Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:16:55
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Thủy Nguyệt Các, mơ hồ truyền ra tiếng giãy dụa. Mà cung nữ đang canh gác trước cửa Thủy Nguyệt Các đang hoảng sợ bất an đi tới đi lui. Nàng ghé tai vào cửa để nghe tiếng động bên trong, sau đó nhìn xung quanh như sợ có ai đó sẽ đến.

“Tử Vân!” Một giọng nói vang lên phía sau làm cho cung nữ sợ hãi quay đầu lại!

Thấy Âm quý nhân nàng ta cũng yên tâm hơn, Tử Vân nói: “Nương nương, cuối cùng người cũng tới!”

Chung quy là có tật thì vẫn giật mình, giọng của Tử Vân run lên. Âm quý nhân cười khẽ một tiếng, nói: “Nhìn ngươi kìa, lá gan nhỏ như vậy thì làm sao có thể thành đại sự? Tần Tu Dao đã đi vào bao lâu rồi?”

Tử Vân giải thích nói: “Nương nương, nô tỳ đi Xuân Hoa Đài nhưng thật sự không tìm được Tần tiểu thư, lại sợ thời gian kéo dài thì dược tính trên người Phương công tử sẽ mất hiệu lực… Cho nên…”

Âm quý nhân nhíu mày nói: “Cho nên sao?”

Tử Vân nói: “Nô tỳ đành phải đưa tướng quân phu nhân tới thay.” Nàng ta vừa nhìn sắc mặt Âm quý nhân, vừa nói: “Nô tỳ nghĩ… Nếu muốn Thấm Tần nương nương và Tần tướng quân xảy ra mâu thuẫn, vậy thì để đệ đệ của Thấm Tần hại tướng quân phu nhân… Kết quả cũng vậy, phải không?”

Sắc mặt Tử Vân sợ hãi, nàng ta biết rõ nếu mình không lừa người thì rất có thể chính mình sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này, cho nên mới liều lĩnh lừa tướng quân phu nhân. Sắc mặt Âm quý nhân âm trầm, nàng ta vung tay tát Tử Vân một cái!

Nàng ta nói: “Ai cho ngươi tự ý làm như vậy?” Âm quý nhân tức giận nói: “Tần phu nhân chính là nữ nhi của Đường Các Lão, nếu nàng xảy ra chuyện thì Đường Các Lão làm sao có thể ngồi yên không để ý?”

Tử Vân sửng sốt nàng ta thật sự không ngờ tới chuyện này. Âm quý nhân gấp đến độ xoa xoa tay, nói: “Vốn là ta chỉ muốn làm rạn nứt liên minh giữa Tần Tu Viễn và Thấm Tần, chỉ cần Tần Tu Viễn căm hận Thấm Tần đến cực điểm thì sẽ không có khả năng ủng hộ nàng ta nữa.”

Chỉ cần hủy hoại được Thấm tần thì Hoàng hậu sẽ trả lại nữ nhi cho mình, nhưng hôm nay… Nếu chuyện đã đến nước này, Âm quý nhân lại âm thầm tính toán. Nàng ta lẩm bẩm: “Chẳng qua nếu Đường Các Lão biết nữ nhi của mình bị Phương gia hại, tất nhiên cũng sẽ không tha cho Thấm tần…”

Nàng ta nghĩ lại… Đường Các Lão có ảnh hưởng lớn trong chuyện lập Thái Tử, nếu hắn ngăn cản nhi tử của Thấm tần trở thành Thái Tử, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Âm quý nhân nhìn thoáng qua Tử Vân, cười khẽ một tiếng, nói: “Thôi sai thì cũng đã sai rồi nhưng cũng là một điều tốt.”

Tử Vân che mặt, ủy khuất không nói. Âm quý nhân nhẹ nhàng kéo tay nàng ta xuống: “Đau sao?”

Tử Vân vội vàng lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ, Âm quý nhân nói: “Thật ra ngươi đã làm được một việc tốt đấy…”

Nàng ta cười âm hiểm, nghĩ thầm dù sao Phương Quyền kia cũng đã có tiếng xấu từ lâu, nếu nói hắn vì ham mê dung mạo đệ nhất mỹ nhân Đế Đô nên làm ra chuyện bất chính thì cũng là hợp lý.

Âm quý nhân muốn phát tán chuyện của bọn họ ra ngoài, để càng nhiều người biết càng tốt, bất luận là Đường Các Lão hay Tần Tu Viễn đều không có khả năng buông tha Phương gia!

Thấm tần được sủng ái thì thế nào? Có một người đệ đệ chỉ biết gây họa thì sẽ kéo ngươi vào địa ngục, không bao giờ được siêu sinh!

