Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-04-27 23:17:10
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà lúc này bầu không khí trong hoàng cung không được thoải mái như vậy. Mẫn Thành Đế một tay cầm lấy tấu chương biên quan đưa tới lúc sáng, một bên lẩm bẩm gọi: “Mưu Khiêm.”
Mưu công công khom người đáp: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Mẫn Thành Đế nói: “Ngươi cảm thấy việc này có gì trùng hợp không?”
Mưu công công sửng sốt đáp: “Sao lại trùng hợp?”
Mẫn Thành Đế híp mắt lại, hắn nói: “Hôm qua Tần Tu Viễn đã phạm phải chuyện lớn, sáng sớm hôm nay tấu chương biên quan đã được đưa tới, hết lần này tới lần khác trẫm không thể động đến hắn! Vả lại hắn còn có thái độ cực tốt đến nhận sai, dường như có chút… Bất thường …”
Trong mắt Mưu công công hơi lóe lên. Hắn trầm giọng nói: “Nô tài cho rằng… Dù sao chuyện hôm qua cũng là Âm quý nhân gây chuyện trước, nhưng mà Tần tướng quân đúng là phản ứng quá khích…” Hắn nhìn sắc mặt Mẫn Thành Đế rồi nói: “Cho dù phu nhân bị hãm hại hay làm nhục thì cũng phải tỉnh táo, thông suốt báo cho Hoàng thượng, chờ Hoàng thượng làm chủ…”
Mẫn Thành Đế nghe xong thì khẽ nhíu mày, hắn nói: “Loại chuyện này, cũng không nên nhịn.”
Mưu công công nở nụ cười không thể nhìn thấy, hắn biết rõ tuy rằng Mẫn Thành Đế đa nghi mẫn cảm trong chuyện triều chính nhưng trong chuyện tình cảm và thân nhân lại không khác gì nam nhân bình thường. Bằng không cũng sẽ không nhớ mãi không quên Ninh quý phi, lại càng không xúc động mà lập nhi tử của nàng làm Thái Tử. Mưu công công lại nói: “Dạ… Vẫn là Hoàng thượng nói có lý.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Tấu chương bên này cũng không phải là hắn an bài chứ?”
Mẫn Thành Đế suy nghĩ một chút mới nói: “Cho dù đó có phải là do hắn an bài hay không thì sự hỗn loạn Bắc Tề này đều là sự thật. Chỉ là hắn ngoan ngoãn như thế, ngược lại khiến trẫm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.”
Mưu công công lại khẽ mỉm cười.
TBC
Mẫn Thành Đế nói: “Ngươi cười cái gì?”
Mưu Công công nói: “Nô tài nhớ tới một chuyện thú vị.” Trên khuôn mặt nhăn nheo của hắn hơi thư giãn ra: “Trước kia khi Trấn Quốc công vẫn còn, hắn đối với Tần tướng quân yêu cầu rất nghiêm khắc, nhiều khi Tần tướng quân phạm sai lầm sẽ trốn đến chỗ Hoàng thượng tìm kiếm sự che chở.”
Mẫn Thành Đế nghe xong thì biểu tình dường như đã buông lỏng vài phần.
Mưu công công lại nói: “Chỉ sợ lần này, hắn đúng là biết sai rồi nên chủ động vào cung, một là vì nhận sai, hai là tìm kiếm sự che chở của Hoàng thượng.”
Mẫn Thành Đế suy nghĩ một chút mới nói: “Tiểu tử thối này… Nói vậy cũng không phải không có khả năng.”
Dù sao hắn cũng đã đồng ý vì phủ Trấn Quốc tướng quân mà thẩm tra lại vụ án Vô Nhân Cốc. Theo lý mà nói, khúc mắc của Tần Tu Viễn hẳn là đã được cởi bỏ hơn phân nửa mới đúng. Mưu công công nói: “Nô tài thấy Hoàng thượng không thu hồi binh phù, còn miễn tội của Tần tướng quân, vì hắn vô cùng nghiêm túc, không giống như là có lệ.”
Mẫn Thành Đế khẽ gật đầu, nói: “Thôi…”
Suy nghĩ của hắn trôi dạt trở lại ngày hôm qua…
Mẫn Thành Đế nghỉ ngơi ở Ngọc Chương Hiên, ai ngờ Thấm Tần lại hoảng hốt chạy vào, nàng khóc như mưa cầu xin Mẫn Thành Đế làm chủ cho nàng. Vừa hỏi mới biết thì ra là Âm quý nhân đưa đệ đệ cùng cha khác mẹ của Thấm Tần vào trong cung, cũng không biết tại sao lại kéo cả tướng quân phu nhân dẫn đến nơi đó, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Mẫn Thành Đế liền hỏi: “ Âm quý nhân đâu rồi?”
Thấm tần khóc lóc nói: “Thần thiếp không biết, sau khi sự việc xảy ra nàng liền chạy trốn.”
