Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:49
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong mắt chút đau đớn, từng chữ từng chữ hữu lực vô cùng kiên quyết. Sắc mặt Mẫn Thành Đế cũng hòa hoãn , một màn dường như từng quen thuộc với

Tần Mục trong trí nhớ của cũng từng như , sống lưng thẳng tắp quỳ mặt đất, vội vàng chắp tay, thỉnh cầu tiên hoàng: “Hoàng thượng! Tuy rằng tính tình của Thái Tử chút nóng nảy, nhưng chí tình chí lý, đối với lòng trung hiếu của , thiên địa thể chứng! Người khác hiểu Thái Tử thì thôi, còn hiểu ?”

Giọng của rõ ràng từng từ từng từ một đánh tim của tiên hoàng. Mẫn Thành Đế nhớ chuyện , đột nhiên chút hoảng hốt, giống như Tần Tu Viễn quật cường mắt dần dần khớp với bóng dáng mơ hồ trong lòng, nhất thời cảm thấy đau lòng.

Thấy biểu tình của buông lỏng, Thấm Tần ở bên cạnh khẽ thở dài, : “Thần nhớ rõ ba năm Hoàng thượng cũng khổ tâm, Trấn Quốc Công xảy chuyện, Ninh quý phi tỷ tỷ bệnh nặng…Thời gian đó cũng quá trùng hợp, Tần tướng quân đừng trách Hoàng thượng…”

Giọng của nàng dịu dàng động lòng , giống như đang từng bước khuyên can Tần Tu Viễn nhưng kỳ thật đang nhắc nhở Hoàng Đế về sự kiện Vô Nhân Cốc của Trấn Quốc Công năm đó, thể liên quan đến cái c.h.ế.t của Ninh quý phi. Quả nhiên, sắc mặt Mẫn Thành Đế trầm xuống.

Ba năm , chỉ đau đớn khi mất bằng hữu chí cốt mà ngay cả tình yêu chân thành cũng còn thấy bóng dáng, trong một đêm dường như già chục tuổi. Sau khi nhốt ba ngày ba đêm, tự một phong chiếu thư, một mực lập nhi tử của Ninh quý phi Thái Tử, khiến cả triều dâng lên một hồi sóng gió…

Lúc , Tần Tu Viễn còn quỳ mặt đất chờ đáp án của Mẫn Thành Đế. Mẫn Thành Đế trầm ngâm hồi lâu. Cuối cùng từ từ mở miệng: “Tuyên nhân chứng và vật chứng .”

Ánh mắt Tần Tu Viễn sáng ngời, Mẫn Thành Đế nguyện ý gặp nhân chứng và vật chứng thì cũng chính là nguyện ý xét xử vụ án !

Trái tim đang treo lơ lửng của Đường Nguyễn Nguyễn ở Ngọc Các cũng buông xuống vài phần, nhưng thấy Vương Nhiên lên điện khẩn trương. Sắc mặt Tả tướng Lưu Thực tái nhợt, thấp giọng phân phó Lưu Kỳ vài câu, Lưu Kỳ lập tức lặng yên ngoài. Vương Nhiên dẫn Ngọc Các, hai tay trói bằng xích sắt, nhưng sắc mặt so với lúc hơn vài phần. Hắn yên lặng quỳ xuống, : “Tội thần tham kiến Hoàng thượng.”

Mẫn Thành Đế , : “Năm đó rốt cuộc xảy chuyện gì? Nếu ngươi còn giấu diếm một câu thì trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi.”

Vương Nhiên rùng , lên tiếng: “Tội thần sẽ hết tất cả những gì .”

Sau đó, chuyện Tả tướng hợp mưu với Lục Vương tử của Bắc Tề như thế nào, sai đưa tin dụ phụ tử Trấn Quốc Công tử , mỗi một chuyện, mặt Mẫn Thành Đế trắng bệch vài phần, đợi xong, Mẫn Thành Đế vô cùng nổi giận. Hắn cầm lấy một chén , hung hăng ném về phía Lưu Thực! Chén rơi chính giữa mũ quan của , đánh cho chật vật nghiêng ngả. Tất cả đều kinh hãi, cho tới bây giờ từng thấy Mẫn Thành Đế phát hỏa lớn như !

