Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:54:49
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tu Dao cảm thấy khó xử, nàng nói: “Vừa rồi ta không đứng vững…”
Mạc Lâm lại nói: “A Dao không sao chứ?”
Nàng đỏ mặt lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy không khí có chút ngượng ngùng thì đi tới kéo Tần Tu Viễn, thấp giọng nói: “Chàng có chuyện gì vậy? Chúng ta cùng Mạc đại nhân đi ra ngoài chơi, chàng như vậy cũng quá thất lễ phải không?”
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Thất lễ có gì đáng sợ, chỉ sợ A Dao bị người ta làm cho mê mẩn đến thần hồn điên đảo.”
Hắn nhớ tới vừa rồi ở trên xe, ánh mắt Tần Tu Dao liếc tới thì không khỏi nhướng mày. Đường Nguyễn Nguyễn cười khẽ: “Thì ra người nào đó luyến tiếc muội muội, không muốn gả ra ngoài…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn nói: “Ta sợ muội ấy bị lừa…”
Đường Nguyễn Nguyễn an ủi: “Được rồi… Dù gì thì đây cũng là cuộc hẹn đầu tiên của hai người bọn họ… Chàng không cần phải quá nghiêm túc như vậy, được chứ?”
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ nhìn nàng một cái rồi đáp: “Vậy nàng phải thưởng cho ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Được.”
Mọi người xuống xe, theo Mạc Lâm đi thẳng về phía trước, Mạc Lâm thấy Tần Tu Dao bị ca ca quở trách khiến cho không vui nên nói đùa để nàng nghe. Không hay không biết mà đi tới một mảnh rừng trúc rậm rạp. Tre ở đây trông vừa thon vừa dài, tươi tốt xanh mơn mởn, nhìn vào đã khiến tâm trạng trở nên vui vẻ. Gió nhẹ thổi vào mặt, còn mơ hồ ngửi được hương lá trúc thơm ngát. Tần Tu Dao cảm thấy hứng khởi, nàng nói: “Đây thật là một nơi tốt!”
Mạc Lâm mỉm cười, đáp lại: “Cô nương thích là được rồi.”
Hắn chỉ vào bên trong rồi nói, “Có một ngôi làng nhỏ phía sau rừng tre này, dân làng còn làm một số loại điểm tâm để bán, chúng ta nếm thử chứ?”
Tần Tu Dao tươi cười gật đầu.
Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn thì yên lặng đi theo phía sau…
……
Vào thôn nhỏ đã thấy một dãy nhà lợp mái cỏ tranh, sau đó đi đến một con sông, nước sông trong veo in bóng rừng tre bên kia, điều này cũng làm cho nước sông trở nên trong xanh ngọc bích. Bá tánh sống dọc theo bờ sông, rải rác có không ít quầy hàng ăn vặt, trong thôn không có nhiều người, cũng không thấy người rao bán, những người bán hàng rong đều an phận ngồi đó dường như vô cùng thảnh thơi. Mạc Lâm dẫn Tần Tu Dao đến bên cạnh một quầy hàng nhỏ, hắn nói: “Lão bản, xin hỏi đây là món gì?”
Lão bản của quầy hàng này là một nam nhân trung niên, hắn lau d.a.o nhỏ trong tay rồi nói, “Đây là bánh đúc.”
Tần Tu Dao vô cùng sửng sốt, lập tức nhìn về phía quầy hàng… Trên bàn bày rất nhiều bát lớn nhỏ nhất quán, ước chừng to bằng bàn tay của cô nương gia, trong mỗi cái bát nhỏ đều có một khối điểm tâm trong suốt, thậm chí trên mặt bánh còn đặt cả cánh hoa, đậu đỏ hoặc nho khô. Mạc Lâm thấy nàng quan sát nghiêm túc thì hỏi: “Có muốn nếm thử không?”
Tần Tu Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng nhẹ nhàng gật đầu. Vì thế Mạc Lâm quay đầu lại nói với Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn: “Tướng quân, phu nhân, hai vị muốn vị gì?”