Âm quý nhân càng nghĩ càng đắc ý, cảm thấy mình đã đi một nước cờ tốt. Tử Vân thấy sắc mặt Âm quý nhân tựa hồ chuyển biến tốt, mở miệng nói: “Nương nương, bước tiếp theo, người dự định làm như thế nào? Nếu bọn họ trốn ra ngoài…”

Âm quý nhân cười nhạo một tiếng, nói: “Sao có thể để cho bọn họ trốn thoát? Thuốc này có thể làm cho Phương Quyền dục tiên dục tử*.” Dừng một chút, nàng ta tiếp tục nói: “Về phần tướng quân phu nhân… Dàn dựng thành cảnh vì xấu hổ mà tự sát.”

Nàng ta đã sớm nghĩ kỹ, chẳng những muốn phát tán chuyện xấu này ra ngoài, còn phải bịt miệng bọn họ vĩnh viễn. Sắc mặt Tử Vân trắng bệch, tuy rằng nàng ta nghe theo sự sai bảo của Âm quý nhân, nhưng nhìn thấy chủ tử ngoan độc như thế cũng không khỏi có chút lạnh lưng.

Âm quý nhân nâng cằm cười cười, tựa hồ đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt. Đúng lúc này, lại nghe thấy xung quanh có tiếng bước chân rầm rầm truyền đến. Âm quý nhân vừa nhìn thì thấy một người mặc y phục đỏ đang bước nhanh tới, sắc mặt lạnh thấu xương.

Hắn mang theo một đội nhân mã, trong đó còn có một nữ tử mặc hồng y, vẻ mặt hai người vô cùng lo lắng.

Âm quý nhân biến sắc, nàng ta cố gắng trấn định dẫn Tử Vân chậm rãi đi về phía trước, giả vờ đi ngang qua Thủy Nguyệt Các.

Tần Tu Viễn dẫn người lục soát phụ cận Thủy Nguyệt Các, nơi này hẻo lánh và cũng là nơi tốt nhất để giấu người, đồng thời hắn cũng tìm người canh giữ ở cửa cung, đề phòng Đường Nguyễn Nguyễn bị đưa ra khỏi cung. Tần Tu Viễn nhìn thấy Âm quý nhân ở đây nhưng không hề khách sáo, nói: “Âm quý nhân.”

Âm quý nhân quay đầu lại, mỉm cười, nói: “Nghe đại danh của Tần tướng quân đã lâu, không biết vì sao tướng quân lại ở trong nội cung?”

Ngoại thần vào nội cung nếu chưa được Hoàng Đế đồng ý, mà tiến vào loại tẩm cung như Thủy Nguyệt các là đại bất kính. Tần Tu Viễn không có thời gian khách sáo với nàng ta, hắn nói: “Phu nhân nhà ta mất tích, dám hỏi hôm nay Âm quý nhân có gặp qua phu nhân nhà ta hay không?”

Âm quý nhân không cần suy nghĩ nói: “Phu nhân của Tần tướng quân? Ta chưa gặp nàng bao giờ.”

Nha hoàn phía sau nàng ta yên lặng lui về phía sau một bước, trên mặt hiện ra một tia bối rối. Tần Tu Viễn ngưng thần nhìn nàng, Âm quý nhân lại nói: “Ta còn có việc, không thể nói chuyện phiếm với tướng quân được nữa, Tử Vân chúng ta đi.”

Tử Vân “Vâng” một tiếng rồi vùi đầu, chuẩn bị theo Âm quý nhân rời đi.

Tần Tu Dao nhìn thoáng qua Tử Vân, nói: “Ngươi là…” Ánh mắt của nàng chợt lóe, lập tức nói với Tần Tu Viễn: “Tam ca, chính là cung nữ này đã mang tẩu tẩu đi.”

Sắc mặt Tử Vân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Tu Viễn đã đoạt lấy trường đao của thị vệ, chắn trước mặt nàng ta. Tần Tu Viễn quát một tiếng: “Đứng lại!”

Tử Vân sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: “Hai vị nhận nhầm người rồi, nô tỳ không hề quen biết Tần phu nhân!”

Tần Tu Dao nói: “Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta nhìn thấy ngươi dẫn tẩu tẩu ta vào nội cung!”

TBC

Sắc mặt Tử Vân trắng bệch nhìn về phía Âm quý nhân, mặt Âm quý nhân không đổi sắc, nói: “Tần tiểu thư chớ có ngậm m.á.u phun người, ngươi có chứng cứ gì?”

