Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:54:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên mặt Tần Tu Viễn cứng đờ. Hắn tự mình đưa tay lên sờ, quả thật có vệt m.á.u đỏ tươi. Hắn nhất thời lúng túng không thôi, vội vàng đứng lên nói: “Ta đến nội thất xử lý một chút.”

Dứt lời thì tự mình đi vào nội thất.

Sắc mặt Tần Tu Viễn ửng hồng, hắn phiền não không thôi, vội vàng đổ cho mình một chậu nước để lau mũi. Lau một lần còn ngại không đủ, hắn dùng khăn tay thấm nước lạnh làm sạch mặt. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy lo lắng nên cũng đi theo đến nội thất. Nàng thấy mắt phượng của Tần Tu Viễn ửng đỏ, ngày thường mặt hắn trắng hơn, giờ phút này cũng lộ ra nét hồng hào, biểu tình lại tức giận, có vẻ đáng yêu nói không nên lời. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười: “Chàng không sao chứ?”

Tần Tu Viễn thở dài, nói: “Nàng nói xem?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Mẫu thân cũng có ý tốt, muốn bồi bổ thân thể cho nhi tử…”

Dù sao hai ngày nay… Hắn cũng vậy, cũng hơi tham ăn một chút… Tần Tu Viễn tức giận đến buồn cười, hắn nói: “Ta có cần bổ sung thể lực hay không, nàng còn không biết sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, chỉ nói: “Thiếp… Thiếp cũng không biết mẫu thân lại đưa canh bổ như vậy… Lần sau thiếp sẽ nói chuyện với người, để người không đưa canh nữa, được chứ?”

Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng lười biếng dựa vào khung cửa, trong giọng nói còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa thì cảm thấy tức giận. Hắn ném khăn lạnh xuống rồi ôm nàng lên, sau đó đi vào phòng ngủ!

Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “A Viễn! Thả thiếp xuống…”

Tần Tu Viễn nhếch khóe miệng, nói: “Canh bổ này có hiệu quả rất tốt, phu nhân nên cùng ta có phúc cùng hưởng mới phải.”

Dứt lời, hắn đặt nàng lên giường, vung tay lên kéo màn che rơi xuống…

Nửa bát canh bổ kia còn lẻ loi trên bàn, lúc này cũng đã nguội lạnh. Mà trong giường xuân sắc tràn đầy, cảnh đẹp không gì sánh được. Đường Nguyễn Nguyễn đối mặt với hắn, Tần Tu Viễn ôm chặt lấy nàng. Đường Nguyễn Nguyễn gục đầu trên vai hắn, nhẹ nhàng khóc nức nở: “Chàng, chàng không bao giờ uống canh bổ kia nữa được không?”

Tần Tu Viễn thấp giọng cười cười, hắn ôm nàng chặt chẽ hơn, khàn giọng hỏi: “Vì sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhịn xuống, run giọng nói: “Thiếp… Thiếp chịu không nổi…”

Hai người náo loạn đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi….

……

Cùng một đêm trăng thanh gió mát, trong hoàng cung lại có người không cách nào ngủ được. Văn Hoàng Hậu nghiêng nghiêng dựa vào tháp phượng, nàng ta cảm thấy đau đầu nên đeo đai ngọc quanh trán. Nàng ta nhắm hờ đôi mắt, như có điều suy nghĩ mà nói: “Vân Mai, giờ nào rồi?”

Vân Mai nhìn sắc trời, nói: “Nương nương, đã qua giờ Hợi.”

Văn Hoàng Hậu chậm rãi mở mắt, nói: “Nguyên Mạnh ngủ rồi đúng không?”

Vân Mai nói: “Tứ Hoàng tử đã ngủ rồi…” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng Nhị Hoàng tử còn ở trong thư phòng, thức đêm đọc sách.”

Văn Hoàng Hậu sửng sốt nhưng lại lập tức lạnh lùng nói: “Cứ tuỳ hắn.”