Tần Tu Viễn lạnh lùng đáp: “Tùy ngươi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Một bánh đặt hoa, còn phải có thêm đậu đỏ.”
Mạc Lâm gật gật đầu, sảng khoái trả tiền. Vì thế lão bản lấy ra một cây tăm trúc, đầu tiên là quyết đoán đ.â.m vào trong bánh, sau đó dùng d.a.o nhỏ nhẹ nhàng rạch một vòng trên mặt bánh, tạo ra khối bánh đúc tròn trịa dễ dàng lấy ra. Hắn đưa hai bánh có đậu đỏ lần lượt cho Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Hai vị nếm thử đi.”
Tần Tu Dao vô cùng chờ mong nhận lấy, sau đó nàng vội vàng cắn một cái… Bánh này vô cùng hấp dẫn, cắn một miếng đã thấy mềm mại vô cùng!
Hương vị ngọt ngào vào miệng cô nương làm cho nàng thích thú không thôi.
Tần Tu Dao lại cắn một miếng, lần này nếm thử đậu đỏ bên trong. Chắc hẳn đậu đỏ này đã được nấu qua cho nên ăn mềm mà ngọt, làm cho toàn bộ hương vị của bánh đúc lại đậm đà thêm vài phần, hương vị càng thêm phong phú!
Bên cạnh đó, Đường Nguyễn Nguyễn cũng nếm thử món bánh đúc này, cắn một miếng rồi nhẹ nhàng nhai nhai, nàng ăn vào thấy rất thú vị. Tần Tu Viễn nhìn vẻ mặt say sưa của nàng, không khỏi cũng có vài phần cao hứng. Hắn nhận lấy bánh hoa tươi mà Mạc Lâm đưa tới, giơ ra trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Có muốn nếm thử vị này không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua bánh trên tay hắn, mắt hạnh híp lại, không chút khách khí cắn một cái. Nàng ăn đến mức khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng thoả mãn mà nói: “Hương vị hoa tươi cũng rất ngon!”
Tần Tu Viễn gật gật đầu, chính mình cũng nếm thử một miếng, hắn lại nói: “Dường như hương vị này hơi nhạt.”
Đường Nguyễn Nguyễn thừa dịp Mạc Lâm và Tần Tu Dao đưa lưng về phía mình, nhanh chóng kiễng chân, hôn lên mặt Tần Tu Viễn một cái, hỏi: “Đủ ngọt chưa?”
Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức cười nói: “Thoả đáng hơn rồi.”
Hắn hài lòng nhìn nàng một cái, đối với bánh đúc trong tay cũng có thêm vài phần hảo cảm.
Mạc Lâm ăn vị đậu xanh, hắn nếm một miếng rồi nói với Tần Tu Dao: “Bánh này không ngon bằng bánh ở Ích Châu Di huyện, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ dẫn cô nương đi thưởng thức.”
Tần Tu Dao cảm thấy ngượng ngùng, nàng chỉ yên lặng gật đầu.
Ích Châu Di huyện… Đó là quê hương của hắn.
Đoàn người lại đi về phía trước, Tần Tu Dao nói: “Không nghĩ tới, nơi này còn có nhiều người sinh sống như vậy.”
Mạc Lâm gật gật đầu, đáp lại: “Phần lớn bọn họ đều là người xa cố hương, không ít người chạy nạn tới nơi này, vì không vào được Đế Đô cho nên cắm rễ ở bên đây.”
Tần Tu Viễn hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”
Mạc Lâm đáp: “Ta thích đi du ngoạn xung quanh, trước đây ta đến nơi này có nói chuyện với dân làng.”
Tần Tu Viễn mỉm cười một chút, nói: “Mạc đại nhân còn thích thể nghiệm và quan sát dân tình sao?”
TBC
Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, đáp lại: “Chỉ là nhàn rỗi tới nhàm chán mà thôi… Thế nhưng những người này định cư gần sông gần nước, cũng vô cùng thoải mái.”
Tần Tu Viễn yên lặng gật đầu.
