Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 189
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:53
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấm tần nói: “Bổn cung lười quản hắn, chỉ cần đừng gây phiền toái là được rồi.”
Nguyên ma ma nghe xong cũng yên lặng gật đầu. Bà đỡ Thấm tần đi về phía trước.
“Thấm tần nương nương!” Tần Tu Viễn nhanh chóng chạy tới, ngăn cản Thấm tần đang muốn rời đi. Thấm tần rất ít khi thấy hắn như thế, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Dám hỏi nương nương, người có chiêu Nguyễn Nguyễn vào cung không?”
Thấm tần sửng sốt, nói: “Vốn ta cũng định triệu nàng nhưng hôm nay còn chưa kịp…” Nàng hỏi: “Ngươi không gặp nàng sao?”
Tần Tu Viễn lo lắng, nói: “Vâng, người nhà của thần thấy nàng đi theo một cung nữ, nhưng ở trong nội cung ngoại trừ nương nương thì không biết Nguyễn Nguyễn còn quen biết người nào? Hoặc là nói, có đắc tội với người nào hay không?”
Sắc mặt Thấm tần cứng đờ, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Theo bổn cung biết thì không có.”
Nàng lại nhìn thoáng qua Ngọc Các, thấp giọng nói: “Vừa rồi Hoàng thượng, Hoàng Hậu, Phi Phi đều ở chỗ này, nàng bị gọi vào hậu cung thì có thể gặp ai? Nàng mất tích bao lâu rồi?”
Tần Tu Viễn nói: “Chưa đầy một khắc đồng hồ.”
Thấm tần nói: “Không đến một khắc đồng hồ thì cũng không tiện rầm rộ tìm người, như vậy đi, bổn cung gọi vài người cho ngươi, ngươi tìm kiếm xung quanh trước, nếu thật sự không tìm được thì ngươi lại đi xin chỉ thị của Hoàng thượng.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, lập tức dẫn người đi…. Cung nữ đưa Đường Nguyễn Nguyễn đang choáng váng đến trước một tòa cung điện hẻo lánh, trước cửa cung điện treo tấm biển…
TBC
“Thủy Nguyệt Các”
Nơi này vô cùng hẻo lánh, ngay cả thái giám hay cung nữ cũng không lui tới. May mà Đường Nguyễn Nguyễn mới vừa đi được mấy bước nên hít không quá nhiều mê dược. Mặc dù lúc này nàng không có khí lực hô lên, nhưng vẫn giữ lại một ít ý thức.
Lúc này, cung nữ kia nhẹ nhàng đẩy cửa lớn màu vàng son nặng nề ra, đặt Đường Nguyễn Nguyễn trên mặt đất trong viện rồi vội vàng vàng chạy trốn.
“Két két”… Cửa lớn bị đóng lại, lộ ra một cỗ quỷ dị. Nàng thấy bên trong không có một bóng người nên trong lòng có chút bất an, nghĩ đến mê dược kia chỉ là tạm thời, lúc này nàng đã có thể chống người ngồi dậy, nàng thấy bên cạnh có một thùng nước tưới hoa thì bò qua vỗ một chút nước lên trên mặt mình để bản thân thanh tỉnh chút. Nàng cố nén sự bủn rủn của tứ chi, run rẩy đi về phía cửa, hô lên: “Thả ta ra!”
Nàng đập vào cửa một lúc lâu nhưng biết là vô dụng nên không lãng phí sức lực nữa. Nàng thấy không ra được nên muốn đi vào bên trong xem có cửa sau hay không, vì thế nàng đi vào chính điện.
Trong chính điện, hai hàng bàn ghế được dựng lên, nhưng trên đó có một chút bụi bặm, trông có vẻ là không có ai sử dụng trong một thời gian dài. Mà trong chính điện có một bát hương thơm nghi ngút, được đốt tỏa ra khói trắng lượn lờ. Mùi hương của cả viện này chính là từ nơi này bay ra.