Tần Tu Dao nói: “Ta có nhân chứng! Lúc ấy Mạc đại nhân của Lễ Bộ cũng nhìn thấy nàng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-190.html.]

Âm quý nhân hơi giật mình, hận rèn sắt không thành thép nhìn Tử Vân một cái, nói: “Được, vậy mời Tần tiểu thư đi tìm Mạc đại nhân để đối chất.”

Đối với m quý mà nói, kéo dài thời gian chính là sách lược tốt nhất. Tần Tu Viễn không chờ nổi nữa mà cầm trường đao của hắn chỉ thẳng vào Tử Vân, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mau nói, phu nhân ta ở đâu!”

Tử Vân nhìn Âm quý nhân một cái, không biết nên làm cái gì vội vàng nói: “Nương nương, cầu xin người cứu nô tỳ!”

Âm quý nhân còn muốn chu toàn, nói: “Tần tướng quân, ở trong nội cung cầm binh khí là bất kính, vẫn là buông đao xuống, chúng ta từ từ tra hỏi một phen…”

Tần Tu Viễn liếc nàng một cái, nói: “Tần mỗ là một võ phu, không có kiên nhẫn được như vậy.” Hắn nhìn về phía Tử Vân, nói: “Cô nương, nếu bây giờ ngươi nói ra, có lẽ còn có thể có được toàn bộ thi thể. Nếu không nói thì không riêng gì ngươi mà ngay cả chủ tử của ngươi cũng không thoát khỏi liên quan!”

Âm quý nhân vừa nghe hắn không chịu buông tha lập tức lộ ra vẻ mặt âm ngoan, nói: “Tần Tu Viễn! Ngươi chớ có làm càn!”. Nàng đưa tay chỉ xung quanh, nói: “Ngươi nhìn cho rõ ràng. Đây là nội cung, bốn phía đều có cấm vệ quân, ngươi dám động đến người của ta?”

Sát khí của Tần Tu Viễn càng đậm, lạnh lùng nói: “Đại nội thì sao? Ngươi có thể xem xem cấm vệ quân nhanh hay là đao của ta nhanh.”

Âm quý nhân vẫn còn cứng rắn nói: “Nếu ngươi dám động đến ta… thì cũng không có khả năng toàn thân trở ra.”

Tần Tu Viễn cười lạnh nói: “Tần mỗ còn chưa từng nghĩ tới chuyện toàn thân trở ra, đa tạ Âm quý nhân nhắc nhở.”

Âm quý nhân thấy không thể kéo dài được nữa, đành phải thuận gió đẩy thuyền. Nàng bình tĩnh lại, nói: “Tử Vân, chẳng lẽ thật sự là ngươi? Ta không biết ngươi lại có lá gan lớn như vậy?”

Tử Vân sửng sốt, nói: “Âm quý nhân, người!”

Âm quý nhân cao giọng quát mắng: “Ngươi còn không chịu nói thật sao?” Nàng ta hạ thấp giọng nói: “Nếu ngươi có nửa câu hồ ngôn thì cẩn thận cửu tộc của ngươi!”

Rõ ràng nàng đang uy h.i.ế.p Tử Vân. Tử Vân không thể tin được mà mở to hai mắt, nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, nhưng nhớ tới người nhà mình đành phải yên lặng không nói ra chân tướng. Tần Tu Viễn khẽ xoay đao toát ra một đạo hàn quang, nói: “Nói!”

Tử Vân run rẩy nói: “Là nô tỳ đưa Tần phu nhân đến nơi này…”

Tần Tu Viễn bức xúc hỏi: “Nàng ở đâu? Đưa ta đến tìm nàng!”

Tử Vân không dám lên tiếng, yên lặng nhìn thoáng qua Thủy Nguyệt Các cách đó mấy trượng. Tần Tu Viễn nhìn nàng, quát mắng: “Đưa ta tới gặp nàng!”

Tần Tu Viễn lập tức bảo thị vệ vây quanh. Tần Tu Viễn nhanh chóng chạy tới Thủy Nguyệt Các…

Bên trong Thủy Nguyệt Các, lư hương đã bị lật đổ trên mặt đất, một lô tro hương trải xuống đất, Phương Quyền ở cách đó không xa đang kêu rên…

“Bỏng c.h.ế.t ta!” Hắn ôm má, hai mắt đỏ ừng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Ngươi dám hại ta bị bỏng! Đồ độc phụ!”

Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi đến cực điểm, vừa rồi khi bị đuổi theo, nàng nhân cơ hội lật đổ lư hương làm tro hương chưa cháy hết va vào mặt Phương Quyền, hắn gầm gừ kêu lên!