Đoàn người lại đi về phía trước thì thấy một lão bà bà đang bán bánh dày ngải cứu*. Mạc Lâm hỏi: “Sắp thanh minh rồi, bánh nếp ngải này lại rất mới mẻ, chúng ta nếm thử chứ?”
Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn không chút do dự mà cùng nhau gật đầu. Lần này Tần Tu Viễn lấy bạc ra, đưa cho bà lão rồi nói: “Mua bốn cái bánh dày ngải cứu, không cần trả lại.”
Lão bà bà kia sờ bạc rồi nói: “Cái này… Quá nhiều! Khách quan, không được!”
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn mới phát hiện dường như hai mắt bà lão này không nhìn thấy gì, vì thế nàng nói: “Lão bà bà, chúng con muốn mua bánh của bà, bà mau cất đi!”
Bà lão run rẩy đáp lại: “Nhưng số bạc này cũng đủ để ta tiêu nửa năm rồi… Không được đâu…”
Tần Tu Dao nghịch ngợm cười, nói: “Lão bà bà thật tốt, vậy bà cho con thêm một cái bánh ngải cứu nữa đi, nhìn rất ngon!”
Lão bà bà cũng bị tiểu cô nương này chọc cười, đáp lại: “Đa tạ ngươi, người tốt ắt sẽ may mắn!”
Mạc Lâm nhìn Tần Tu Dao vẫn chỉ cầm bốn cái bánh thì mỉm cười. Nàng lấy một cái bánh dày ngải cứu đưa cho Mạc Lâm, nói: “Huynh mau thử xem?”
Mạc Lâm vừa nhìn đã thấy một khối ngải cứu ngoan ngoãn nằm trên một đoạn lá chuối, đặt trong lòng bàn tay trắng nõn của cô nương. Tần Tu Dao mỉm cười tinh nghịch nhìn hắn, sắc mặt Mạc Lâm lại đỏ lên, hắn thấp giọng nói: “Đa tạ…”
Sau đó đưa tay đón lấy bánh ngải cứu trong tay nàng, ngón tay thon dài của hắn lơ đãng đụng phải lòng bàn tay cô nương, làm cho hai người đỏ mặt. Mạc Lâm quay mặt đi, cố gắng trấn an tinh thần, sau đó mới bắt đầu cẩn thận cắn một miếng bánh ngải cứu…
Trong hương vị gạo nếp trộn lẫn với mùi ngải cứu nhàn nhạt, trong gạo nếp mềm còn có một chút vị đắng như có như không, nhai kỹ rồi chậm rãi nuốt xuống lại có thể thưởng thức được vị ngọt, mềm mại ngon miệng. Bên trong nhân là nấm hương trộn thịt dần dần lộ ra, vì ngải cứu này mà nổi bật nên màu sắc của nó, lại mang đến một hương vị khác. Đường Nguyễn Nguyễn cũng tinh tế thưởng thức, nàng cảm thấy bánh dày ngải cứu tuy giống bánh thanh đoàn tử*, nhưng ngược lại cũng không hoàn toàn giống nhau. Vỏ bánh thanh đoàn tử ở vùng Giang Nam được làm từ Tương Mạch thảo* và bột gạo nếp, Tương Mạch thảo có màu xanh. Bánh thanh đoàn tử là một loại điểm tâm cần thiết cho thanh minh và hàn thực ở vùng Giang Nam, thường được sử dụng để thờ cúng tổ tiên. Nhưng bánh dày ngải cứu này được gọi là bánh Thanh Minh, dân gian có câu “Thanh Minh ăn bánh dày ngải cứu, một năm bốn mùa không sinh bệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-200.html.]
Cũng sắp đến tiết Thanh Minh, thực ra rất hợp với tình cảnh bây giờ.