Trong lòng nàng bất an, nếu chính điện không có cửa sau thì nàng phải chạy ra khỏi chính điện tìm cách ra ngoài tìm người cầu cứu. Nhưng nàng còn chưa đi tới cửa, lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn thô kệch, ngăn cản đường đi của nàng!
“Ngươi là ai?”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, trên mặt nam nhân đối diện sưng phù, còn hơi ửng hồng giống như uống say vậy. Nam nhân kia nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt sáng ngời, nói: “Nàng là Tần tiểu thư?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi!”
Nàng cố nén cảm giác vô lực, chỉ sợ bị hắn nhìn ra tình huống hiện tại của mình. Nàng nhanh chóng phản ứng lại, nam nhân bên ngoài không thể vào nội, nhưng rõ ràng người này không phải thái giám, hắn xuất hiện ở chỗ này khẳng định có chuyện kỳ quái!
“Ngươi tránh ra!” Đường Nguyễn Nguyễn vừa dứt lời đã vội vàng muốn đi, ai ngờ Phương Quyền đã nhanh chóng đóng cửa lại!
Nàng sợ hãi lùi lại một bước và quát: “Ngươi định làm gì?”
Ánh mắt Phương Quyền mê ly, tựa hồ không quá tỉnh táo, hắn nói: “Ta muốn làm gì sao? Ta muốn cưới ngươi vào cửa mà thôi! Tiểu mỹ nhân…”
Trong mắt hắn có dục niệm, da đầu Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu tê dại. Đường Nguyễn Nguyễn buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng nói: “Ta không phải họ Tần, ngươi nhận nhầm người rồi! Ta là phu nhân của Trấn Quốc đại tướng quân! Nếu ngươi dám làm khó ta, phu quân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Phương Quyền có chút hoảng hốt, nói: “Phu nhân Trấn Quốc đại tướng quân?” Hắn dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một chút, nhếch miệng nói: “Ta quản ngươi là phu nhân của ai, chỉ cần là mỹ nhân thì ta đều thích! Mỹ nhân, đừng đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn muốn nhân cơ hội này phá cửa mà chạy ra, nhưng lại bị Phương Quyền chặn đường. Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức tháo trâm xuống, chĩa thẳng vào Phương Quyền, nói: “Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi dám tới đây, ta sẽ không khách khí!”
Phương Quyền đình trệ trong chớp mắt, hắn lại cười ha ha, trạng thái của hắn tựa hồ có chút không bình thường, nói: “Một cây trâm có thể làm gì ta?”
Đường Nguyễn Nguyễn rút trâm làm cho tóc rơi xuống, trong mắt Phương Quyền càng lộ vẻ quyến rũ, hắn từng bước từng bước tiến tới, nói: “Tiểu mỹ nhân… Đừng sợ… Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng!”
Đường Nguyễn Nguyễn hét lên: “Cút đi! Cứu ta! Người đâu…”
Hai người ở trong chính điện, một người đuổi theo một người trốn chạy, Đường Nguyễn Nguyễn muốn tránh né hắn để chạy ra ngoài mấy lần, nhưng không thành công, Phương Quyền bị làm cho mất kiên nhẫn, thoáng cái nhào tới bắt lấy cổ tay nàng!
Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi hét lên: “Ngươi buông ta ra!”
Nàng dùng sức đẩy hắn, lại phát hiện mình hình như có khí lực nhưng không dùng được… Không xong, mùi hương này có vấn đề!
…..
Thấm tần đi theo Mẫn Thành Đế trở lại Ngọc Chương Hiên, trong lòng cũng có chút không yên lòng. Nàng đã cho mấy người đi cùng Tần Tu Viễn để tìm phu nhân, nhưng một khắc đồng hồ nữa trôi qua vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Nàng thừa dịp Mẫn Thành Đế nghỉ trưa, vụng trộm đứng lên, hỏi: “Nguyên ma ma, tìm được người chưa?”