Phương Quyền gào thét nói: “Tỷ tỷ ta chính là sủng quan trong hậu cung Thấm tần! Nếu ta nói với nàng, nàng sẽ làm cho ngươi ăn không hết gói đem đi!”

Đường Nguyễn Nguyễn dùng tay áo che mũi. Nàng đã ngửi mê hương này quá lâu nên hơi choáng váng, lại có chút nóng người. Mà Phương Quyền lại mê mang mà có vài phần phấn khởi, hắn nói năng lộn xộn: “Tiểu mỹ nhân! Đừng phản ứng dữ dội như vậy… Ngươi đi theo ta đi…”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ghê tởm, nàng thừa dịp Phương Quyền đang bị đau ngồi trên mặt đất mà giãy dụa đứng dậy, dùng toàn bộ sức lực chạy tới trước cửa điện…

Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới chạy đến trước cửa thì Phương Quyền đã đuổi theo, một tay nắm lấy tay cổ nàng đem nàng kéo vào trong ngực, hắn kề sát vào người nàng nói: “Muốn chạy? Không có cửa!”

Dứt lời, hắn tiến tới muốn hôn nàng. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, cầm cây trâm trong tay, không quan tâm mà đ.â.m về phía hắn!

“A!” Phương Quyền bị Tử Vân hạ dược quá mạnh nên hắn đã quá điên cuồng lại có chút chậm chạp. Lần này Đường Nguyễn Nguyễn đ.â.m châm vào cánh tay hắn làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt!

Đường Nguyễn Nguyễn đẩy hắn ra, ra sức rút chốt cửa kéo cửa ra!

Ánh mặt trời ngoài phòng chiếu vào, làm cho nàng đột nhiên thanh tỉnh vài phần… Nàng vừa chạy vào trong viện vừa cảm thấy cả người mình nóng lên, có thể thấy được là mê dược dần dần có hiệu quả. Đường Nguyễn Nguyễn chạy vài bước cảm thấy chân mềm nhũn, không còn khí lực mà ngã xuống đất. Lúc này Phương Quyền đang đuổi theo thấy Đường Nguyễn Nguyễn ngã xuống đất. Hai mắt hắn tỏa sáng, nói: “Ngươi trốn không thoát được đâu! Ha ha ha ha… ”

Nụ cười của hắn khiến người ta sởn tóc gáy, Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt hạnh của nàng tràn ngập sự sợ hãi nằm sấp trên mặt đất, dùng sức bò tới trước cửa Thủy Nguyệt các hô: “Cứu mạng…”

Nàng gần như tuyệt vọng khóc lóc. Giờ khắc này trong lòng nàng vô cùng nhớ Tần Tu Viễn, hy vọng hắn đến bên cạnh mình. Phương Quyền thấy nàng càng ngày càng sợ hãi, càng thêm hưng phấn, từng bước tiếp cận Đường Nguyễn Nguyễn đang bất lực nằm trên nền đất. Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ mở to hai mắt, nước mắt xẹt qua gò má, nàng không còn khả năng chạy trốn nữa, khóc lóc nói: “A Viễn, chàng đang ở đâu? Mau đến cứu thiếp…”

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa lớn của Thủy Nguyệt Các bị c.h.é.m một đao!

Phương Quyền sợ tới mức giật mình, nhìn về phía ngoài cửa lớn. Tần Tu Viễn mặc một bộ quan bào đỏ rực. Rõ ràng là đỏ rực nhưng lại không thể che giấu được sắc mặt lạnh lùng của hắn. Hắn sát khí đằng đằng, tức giận mà vung tay lên, ném đao tới ngay chính giữa thắt lưng của Phương Quyền!

“A…” Phương Quyền theo tiếng hét mà ngã xuống đất, m.á.u chảy thành dòng. Đường Nguyễn Nguyễn vô lực ngẩng đầu lên, thấy Tần Tu Viễn chạy về phía nàng. Tần Tu Viễn chạy đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng: “Nguyễn Nguyễn! Đã xảy ra chuyện gì? Nàng có bị thương không?”

Đường Nguyễn Nguyễn vừa rồi kinh hồn bạt vía, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt phượng đầy sự quan tâm của Tần Tu Viễn, nàng lập tức bật khóc: “A Viễn… Hu hu hu, thiếp rất sợ… Sao bây giờ chàng mới đến…”

Tần Tu Viễn đau lòng ôm nàng vào lòng, nói: “Xin lỗi, ta đến trễ! Không sao đâu… Đừng sợ, có ta ở đây.”

Loading...