Bọn họ vừa đi dạo vừa ăn uống, gió nhẹ bên bờ sông thổi tới khiến rừng trúc đối diện lay động, làm cho người ta vô cùng thoải mái. Bọn họ từ thượng nguồn sông dần dần đi tới trung du, lúc này, đã một canh giờ trôi qua. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn cây trúc bên kia bờ, trên mặt có một loại khát vọng khó hiểu. Tần Tu Viễn biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nên nói: “Muốn làm cơm lam sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ gật đầu, nhưng đoạn đường này không có cầu, cách rừng trúc đối diện đã cảm thấy xa. Tần Tu Viễn lại mỉm cười: “Chờ ta.”
Dứt lời, hắn bay lên cao, mũi chân chạm vào nước sông, nhấn vài cái qua bên kia!
Tần Tu Dao chậc chậc vài tiếng: “Tam ca dùng khinh công thật lợi hại.”
Tần Tu Viễn đến bờ bên kia thong dong rút đao, c.h.é.m một cái xuống cây trúc tráng kiện. Cây trúc này cao chừng một trượng. Tần Tu Viễn không biết Đường Nguyễn Nguyễn muốn dùng bao nhiêu nên đã giữ lại toàn bộ chiều dài. Hắn cầm cây trúc trong tay, tiêu sái chống xuống sông, thoáng cái bay trở về. Đường Nguyễn Nguyễn cao hứng vỗ tay, nói: “A Viễn thật lợi hại!”
Mạc Lâm cũng nhìn đến sửng sốt, hắn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là tinh anh trong vạn người, dễ dàng lấy được thủ cấp tướng địch… Hôm nay cuối cùng cũng được chứng kiến.”
Mạc Lâm âm thầm nghĩ, thật sự là chuyến đi này rất đáng giá!
Tần Tu Viễn vung tay lên, hắn đưa cây trúc đến trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Trúc nàng muốn đây.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lại cảm thấy khó xử mà nói: “Lát nữa làm cơm lam cần phải đốt lửa, có thể phải tìm chút củi…”
Tần Tu Viễn đáp lại: “Được, vậy để ta đi tìm.”
Hôm nay bọn họ không dẫn tùy tùng đi theo, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình động thủ. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Vậy chàng đi trước, ta sẽ xử lý cây trúc này…”
Tần Tu Viễn nhìn Mạc Lâm rồi lập tức lấy tay đẩy cây trúc tới trước mặt hắn.
Mạc Lâm thuận thế đỡ lấy cây trúc tựa vào vai hắn. Công tử bạch ngọc không tỳ vết còn khiêng một cây trúc, thật sự là cảm thấy không hợp. Tần Tu Viễn nói một câu: “Mạc đại nhân, cây trúc này cần phải xử lý một phen, đành nhờ ngươi.”
Mạc Lâm sửng sốt, lập tức đáp lại: “Được…”
Một cây trúc vừa thô vừa tráng kiện, Mạc Lâm thật vất vả mới xoay nó ngang qua trên mặt đất. Hắn là thư sinh tay trói gà không chặt, những chuyện này quả thật hơi khó khăn cho hắn. Tần Tu Dao yên lặng móc đoản đao tùy thân ra, nói: “Mạc Lâm… Nếu không để ta làm cho?”
Nàng ôn hòa cười nói, trên mặt không hề có ý tứ xem thường hắn, hoàn toàn là nhiệt tình hỗ trợ. Mạc Lâm lại kiên trì đáp: “Không được! Làm sao lại để cô nương như nàng làm công việc nặng nhọc như vậy?”
Hắn nắm lấy trúc trong tay và nói, “Nàng cứ đưa ta thanh đoản đao đó, ta sẽ cắt nó ra.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy dở khóc dở cười, nói: “Chúng ta cũng không cần nhiều…” Nàng chỉ một chỗ đầu mặt của trúc mà nói: “Chém đoạn này xuống là được rồi.”
