Viễn .

Tần Tu Viễn lắc đầu, chỉ trầm giọng : “Cũng hẳn.” Hắn tiếp tục: “Thần chỉ … Vì hết tới khác nương nương chọn phủ Trấn Quốc tướng quân?”

Loading...