Trên Ngọc Các và Xuân Hoa Đài, tất cả đều sợ hãi. Mẫn Thành Đế tức giận đến sắc mặt trắng bệch, oán hận : “Lưu Thực, những gì là thật ?”

TBC

Tả tướng Lưu Thực lộ vẻ mặt thản nhiên, dường như sớm đoán sẽ ngày nên chỉnh mũ quan, chậm rãi đến trung tâm Ngọc Các. Lưu Thực thản nhiên : “Hồi Hoàng thượng, Vương Nhiên sai, năm đó thần một lòng bảo vệ biên cảnh nước an bình nên xuất sứ hòa đàm.”

Khuôn mặt lạnh lùng : “Sau khi hòa đàm, Lục Vương tử của Bắc Tề hứa hẹn với thần, nếu giao Tần Tu Dật tướng quân thì sẽ miễn chiến sự hai nước. Tuy rằng thần tội giấu diếm báo, nhưng thần vẫn cho rằng, lấy tính mạng của một đổi thiên hạ yên thì cũng vô cùng đáng giá.”

Tần Tu Viễn về phía , chất vấn: “Chuyện cho tới bây giờ, Tả tướng còn cưỡng từ đoạt lý *? Nếu Tả tướng thật sự nghĩ như thì vì thương lượng với phụ ? Nếu ngươi quang minh lạc , các ngươi cũng thể cùng thương nghị đối sách, mà trực tiếp đẩy bọn họ hiểm cảnh.”

Hắn tiếp tục: “Tả tướng rằng để đổi lấy hòa bình, nhưng thực tế thì ? Không đến nửa năm Bắc Tề phản, bọn họ chiếm thành trì Đại Minh , tàn sát dân chúng Đại Minh , mà bọn họ còn xông thẳng tới Ích Châu, ngay cả tướng lĩnh để ứng phó chúng cũng ! Buồn chính là Tả tướng đương triều tự chôn cất một đời lương tướng! Nếu hiện giờ nhân chứng vật chứng ở đây thì ngươi còn định giấu đến khi nào?”

Trong lòng Tần Tu Viễn buồn bã, về phía Mẫn Thành Đế, hai mắt đỏ bừng, ảm đạm : “Kính xin Hoàng thượng chủ cho phụ trưởng thần!”

Mẫn Thành Đế nhíu chặt đôi mày, khóe miệng căng thẳng, bình tĩnh về phía Lưu Thực. Hoàng Hậu ở một bên mấy chuyện nhưng ánh mắt Lưu Thực ép nuốt xuống.

Lúc khí ở bên trong Ngọc Các dường như ngưng đọng, an tĩnh đến cực điểm. Đường Các Lão dậy , từ từ đến trung tâm Ngọc Các, bên cạnh Tần Tu Viễn mà : “Hoàng thượng, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, Tả tướng Lưu Thực hãm hại đồng liêu, phạm tội khi quân, nếu lập tức xử trí, chỉ sợ khó thể yên lòng dân.”

Thấm Tần ở một bên cũng đột nhiên rơi lệ, nàng như sắp : “Hoàng thượng, thần nhớ rõ khi Ninh quý phi tỷ tỷ qua đời còn quan tâm hỏi đến nghĩa Trấn Quốc Công, Trấn Quốc Công gặp nạn thì khó thở công tâm, cách nào xoay chuyển tình thế… Nếu Trấn Quốc Công xảy chuyện thì tỷ tỷ cũng sẽ sự việc kích thích, chừng…”

“Bốp!” Mẫn Thành Đế vỗ mạnh lên bàn, Thấm tần sợ tới mức run lên, dám lên tiếng nữa. Mẫn Thành Đế dậy, đôi mắt híp , khàn giọng mở miệng: “Tả tướng Lưu Thực hãm hại trung lương, khi quân phạm thượng, cách tất cả chức quan, áp giải thiên lao chờ xét xử!”