Mạc Lâm gật gật đầu, hắn rút đoản đao ra, bắt đầu đối phó với con quái vật khổng lồ này.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng lấy nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị trước ra, cùng Tần Tu Dao ngồi một bên nhìn Mạc Lâm xử lý cây trúc. hắn dùng đoản đao cắt nó nửa ngày mà cây trúc vẫn còn đứng yên bất động. Bởi vì Đường Nguyễn Nguyễn muốn một đoạn trúc lớn kia nên đoản đao bình thường đương nhiên là không làm gì được. Mạc Lâm suy nghĩ một chút rồi rời đi trong chốc lát… Lúc trở về lần nữa, hắn dẫn một vị đại thúc theo sau, đại thúc kia cầm trong tay một thanh đao chặt củi, nhìn qua uy mãnh tráng kiện. Mạc Lâm giải thích với hắn một chút, vì thế đại thúc sảng khoái gật gật đầu, bắt đầu giúp hắn chặt trúc. Hai nhát đao bổ xuống, cây trúc đã bị gãy ra!
Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn chạy tới, nói: “Đa tạ!”
Tần Tu Dao cũng cảm thấy cao hứng, hỏi: “Làm sao huynh tìm được người đến giúp đỡ?”
Mạc Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta nói chúng ta khó khăn lắm mới có thể đến đây một chuyến, muốn làm cơm lam ăn nhưng không có ống trúc, cần người giúp đỡ… Có lẽ ta rất chân thành nên đại thúc đó đã chạy đến giúp đỡ.”
Tần Tu Dao nhìn chằm chằm vào hắn, hồ nghi nói: “Thật sao?”
Mạc Lâm bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Ta cho hai đồng bạc, còn tỏ vẻ cảm kích.”
Tần Tu Dao nghe vậy thì cũng bật cười: “Ta biết!”
Mạc Lâm cũng cảm thấy ngượng ngùng gãi gãi đầu. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn lại càng thêm hứng thú với mấy đoạn trúc bị đốn hạ. Bọn họ mang trúc đến bờ sông, ngâm mấy đoạn trúc vào trong nước rồi cẩn thận rửa sạch một phen. Mỗi đoạn trúc đều dài ước chừng cánh tay của nam nhân, Đường Nguyễn Nguyễn bảo Tần Tu Dao cầm thanh trúc còn mình dùng đoản đao xiên ra một lỗ nhỏ. Tần Tu Dao tò mò hỏi: “Lỗ nhỏ này dùng để làm gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười thần bí, nói: “Lát nữa muội sẽ biết!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra hộp thức ăn đã chuẩn bị xong, Tần Tu Dao nói: “Tẩu tẩu, vừa rồi ta thấy tỷ xách cái hộp thức ăn này, rốt cuộc trong đó có thứ gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt hộp thức ăn xuống rồi nhẹ nhàng mở nắp ra. Bên trong đã có một hộp cơm được chiên qua. Trong cơm này có không ít nguyên liệu như hàu khô, tôm khô, nấm hương, khoai lang… Lúc này cơm chiên vẫn còn hương thơm nhàn nhạt, nhìn qua đã thấy nàng bỏ rất nhiều nguyên liệu cực kỳ phong phú. Thế nhưng nó chưa thể ăn ngay được mà phải bỏ vào ống trúc nướng lên thì mới có thể trở thành cơm lam thực sự. Tần Tu Dao cảm thấy kỳ quái mà nói: “Tẩu tẩu, không phải cơm này đã có thể ăn được rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không sai, nhưng sau khi nướng trong ống trúc, nó sẽ trở nên đặc biệt hơn, muội cứ chờ rồi sẽ biết.”
Tần Tu Dao gật đầu một cái, nàng nhìn thấy Mạc Lâm ở một bên tự mình bê những tảng đá lớn tới gần thì hỏi, “Mặc Lâm, huynh đang làm gì vậy?”
Tay áo màu trắng của Mạc Lâm tùy ý xắn lên, hai bàn tay thon dài của hắn đang lật một tảng đá, nghe vậy thì quay lại nói: “Tần tướng quân đi tìm củi, vậy thì ta đến xây một cái bếp đơn giản để đợi lát nữa có thể trực tiếp đốt lửa.”
Tần Tu Dao nghe xong cũng mỉm cười, nàng nói: “Vậy ta có thể giúp gì cho huynh không?”