Nguyên ma ma nói: “Vẫn chưa, Tần tướng quân đang rất lo lắng, chỉ sợ lát nữa sẽ đến Ngọc Chương Hiên cầu viện.”
Đột nhiên trong đầu Thấm tần lóe lên một suy nghĩ, nàng vội vàng hỏi: “Nguyên ma ma, Phương Quyền xuất cung chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-189.html.]
Nguyên ma ma nhất thời sửng sốt, nói: “Cái này, nô tỳ không biết…”
Thấm Tần có dự cảm cực kỳ không tốt, nói: “Trước tiên không cần nhắc đến chuyện của Phương Quyền nữa, ngươi cũng phái người đi tìm hắn đi.”
Trong lòng nàng thấp thỏm, Đường Nguyễn Nguyễn và Phương Quyền đồng thời mất tích, chẳng lẽ hai chuyện có liên quan gì sao?
Tần Tu Viễn vẫn dẫn người đi tìm Đường Nguyễn Nguyễn, bọn họ lục soát từ cửa cung đến phụ cận Ngọc Chương Hiên nhưng vẫn không tìm được nàng.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã chảy mồ hôi đầm đìa, nhỏ lên quan bào đỏ mận. Mới vừa rồi thị vệ ở cửa cung nói quả thật có nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đi theo một cung nữ tiến cung, nhưng đi đâu thì hắn không biết.
Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh như băng, cùng hắn đi cùng còn có Tần Tu Dao, về phần những người khác đã để cho bọn họ hồi phủ chờ tin tức.
“Tam ca, nếu còn không tìm được tẩu tẩu thì làm sao bây giờ?” Tần Tu Dao vội vàng mở miệng. Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Vậy thì đi tìm Hoàng thượng, xin hắn hạ lệnh lục soát cung.”
Tần Tu Dao sửng sốt, nói: “Lục cung? Đây là đại sự cỡ nào, Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”
Tần Tu Viễn không nói gì, Mẫn Thành Đế không đồng ý thì cũng phải đồng ý. Hôm nay, hắn vốn đã có chuẩn bị mà đến. Nguyên bản ở trên Ngọc Các, nếu Mẫn Thành Đế không đồng ý xem xét lại vụ án Vô Nhân Cốc thì năm vạn binh lính tinh nhuệ đóng quân bên ngoài Đế Đô sẽ lập tức nhập thành.
Tần Tu Dật đến trễ chính là vì dàn xếp đại quân. Tần Tu Viễn cung kính khiêm tốn, nhưng trên thực tế đã sớm chuẩn bị mọi việc…
Tần Tu Dao thấy hắn không nói, lập tức hỏi: “Tam ca, muội rất sợ lỡ như tẩu tẩu xảy ra chuyện thì làm sao…”
Ánh mắt Tần Tu Viễn càng lạnh lẽo, gằn từng chữ nói: “Nếu có kẻ dám làm Nguyễn Nguyễn thiếu một sợi tóc, ta sẽ khiến hắn c.h.ế.t không có chỗ chôn.”
Quanh thân hắn sát ý lộ rõ, Tần Tu Dao không khỏi run lên. Mọi người cũng tăng nhanh bước chân tìm kiếm. Nhưng hoàng cung lớn như vậy, nàng rốt cuộc ở đâu?
Ngay khi trong lòng Tần Tu Viễn đang nóng như lửa đốt thì thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
“Thái tử điện hạ”. Thái Tử mặc trang phục kình trang, tựa hồ là vừa mới luyện võ trở về, trên trán còn chảy ra một chút mồ hôi. Thái Tử cười nói: “Sao hôm nay Tần tướng quân lại vội vàng vào nội cung như vậy?”
Dựa theo phẩm cấp của Tần Tu Viễn thì hắn có thể đi lại trong cung, nhưng lại không thể vào nội cung. Tần Tu Viễn mím môi, ngưng trọng nói: “Nương tử của mạt tướng mất tích, mạt tướng đang tìm nàng.”