Vân Mai hờ hững gật đầu, cũng không nói gì nữa. Văn Hoàng Hậu ngước mắt lên, bất động thanh sắc nhìn nàng một cái rồi nói: “Có phải ngươi cảm thấy bổn cung thiên vị hay không?”

Vân Mai ngước mắt nhìn Văn Hoàng Hậu một cái, rồi lại nhịn xuống. Văn Hoàng Hậu cười cười, nói: “Vân Mai, ngươi đã theo bổn cung bao nhiêu năm rồi?”

Vân Mai đáp: “Nô tỳ, từ khi nương nương tiến cung đã đi theo người, cũng mười lăm năm.”

Văn Hoàng Hậu nói: “Mười lăm năm. Mười lăm năm qua, số lần bổn cung gặp Hoàng thượng chỉ đếm trên đầu ngón tay…” Thanh âm của nàng ta hơi buồn bã: “Mỗi lần hắn đến thăm bổn cung, đều là một bộ dáng không tình nguyện.”

Vân Mai trầm mặc không nói, chỉ đứng lẳng lặng nghe.

Văn Hoàng Hậu lại nói: “Vốn là có hài tử của hắn cho nên hắn có thể bận tâm đến bổn cung một chút. Nhưng ai biết được…” Giọng nói của nàng ta có chút hận ý, “Thậm chí ngay cả nhi tử ruột của mình, hắn cũng lạnh nhạt không để ý. Đã như vậy, bổn cung cần gì phải bận tâm đến nhi tử của hắn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-204.html.]

Vân Mai sắc mặt có một tia gợn sóng, nàng an ủi: “Hoàng Hậu nương nương, nhưng dù sao Nhị Hoàng tử cũng vô tội.”

Văn Hoàng Hậu thở dài, nói: “Làm sao bổn cung lại không biết?” Nàng ta thì thầm: “Nhưng mỗi khi bản cung nhìn thấy gương mặt của hắn, ta sẽ nhớ đến người nam nhân vô tình vô nghĩa.”

Trong giọng nói của nàng ta có cảm giác không kiên nhẫn, dường như hoàn toàn không muốn nhắc tới người nọ. Vân Mai hiểu rõ, đành nói: “Nô tỳ cũng hiểu được, mấy năm nay nương nương chịu không ít ủy khuất.” Nàng nói thêm: “Nhưng bây giờ… Dù sao Tả tướng cũng không phải trợ thủ đắc lực của người, về sau vạn sự nương nương phải dựa vào chính mình…”

Nói đến đây, sắc mặt Văn Hoàng Hậu lại tối đi vài phần, nàng ta nói: “Còn chưa đến thời khắc cuối cùng, cho nên cũng không biết kết quả như thế nào.”

Vân Mai thấy sắc mặt nàng ta âm trầm như vậy nên cũng không dám nhiều lời nữa. Văn Hoàng Hậu dường như lại nhớ tới cái gì đó, nàng ta nói: “Chuyện của Âm quý nhân, Nguyên Uyển biết chứ?”

Vân Mai sửng sốt, nàng đáp: “Nàng đã biết rồi, Ngũ công chúa khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, nàng một ngày không ăn không uống.”

Văn Hoàng Hậu nhíu mày, nói: “Hai mẫu tử này thật sự không để bản cung bớt lo lắng.”

Vân Mai nói: “Hoàng Hậu nương nương có muốn đi thăm Ngũ công chúa không? Hôm qua Âm quý nhân bị thương nên đến Dực Trì cung cầu viện, việc này nháo đến mọi người đều biết. Nàng vừa trở về đã bỏ mình… Chỉ sợ có người nhiều lời, nói nương nương hại Âm quý nhân.”

Khóe miệng Văn Hoàng Hậu nhếch lên, trên khuôn mặt thanh lệ hiện ra vài phần tàn nhẫn, nàng ta nói: “Nhiều chuyện thì sao? Chỉ cần các ngươi làm việc gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu vết gì là tốt rồi. Hơn nữa…” Vẻ mặt nàng ta không thèm để ý mà nói: “Hoàng Đế cũng mặc kệ việc này, mà có ai dám đi đòi công đạo cho một phi tần thất sủng không?”