Mẫn Thành Đế sửng sốt: “Nàng đứng lên trước đi.”
Hắn hỏi: “Tại sao quý nhân lại hãm hại phu nhân tướng quân?”
Thấm tần liền nói: “Thần thiếp nghĩ chắc là vì nàng ta thấy tướng quân phu nhân thân thiết với thần thiếp, nên nàng muốn hại thần thiếp không được, liền hại tướng quân phu nhân!”
Nàng vừa khóc vừa kể: “Tướng quân phu nhân là người tốt, biết thần thiếp cùng mẫu gia không hòa thuận, vô cùng lẻ loi, nên thường xuyên vào cung thăm thần thiếp và còn cho Nguyên Đình, Nguyên Thanh mấy món ăn vặt… Lần trước, vì mấy món ăn vặt mà Nguyên Đình liền cùng Ngũ công chúa nổi lên tranh chấp, sau đó Hoàng thượng mới đưa Ngũ công chúa đến chỗ Hoàng hậu, Âm quý nhân cảm thấy những chuyện này đều vì tướng quân phu nhân mà có nên đã nổi lên lòng hãm hại!”
Mẫn Thành Đế nghe xong, sắc mặt trầm xuống vài phần. Thấm Tần tiếp tục nói: “Cũng trách đệ đệ của thần thiếp, bị kẻ ác lợi dụng… Hắn không biết đó là tướng quân phu nhân chứ nếu biết thì có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám!”
Sắc mặt Mẫn Thành Đế khó coi: “Đệ đệ nàng thế nào rồi?”
Thấm Tần bất hòa với nhà mẫu thân, nhưng cũng không thể đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn họ, nàng liền nói: “Hắn bị quân Tần gia c.h.é.m một đao, hiện giờ tính mạng đang nguy kịch, đã đưa về Thấm gia cứu trị.”
Mẫn Thành Đế lại hỏi: “Ngươi nói Tần Tu Viễn tự mình cứu phu nhân đi, có nói điều gì nữa không?”
Thấm tần thấp giọng nói: “Thật ra hắn cũng không nói cái gì… Chẳng qua…”
Mẫn Thành Đế nói: “Chẳng qua cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-197.html.]
Thấm tần nói: “ Âm quý nhân nhân ác ngôn, vũ nhục tướng quân phu nhân… Tần tướng quân dưới tình thế cấp bách đã dùng một đao c.h.é.m đứt tai nàng ta!”
Mẫn Thành Đế cả kinh nhất thời mở to hai mắt, hắn nói: “Cái gì? Hắn, hắn c.h.é.m vào tai Âm quý nhân?”
Thấm tần rũ mắt đáp: “Vâng…”
Mẫn Thành Đế vốn còn muốn trừng trị Âm quý nhân một chút nhưng nghe được Tần Tu Viễn ra tay tàn nhẫn với nữ nhân của mình như vậy thì trong lòng lại càng không vui nên muốn chủ trì chính đạo. Thấm Tần cực kỳ hiểu rõ hắn, liền nói: “Tần tướng quân vội vàng trở về giải độc cho phu nhân nên để cho thần thiếp đến bẩm báo Hoàng thượng trước… Đợi hắn dàn xếp chuyện của phu nhân xong, sẽ lại đến giải thích cho Hoàng thượng…”
Mẫn Thành Đế hừ nhẹ một tiếng mới nói: “Tần Tu Viễn này thật sự là vô pháp vô thiên!”
……
Cho đến sáng nay, Mẫn Thành Đế nhớ tới việc này vẫn có chút tức giận, nếu Tần Tu Viễn không vào cung thì hắn cũng sẽ tuyên triệu. Nhưng không nghĩ tới, hắn chẳng những chủ động vào cung mà còn vô cùng thành khẩn nhận tội, ngược lại là ngoài dự liệu của người khác. Hắn suy nghĩ một chút, Âm quý nhân ác độc như thế, cứ như vậy lạnh nhạt nàng ta cũng tốt, miễn cho nàng ta lại ảnh hưởng tới Nguyên Uyển. Hắn trầm tư không nói, Mưu công công ở một bên lại mỉm cười tiếp lời: “Hoàng thượng, người bận nửa ngày còn chưa dùng bữa, có muốn ăn gì không?”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, giờ này hôm qua hắn còn đang ăn sụn gà nướng giòn cùng cháo vô gạo, mà hôm nay lại phải đối mặt với những món ăn nhàm chán của ngự thiện phòng, hắn không khỏi có chút phiền não, nói: “Thôi, món ăn của ngự thiện phòng đều ăn chán rồi!”