Thái Tử biến sắc, nói: “Tần phu nhân mất tích?”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, hỏi: “Hôm nay Thái Tử điện hạ có gặp qua nàng không?”
Thái Tử nói: “Có gặp qua, bổn cung còn đến quầy hàng mỹ thực của các ngươi ăn thịt nướng.”
Thái giám bên người Thái Tử đứng ở một bên, im lặng không nói. Tần Tu Viễn hỏi: “Sau đó không gặp lại nàng nữa sao?”
Thái Tử chần chờ một chút, nói: “Không gặp.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn tối đi vài phần, nói: “Đa tạ, vậy mạt tướng cũng chỉ có thể đi Ngọc Chương Hiên cầu kiến Hoàng thượng.”
Tần Tu Viễn ảm đạm quay đầu lại, lại nghe thấy Thái Tử đột nhiên mở miệng… “Gần đây có mấy tòa cung phụ, quanh năm không có người ở, nếu nàng bị nương nương nào đó giữ ở trong cung, thì rất có khả năng bị nhốt ở những nơi không có người đó, ví dụ như Toái Tuyết Cư, Thủy Nguyệt Các…”
Tần Tu Viễn nhìn về phía Thái Tử thì thấy Thái Tử ho nhẹ một tiếng, nói: “Cũng là bổn cung đoán…Tần tướng quân chớ có trì hoãn, mau đi tìm đi.”
Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi ngưng lại, nói: “Đa tạ Thái Tử!”
Dứt lời, hắn lập tức đến những nơi Thái Tử nói.
Sau khi Tần Tu Viễn đi, Tiểu Thuận Tử thấp giọng hỏi: “Thái Tử điện hạ, không phải ngài luôn luôn không để ý tới những chuyện này sao?”
Tiểu Thuận Tử biết rõ hiện giờ Thái Tử còn không thể tự lo cho bản thân, nếu cuốn vào bất cứ thị phi nào thì đối với bản thân vô cùng bất lợi.
Vừa rồi bọn họ đi ngang qua thoáng nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đi theo một cung nữ đi về phía đông hoàng cung, Thái Tử vì tránh hiềm nghi nên cũng tận lực không tiến lên chào hỏi. Thái Tử cười cười, nói: “Ngoại trừ mẫu phi thì nàng là người duy nhất nói muốn làm đồ ăn cho bổn cung… Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trong lòng bổn cung cũng bất an.”
……
Ngọc Chương Hiên.
Nguyên ma ma vội vàng chạy vào, nói: “Nương nương!”
Thấm tần đã sớm ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trong thiên điện, nàng thấy Nguyên ma ma thần sắc bối rối, vội vàng hỏi: “Như thế nào? Ngươi có tìm thấy Phương Quyền không?”
Nguyên ma ma thấp giọng nói: “Nương nương, nô tỳ nghe được, sau khi kết thúc Mỹ Thực Lệnh quả thật Phương công tử đã vào cung! Nói là một cung nữ dẫn hắn vào, về phần ở nơi nào thì cũng không biết, nô tỳ đã phái người đi tìm.”
Lần trước Phương Quyền theo Phương phu nhân đợi một ngày ở cửa, thị vệ trông cửa đều đã nhận ra bọn họ, cho nên Nguyên ma ma đi hỏi thăm, bọn họ nói hôm nay Phương công tử vào cung, còn tưởng rằng là Thấm tần nương nương bảo hắn tới. Trong lòng Thấm Tần chấn động, lập tức đứng dậy, nói: “Đi, đi tìm Tần tướng quân.”
Nguyên ma ma hỏi: “Hoàng thượng còn đang ở Ngọc Chương Hiên, vậy phải làm sao bây giờ?”
Thấm tần cắn răng, nói: “Gọi Nguyên Đình tới đây…”
Đúng lúc muốn nói chuyện kết minh với Tần Tu Viễn, thì Đường Nguyễn Nguyễn và Phương Quyền đều bị người ta đưa vào cung, còn cùng nhau mất tích, đây không phải là chuyện quá trùng hợp sao?