Văn Hoàng Hậu còn cầu tình nhưng Lưu Thực mở miệng : “Thần, bái biệt Hoàng thượng, Hoàng Hậu.”

Lời cho ý niệm của Văn Hoàng Hậu cắt đứt, trong mắt nàng một tia nỡ, nhưng cũng đang cực lực khống chế chính . Tâm nguyện Tần Tu Viễn đền đáp, trong lòng phức tạp, cúi quỳ xuống, : “Đa tạ Hoàng thượng vì phụ trưởng của mạt tướng mà rửa sạch oan khuất!”

Mẫn Thành Đế lẩm bẩm : “Thật sự là càng ngày càng giống … Ngươi cũng đến lúc thừa kế tước vị .” Dừng một chút, nâng giọng lên, : “Trấn Quốc tướng quân Tần Tu Viễn, từ hôm nay trở kế thừa vị trí nhất đẳng Trấn Quốc, giao cho Lễ Bộ thi hành.”

Tần Tu Viễn ngước mắt lên về phía Mẫn Thành Đế, hình như già nhiều, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hắn lặng lẽ cúi xuống: “Đa tạ Hoàng thượng.”

Dưới Xuân Hoa Đài, trong phủ Trấn Quốc tướng quân thành một đoàn. Tần lão phu nhân từ khẩn trương đến bàng hoàng, đến kích động rống lên, bà nghĩ tới ba năm trôi qua mà nhi tử một mực âm thầm tìm kiếm chân tướng, càng nghĩ tới thật sự thể đợi đến một ngày phu quân và trưởng tử giải oan, bà mừng đến phát , thể kiềm chế nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-187.html.]

Vương Vân Vọng giúp Tần lão phu nhân vuốt ngực, thành tiếng, nàng với Thanh Hiên: “Hài tử, con thấy ? Cha con là tội nhân mà vẫn là hùng vĩ đại!”

Hai mắt Thanh Hiên đỏ bừng, : “Mẫu ! Con vẫn luôn tin phụ vô tội, hiện giờ rốt cục cũng trả sự trong sạch cho phụ !”

Thân thể Tần Tu Dật cũng run rẩy, Ngôn Chi Tâm đưa tay nắm lấy tay , : “A Dật, thấy ? Cha và ca ca của lật vụ án, thủ phạm đưa ánh sáng!”

Sắc mặt Tần Tu Dật tái nhợt, mặt về phía Ngôn Chi Tâm, run giọng : “Chi Tâm, mơ cũng dám nghĩ, thật sự thể cha và trưởng lật án… Bọn họ vì mà chết, nếu thể vì bọn họ lật án, sống cũng uổng công !”

Ngôn Chi Tâm cầm tay , : “Ừm, , hôm nay rốt cục họ cũng minh oan, A Dật, cần sống trong tự trách nữa…”

Khóe mắt Tần Tu Dật đỏ lên, yên lặng về phía Ngôn Chi Tâm, thấp giọng : “Chi Tâm, chúng còn thể bắt đầu từ đầu ? Nàng sẵn sàng tha thứ cho sự thờ ơ và ích kỷ của trong nhiều năm qua ?”

Ngôn Chi Tâm cũng chút nghẹn ngào,đáp : “Sao ngốc như , sớm trách … Bằng , cũng sẽ một mực ở bên cạnh …”

Trong lòng Tần Tu Dật khẽ động, đưa tay ôm nàng lòng, bao giờ để ý đến ánh mắt của khác nữa. Tần Tu Dao cũng ở một bên lau nước mắt. Nàng thấy mẫu và tẩu tẩu, Nhị ca và Chi Tâm đều dựa , trong lòng cũng trăm loại cảm xúc đan xen. Lúc , một chiếc khăn tay trắng yên lặng xuất hiện mặt nàng, nàng nhất thời sửng sốt thì là Mạc Lâm. Hắn thấp giọng : “Phủ Trấn Quốc tướng quân là thế gia trung dũng trăm năm, hiện giờ rửa sạch oan khuất, cũng thấy vui cho .”

Tần Tu Dao cố gắng nở nụ , : “Đa tạ …”

Mạc Lâm : “Ta phát hiện… Nàng thì hơn, lúc thì giống mèo con.”