…
Trước cửa Trấn Quốc tướng quân phủ có một chiếc xe ngựa đang đứng, xe ngựa này có lọng che tinh mỹ, khảm ngọc sắc lưu ly, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ. Người trong xe dường như nghe được động tĩnh nên cũng nâng cửa sổ xe lên nhìn…
Kết quả lần đầu tiên liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Tu Viễn. Mạc Lâm cả kinh ho nhẹ một tiếng, hắn vội vàng xuống xe. Tần Tu Viễn yên lặng đánh giá hắn một phen, chỉ thấy hôm nay Mạc Lâm mặc một bộ thường phục màu trắng, có dáng vẻ tuấn lãng. Ngọc bội bên hông thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng người trong nghề vừa nhìn đã biết đây là một khối bảo ngọc truyền thế có giá trị vô cùng đắt đỏ. Mạc Lâm chắp tay nói: “Hạ quan bái kiến Tần tướng quân.”
Tần Tu Viễn hơi gật đầu. Lúc này, Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn cùng nhau đi ra ngoài. Hôm nay Tần Tu Dao trang điểm tinh tế, ngày thường nàng đều thích mặc trang phục màu đỏ, có vẻ oai hùng hiên ngang, mà hôm nay, lại đổi thành váy màu vàng nhạt, tựa như có thêm vài phần thẹn thùng của nữ nhi. Mạc Lâm nhìn mà sửng sốt. Đường Nguyễn Nguyễn thấy không khí như vậy cũng phá vỡ sự im lặng, nàng nói: “Mạc đại nhân, hữu lễ.”
Mạc Lâm vội vàng đáp lễ: “Bái kiến phu nhân tướng quân, Tần tiểu thư.”
Tần Tu Dao ngượng ngùng cười: “Đã để huynh chờ lâu… Hôm nay ca ca và tẩu tẩu của ta cũng rảnh rỗi nên ta mời họ cùng đi, Mạc đại nhân không ngại chứ?”
Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, trông giống như một quả đào mật đáng yêu. Mạc Lâm vội vàng nói: “Đương nhiên không ngại, có thể cùng Tần tướng quân và phu nhân du ngoạn là may mắn của Mạc mỗ.”
Tần Tu Dao mỉm cười: “Đa tạ Mạc đại nhân.”
Tần Tu Viễn đứng ở một bên, hắn khoanh tay không nói, Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì đưa tay lặng lẽ chọc chọc hắn, nhỏ giọng nói: “Sao vậy? Luyến tiếc muội muội sao?”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một chút: “Nào có…”
Cuộc trò chuyện của hai người tất nhiên là không ai nghe thấy. Đợi Tần Tu Dao hàn huyên vài câu với Mạc Lâm, Mạc Lâm liền nói: “Canh giờ không còn sớm, hay là chúng ta lên xe rồi tán gẫu?”
Dứt lời, hắn liền chủ động đỡ ghế lên ngựa. Tần Tu Dao gật đầu, chuẩn bị nhấc váy lên xe.
Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc nàng một cái rồi nói: “Chờ đã, muội và tẩu tẩu muội cứ ngồi đây.”
Lời còn chưa dứt, xe ngựa của Tần Tu Viễn được xa phu đưa tới, đang dừng ở phía sau xe ngựa Mạc Lâm. Tần Tu Dao nhất thời trợn tròn mắt, nói: “Vì sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Tẩu tẩu muội có chuyện muốn nói.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, trong lòng oán thầm: Chàng muốn trông chừng muội muội chàng thì cũng có thể, vì sao phải kéo thiếp xuống nước?
Tần Tu Dao hơi rầu rĩ, nàng nhìn Mạc Lâm một cái, còn muốn nói chuyện phiếm với hắn đây!
Mạc Lâm thấy thế thì vội vàng nói: “Nếu Tần tướng quân không ghét bỏ, vậy thì cùng ta đi chung một xe?”
Hắn lại nói với Tần Tu Dao: “Tần tiểu thư, ta đã chuẩn bị chút đồ ăn vặt, lát nữa để người đưa lên xe các nàng, chắc hẳn sẽ không nhàm chán.”
Tần Tu Dao vốn có chút không cao hứng nhưng nghe xong lời này lại bật cười. Đường Nguyễn Nguyễn thấy người này có EQ khá cao, ngược lại thấy thêm hảo cảm. Tần Tu Viễn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Xem ra là có chuẩn bị mà đến.”
Mạc Lâm nghe vậy cũng bất đắc dĩ cười cười, hắn nói: “Nếu như hạ quan đã chủ động mời thì tất nhiên phải chiếu cố tốt các vị mới đúng.”
Nói đến đây, Tần Tu Dao mới nhớ tới mình có mang theo bánh hỷ, liền nói: “Đúng rồi Mạc đại nhân, đây là bánh hỉ ta mang theo… Nếu huynh thích, huynh có thể nếm thử nó.”
Mạc Lâm gật gật đầu, nói: “Đa tạ.” Rồi lại nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Bánh hỷ? Chẳng lẽ Tần tiểu thư đính hôn?”