Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:17:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn hy vọng Đường Nguyễn Nguyễn sẵn sàng ở bên hắn thay vì bị ép buộc. Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, thấp giọng nói: “Ai nói thần trí của thiếp không rõ…”

Tần Tu Viễn tỉnh táo lại, hắn đáp: “Mặc kệ như thế nào thì cũng phải để cho đại phu xem qua rồi nói sau.”

Mê dược này có dược tính rất mạnh, cũng không biết nàng đã hít phải bao nhiêu. Tần Tu Viễn yên lặng nhìn nàng một cái, không, hiện tại liếc mắt một cái hắn cũng không dám liếc.

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn quyến rũ giống như một bông hoa đang chờ người hái, khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Đúng lúc này thì xe ngựa từ từ dừng lại, Tần Trung nói: “Tướng quân, phu nhân, đến rồi!”

Lúc này sắc trời đã chạng vạng tối.

Tần Tu Viễn lập tức dùng y bào bọc Đường Nguyễn Nguyễn lại, ôm nàng xuống xe. Trên đường đi nàng ngượng ngùng dùng y bào che mặt, tựa vào trong n.g.ự.c Tần Tu Viễn. Hắn ôm nàng, nhanh chóng trở về Phi Hiên Các. Mạnh thái y đã chờ ở một bên, Tần Tu Viễn nói với Tần Trung: “Canh cửa chớ để cho những người khác tiến vào, chuyện ở trong cung ngày hôm nay cũng đừng để cho bất luận kẻ nào biết được.”

Hắn không thể làm cho danh dự của nàng bị tổn hại, về phần những người hãm hại nàng, hắn sẽ tự đi đòi lại công đạo.

Đường Nguyễn Nguyễn được Tần Tu Viễn đặt ở trên giường, Mạnh thái y thấy vẻ mặt nàng khác thường liền tiến tới ngửi chút xem mùi hương của mê dược sau đó lập tức bắt mạch cho nàng… Mạnh thái y biến sắc, hắn thấp giọng nói: “Phu nhân quả thật trúng mê dược… Cũng may là độc tính không sâu, hạ quan sắc một chén thuốc là có thể giải độc…”

TBC

Tần Tu Viễn nghe xong thì mới yên lòng, hắn nói: “Vậy thì phải làm phiền Mạnh thái y rồi, bây giờ nàng rất khó chịu, có cách nào để giảm bớt sự khó chịu ấy không?”

Sắc mặt Mạnh thái y xấu hổ, hắn thấp giọng nói: “Cái này… Thực ra phu nhân trúng độc không sâu, cho dù không uống thuốc… Cũng có thể chờ dược phát hết tác dụng là được.”

Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, hắn ho nhẹ một tiếng, bản thân cũng có vài phần xấu hổ. Mạnh thái y liền nói: “Vậy hạ quan đi nấu thuốc trước…”

Dứt lời, Tần Tu Viễn liền đưa Mạnh thái y ra ngoài.

“A Viễn…” Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng gọi hắn. Tần Tu Viễn đến bên giường, dịu dàng nắm lấy tay nàng, nói: “Nàng có nghe thấy không? Thái y nói không sao rồi, thật là may quá.”

Mũi hắn đột nhiên cay cay. Hôm nay, khoảnh khắc khi tìm kiếm nàng, hắn mới biết cái gì là khó khăn, cái gì là lo lắng. Hắn nhẹ ấn tay nàng xuống, “Hôm nay ta mới biết, ta sợ mất nàng như thế nào.”

Tần Tu Viễn ngồi ở bên giường, hắn nhẹ cúi người xuống, nhắm mắt ôm nàng, lẩm bẩm nói: “May mà nàng không sao…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-193.html.]

Nếu không tìm thấy nàng, hắn sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải chôn cùng nàng!

Xung quanh đều là hơi thở của hắn. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động. Nàng cũng thì thầm: “Hôm nay thiếp cũng mới biết được… Thì ra, thì ra thiếp cũng thích chàng như vậy.”

Cơ thể Tần Tu Viễn hơi run rẩy, hắn ngước mắt lên nhìn nàng: “Nàng vừa nói gì vậy?”