Mạc Lâm cười đáp lại: “Cô nương?” Hắn nhìn vào ống tay áo của mình rồi nói, “Nàng giúp ta xắn tay áo lên được không?”
Tần Tu Dao nhìn thấy bàn tay của hắn đã bị dính bẩn, lúc này ống tay áo màu trắng rộng lớn lại rũ xuống, khi nhấc tảng đá lên cũng rất bất tiện. Tần Tu Dao tự mình tiến lên, cẩn thận xắn ống tay áo hắn lên rồi thắt lại vào cánh tay. Ngón tay mảnh khảnh của nàng vô tình chạm vào cánh tay cường tráng của hắn cũng khiến hai người tê dại một trận. Tần Tu Dao hơi đỏ mặt, nàng nói: “Được rồi.”
Mạc Lâm cũng cười cười: “Đa tạ.”
Dứt lời, hắn lại tiếp tục xây bếp để lát nữa nhóm lửa.
Lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “A Dao, giúp ta!”
Tần Tu Dao nghe thấy tiếng gọi thì đi thẳng tới, nàng hỏi: “Sao vậy, tẩu tẩu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội giúp ta giữ ống trúc, ta muốn đổ cơm chiên vào lỗ nhỏ này.”
Tần Tu Dao cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn cái lỗ to bằng ngón tay cái trên thân trúc thì nói: “Nhỏ như vậy, sao có thể nhét vào!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy cái muỗng nhỏ cùng một cái phễu gỗ ra rồi nói: “Dựa vào thứ này!”
Tần Tu Dao ngồi xổm trên mặt đất, nàng dựng ống trúc đứng thẳng rồi lấy tay cẩn thận đỡ lấy, sau đó Đường Nguyễn Nguyễn lưu loát cắm phễu vào rồi dùng muỗng xúc cơm chiên trong hộp nhét vào từng chút một. Trong cơm chiên sẵn này còn cần thêm chút nước nữa để lát nữa nướng lên mới có thể khiến cho mùi trúc vốn có phát tán dần ra. Bọn họ tỉ mỉ hơn nửa ngày cuối cùng số cơm chiên đó mới bị nhét hết vào ống trúc, ước chừng nhồi đầy ba ống trúc lớn!
Đường Nguyễn Nguyễn gõ ống trúc xuống đất nghe thấy âm thanh trầm đục, rõ ràng trong ruột đã đặc kín rồi!
Ngay khi các nàng chuẩn bị xong ống trúc thì bếp nấu bên Mạc Lâm cũng dựng xong. Hắn dùng đá dựng thành hai bức tường thấp, mỗi một khối đá đều đan xen nhưng vẫn khớp lại với nhau, thoạt nhìn vô cùng chỉnh tề, lát sau có thể đặt ống trúc ở phía trên để trực tiếp nướng, nghĩ thấy đã vô cùng thuận tiện. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Mạc đại nhân, bếp đá này dựng lên đúng là không tệ!”
Mạc Lâm ngượng ngùng cười nói: “Cũng đã nhiều năm rồi ta không dựng bếp, không biết có tác dụng hay không.”
Dứt lời, hắn ngồi xuống để kiểm tra một phen. Tần Tu Dao cũng ngồi xuống, nói: “Ta cảm thấy rất tốt…”
Mạc Lâm vừa quay đầu lại, hai người nhìn nhau một cái, Tần Tu Dao đột nhiên bật cười: “Ha ha ha…”
Mạc Lâm nhất thời sửng sốt, hắn hỏi: “Sao vậy?”
Tần Tu Dao đáp: “Mạc Lâm… Mặt huynh!”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhìn thoáng qua thì phát hiện mũi và má của hắn dính vệt đen. Mạc Lâm cảm thấy ngượng ngùng, bất giác đưa tay lên lau đi nhưng ai ngờ tay hắn đưa lên lại càng bẩn, thoáng cái cọ vào mặt càng đen!
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, Tần Tu Dao càng nhìn càng muốn cười to. Nàng yên lặng lấy khăn tay ra từ trong túi ra rồi nói: “Nếu không để ta đến giúp huynh lau, được chứ?”