Vân Mai suy nghĩ một chút mới nói: “Nương nương anh minh.”

Hoàng Hậu xoa xoa huyệt thái dương: “So với những người không có quan hệ gì với chúng ta thì phải tìm cách cứu Tả tướng trước mới đúng.”

Vân Mai gật đầu, đáp lại: “Vâng…”

Văn Hoàng Hậu hỏi: “Tây Bá Hầu đã truyền tin đến chưa?”

Vân Mai nói: “Hiện giờ bọn họ ở phong địa Bắc Cương, chậm chạp không có hồi báo.”

Văn Hoàng Hậu lộ vẻ ghét bỏ, nói: “Con rùa rụt đầu này, trưởng tử Văn Kiên của hắn đã bị Tần Tu Viễn b.ắ.n c.h.ế.t mà còn phải trốn đến khi nào?”

Văn Hoàng Hậu lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, Tây Bá Hầu là biểu ca của nàng ta, Văn gia nhất mạch đều tụ tập ở phương Nam, chỉ có bọn họ rẽ ra một nhánh phong địa ở Bắc Cương, nếu như Văn Hoàng Hậu muốn hành động ở Bắc Cương thì còn phải dựa vào bọn họ. Vân Mai nói: “Không bằng nô tỳ thay Hoàng Hậu nương nương viết một phong thư?”

Văn Hoàng Hậu trầm ngâm một chút mới nói: “Cũng tốt. Ngươi báo cho bọn họ biết, nếu muốn mãi mãi ở lại nơi khô cằn như Bắc Cương thì cứ việc sợ hãi rụt rè là được, còn nếu như muốn phong quang trở lại Đế Đô thì bọn họ phải trợ lực bổn cung một tay!”

Vân Mai gật đầu, đáp: “Nô tỳ đi làm ngay.”

Văn Hoàng Hậu hiển nhiên là cảm thấy mệt mỏi, nàng ta khoát tay áo, nói: “Ngươi lui ra đi.”

Vân Mai lên tiếng rồi rời khỏi tẩm điện. Sau khi nàng rời khỏi cửa, đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng người bên ngoài chợt vụt qua, trong lòng khẽ chấn động, quát lớn: “Ai?”

Đuổi theo vài bước ra ngoài cũng không thấy bất luận kẻ nào. Lúc này, gió đêm thổi tới, bóng hoa trong viện đong đưa có vài phần giống như bóng người. Vân Mai khẽ thở dài một chút, chỉ sợ là mình lo lắng nhiều nên sinh ra ảo giác. Nàng quay lại rồi rời đi…

Phía sau tẩm điện của Hoàng Hậu, trong một góc tối tăm… Ngũ công chúa Mẫn Nguyên Uyển sợ hãi không thôi, nàng ta run rẩy đứng dậy, hoảng hốt chạy về phòng mình….

……

Phủ Tả tướng.

Lưu Thư Nhiễm ngồi dưới hành lang một mình, ánh trăng trong sáng lạnh lùng chiếu xuống khiến cho đường nét trên mặt hắn càng thêm mơ hồ, nhìn qua cũng không rõ ràng. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có người chậm rãi đi tới từ cuối hành lang tới. Lưu Thư Nhiễm yên lặng nghiêng đầu, nói: “Lưu thúc?”

Cuối hành lang không có ánh sáng, nhưng người tới mặc áo xanh còn mang theo một vầng hào quang. Khuôn mặt hắn tuấn tú, mặt mày như ngọc nhưng vẻ mặt lộ ra hàn ý. Lưu Thư Nhiễm ngưng tụ ánh mắt, hắn nói: “Thì ra là đại ca.”

TBC

Lưu Thư Mặc đi tới rồi dừng bước, hắn nói: “Phụ thân đã bị đày vào ngục rồi mà ngươi còn có tâm tư ở chỗ này uống rượu sao?”

Trên mặt Lưu Thư Nhiễm không chút thay đổi rót cho mình một ly rượu, hắn nói: “Vậy ta có thể làm gì đây? Đi đánh trống kêu oan?”

Loading...