Bởi vì dược tính của thuốc tác động nên Đường Nguyễn Nguyễn cũng ý loạn tình mê, mỗi khi dược tính phát tác thì dục niệm bắt đầu khởi động, hóa ra người nàng luôn tâm tâm niệm niệm là Tần Tu Viễn. Nàng đỏ mặt tiếp tục thấp giọng nói: “Chàng có cảm thấy… Căn phòng này hơi lạ không?”

Tần Tu Viễn sửng sốt liền quay đầu lại nhìn… Trong phòng trải khăn màu đỏ, trên bàn bày đôi nến hỷ, mà ngay cả trên trần nhà cũng quấn lụa đỏ rực rỡ… Giờ phút này Đường Nguyễn Nguyễn lại đang nằm trên giường gấm đỏ rạng rỡ, phòng ngủ này tựa như trở về đêm bọn họ thành hôn. Mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi ngưng tụ, hắn nói: “Đây là…”

Sắc mặt của Đường Nguyễn Nguyễn mê ly, giọng điệu lại ôn nhu nói: “Chẳng phải thiếp đã nói là muốn tặng cho chàng một món quà sao…” Nàng đỏ mặt, thấp giọng: “Quà của thiếp là… Động phòng hoa chúc…”

Giọng của nàng hơi run rẩy, cũng không biết là vì dược tính hay vì quá mức ngại ngùng. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn kinh ngạc mở to nhìn nàng. Ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn đặt lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Thiếp, mặc dù thiếp trúng mê dược, nhưng thiếp chỉ muốn ở bên chàng… Chỉ mình có chàng có thể…”

Trong chớp mắt cả căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, không khí trở nên ngọt ngào. Hàng lông mày tuấn lãng của Tần Tu Viễn hơi nhướng lên, đôi môi mỏng nhếch, hắn nhịn không được nở nụ cười. Tần Tu Viễn tiến lại gần nàng thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn…”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt không nói. Đôi môi Tần Tu Viễn kề sát vào tai nàng, hắn nói: “Chúng ta… Giải độc đi.”

Hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm tình đối mặt với đôi mắt hạnh đang mê man của nàng. Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa kịp phản ứng thì Tần Tu Viễn đã cúi người hôn xuống. Nụ hôn này không nhẹ nhàng khắc chế như bình thường, mà là như gió bão ập tới, làm cho nàng không kịp ứng phó…

Cả căn phòng toàn là màu đỏ. Bên cạnh giường có quan phục màu đỏ tùy ý vứt xuống, cùng với cảnh sắc trong phòng lúc này mà ngày càng rực rỡ hơn. Trên đệm giường mềm mại có ngọc bích xinh đẹp thuần khiết không tỳ vết đang cần người tới sủng ái, an ủi. Nàng nằm bên vai hắn, nhịn không được nhẹ nhàng cắn môi. Giọng Tần Tu Viễn khàn khàn, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn đừng nhẫn nhịn nữa, được chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn thả lỏng đôi môi, nhìn hắn với đôi mắt ngập nước. Tần Tu Viễn hơi nhướn người về phía trước khiến nàng khẽ hô lên một tiếng, rồi lại lập tức dịu dàng hôn nàng, bịt kín đôi môi của nữ nhân…

*Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.

*Tâm viên: Là tâm mất chánh niệm, vọng niệm lúc nào cũng sinh khởi, các pháp bất thiện sinh sôi nảy nở, mạ lỵ Phật pháp cũng từ tâm phát sinh. Vọng niệm là vòng dây trói buộc, có mắt xích liên hoàn, làm cho chúng sanh bối rối, không tìm được lối thoát giữa ngục tù vô minh, điên đảo mê lầm, mất phương hướng giữa bể khổ không bến bờ, bềnh bồng chốn sông mê, trôi đi về nơi xa thẳm vô biên.

Ý mã: Sự suy tư liên hoàn như ngựa chạy đường trường, không “bắt kế” để kiềm chế bước “vó câu” nhất là những con ngựa chứng, con ngựa bất kham. Ý tưởng m.ô.n.g lung suốt đoạn đường dài một đời từ sinh đến tử, như tử thi trôi lăn theo dòng nước xoáy thời gian cuốn trôi.

Loading...