Tần Tu Dao chọc cho bật . lúc , bụng Tần Tu Dao đột nhiên “ục ục” một tiếng, mặt nàng vô cùng hổ, nhưng dám lên tiếng. Lúc mới nhớ tới ngoại trừ lúc sáng ăn bánh bao thì về nàng cũng bận đến mức cũng kịp ăn gì.

Lúc là buổi chiều, nên nàng đói bụng từ lâu. quầy hàng của Mỹ Thực Lệnh thu , xung quanh đều gì để ăn. Mạc Lâm : “Lễ Bộ còn chút lương khô dự phòng, nếu Tần tiểu thư chê, thì lấy chút đây cho nàng? Tất cả đều là bánh ngọt, vẫn thể lấp đầy bụng.”

Tần Tu Dao đỏ mặt, thật sự chút hổ, nàng cự tuyệt nhưng sợ đợi tiếp thì bụng vang lên, đành : “Vậy theo đại nhân lấy…”

…..

Đợi khi bọn họ thì một cung nữ vội vội vàng vàng tìm tới. Cung nữ ở bên cạnh một hồi lâu, hình như tìm tìm. Dường như nàng chút lo lắng, thế nào cho . lúc , nàng đột nhiên thấy Đường Nguyễn Nguyễn Ngọc Các, nàng… như đang chờ ai đó. Cung nữ nhíu mày suy tư một lát, dường như hạ quyết tâm chạy tới… “Xin hỏi, là phu nhân của Tần tướng quân ?”

Đường Nguyễn Nguyễn , : “Là , dám hỏi cô nương là?”

Cung nữ … Nàng từng thấy qua. Cung nữđáp : “Nô tỳ là cung nữ của Thấm tần nương nương.” Nàng hạ thấp giọng : “Thấm tần nương nương chuyện với Tần phu nhân, kính xin phu nhân theo một chuyến.”

Đường Nguyễn Nguyễn chút kỳ quái, hỏi : “Không Thấm tần nương nương còn ở Ngọc Các ?”

Cung nữ : “Không sai, Thấm Tần nương nương gặp Tần phu nhân đại điển Mỹ Thực Lệnh, kính xin .”

Đường Nguyễn Nguyễn thoáng qua Ngọc Các, Tần Tu Viễn còn còn xuống, nàng : “Ngươi là chuyện gì ? Ta vẫn đang chờ phu quân.”

Cung nữ : “Cụ thể thì nô tỳ rõ ràng lắm, kính xin phu nhân đừng để nô tỳ khó xử.”

Đường Nguyễn Nguyễn lưu luyến thoáng qua Tần Tu Viễn, vốn nàng đang chờ ở đây, chính là vì chia sẻ niềm vui với . cung nữ thúc giục như nên nàng đành : “Được , theo cô nương.”

Lúc nàng theo cung nữ ngang qua phía Ngọc Các, Mạc Lâm và Tần Tu Dao đều thấy nàng. Tần Tu Dao cảm thấy chút kỳ quái, : “Tẩu tẩu ? Chẳng lẽ là lĩnh thưởng?”

Mạc Lâm thuận miệng đáp: “Không giống lắm, hướng các nàng là nội cung, cũng là vị nương nương nào triệu kiến.”

Tần Tu Dao chút nghi hoặc, : “Hình như trong nội cung tẩu tẩu chỉ quen mỗi Thấm tần nương nương… Thôi vây, chờ nàng tiếp.”

Đường Nguyễn Nguyễn theo cung nữ một đoạn, nàng đột nhiên ý thức hai nội cung, nhưng đường đến Ngọc Chương Hiên, nàng hỏi: “Cô nương dẫn ?”

*强词夺理: Cưỡng từ đoạt lý: Ý nghĩa: Chỉ vô lý cãi chày cãi cối, vô lý cũng cố cho thành lý. Có thể dịch thành già mồm át lẽ . Khổng Minh từng , lời của kẻ già mồm át lẽ đều chẳng lời lẽ chính xác hợp lý, cần tranh luận thêm gì.

Loading...