Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:04
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Lưu Thư Nhiễm “lộp bộp” một chút, hắn nói: “Phụ thân có ý gì?”

Ánh mắt Lưu Thực híp lại: “Hoàng Đế ra chiếu là chuyện bí ẩn như thế nào.” Hắn nhìn về phía Lưu Thư Nhiễm, giống như một con sư tử đực đang nhìn một con mèo con miệng ăn sữa chưa khô, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi không có quan phẩm, cũng không có nhân mạch trong cung thì lấy đâu ra tin tức?”

Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm cứng đờ. Lưu Thực lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay ca ca ngươi đến đây, ta thấy còn có vài phần đáng tin, nhưng ngươi… Ta không tin điều đó.”

Lưu Thư Nhiễm cảm thấy không phục, hắn còn muốn tranh thủ một chút, nói: “Phụ thân, vì sao luôn tin tưởng đại ca mà không tin con vậy?”

Lưu Thực cười cười, nói: “Thư Mặc tốt xấu gì cũng là trưởng tử Lưu gia ta, mà ngươi cũng chỉ là thứ tử do thiếp thất sinh ra, tất nhiên là không giống nhau.”

Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm trắng bệch, gừng càng già càng cay, Lưu Thực nói hai ba câu đã làm cho hắn cảm thấy rối loạn. Lưu Thực lại nói: “Nếu ta không đoán sai thì ngươi đã sớm bán đứng tướng phủ rồi? Hiện giờ, ta đến nông nỗi như vậy, chắc chắn tướng phủ bị bao vây, mà ngươi còn có thể đi đến đây thì chính là do người đứng sau màn kia giúp đỡ, có phải hay không?”

Lưu Thư Nhiễm giật giật môi, không nói gì. Lưu Thực cười một tiếng: “Chỉ có chút mánh khoé này mà dám đến lừa gạt phụ thân ngươi, đúng là không biết lượng sức. Giọng nói của hắn giống như một thanh kiếm đ.â.m thẳng vào tim của Lưu Thư Nhiễm: “Giống như mẫu thân ngu ngốc của ngươi vậy.”

Lưu Thư Nhiễm biến sắc, nói: “Không cho phép ngươi sỉ nhục mẫu thân ta!”

Khóe miệng Lưu Thực khẽ nhếch lên, đáp lại: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Nàng ta chỉ là một thiếp thất, muốn quản chuyện của ta, thật sự là chán sống.” Hắn khinh thường nhìn về phía Lưu Thư Nhiễm, nói: “Ngươi cũng giống như nàng ta, cho rằng dựa vào sức mình có thể phá hỏng chuyện của ta hay sao? Trò đùa!”

Lưu Thư Nhiễm bình tĩnh vài phần, hắn nói: “Không sai, là ta đã phản bội ngươi, ngươi thông địch b*n n**c lại còn tàn sát mẫu thân ta, chẳng lẽ không nên chết?”

Lưu Thực lộ ra thần sắc u ám, nói: “Ngươi chỉ là thứ tử thì có tư cách gì nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy?”

Lưu Thư Nhiễm thoạt nhìn cũng cảm thấy kích động: “Ngươi đã sắp c.h.ế.t vậy mà còn cứng miệng!”

Lưu Thực khẽ chấn động: “Ván này, nếu nói thắng hay bại thì còn quá sớm. Ngươi cũng chớ quá đắc ý, ta có thể cho ngươi một mạng và cũng có thể thu hồi.”

Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Vì sao lại còn sớm? Sao, Tả tướng đang chờ người đến cứu mình sao?”

Lưu Thực biến sắc, nói: “Ngươi đang nói cái gì?”

Lưu Thư Nhiễm thấy sắc mặt hắn khẽ biến, tiếp tục nói: “Mẫu thân ta sở dĩ bị ngươi hại chết, không phải là phát hiện ra gian tình của ngươi sao?” Hắn gằn từng chữ một: “Thực sự năm đó ta cũng nhìn thấy, nhưng mẫu thân muốn bảo vệ ta nên không cho phép nói ra chân tướng.”

Sắc mặt Lưu Thực trầm xuống, hắn đứng lên oán hận nói: “Ngươi là nghịch tử!”

Lưu Thư Nhiễm thấy mình đ.â.m trúng chỗ yếu điểm của Lưu Thực thì được đà tiếp tục nói: “Ngươi vì nữ nhân kia mà tàn nhẫn đến mức sát hại người chung giường chung gối, cũng không biết hôm nay ngươi đang ở trong nhà lao, nàng ta có thể tới cứu ngươi hay không?”

Khóe miệng Lưu Thực căng thẳng, hắn trầm giọng nói: “Nếu ta có thể ra ngoài, ta nhất định phải g.i.ế.c tên nghịch tử như ngươi.”

Lưu Thư Nhiễm biết, không thể tìm ra tin tức khác từ trong miệng hắn. Nên nói, “Vậy thì… Kính xin phụ thân bảo trọng, ta chờ ngươi đến giết.”

Dứt lời, hắn khoác áo choàng lên, cũng không quay đầu lại mà đi ngay ra ngoài. Đi tới cầu thang, Tần Tu Viễn trầm mắt nhìn hắn, vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm nặng nề, dường như không muốn nói chuyện. Tần Tu Viễn dẫn hắn đi ra khỏi nhà giam Đại Lý tự. Hai người đi ra đường đêm trống vắng. Cuối cùng Tần Tu Viễn cũng mở miệng, nói: “Ta đều nghe thấy.”

Lưu Thư Nhiễm gật gật đầu, nói: “Được, ta cũng đỡ phải kể lại.”

Tần Tu Viễn chần chừ một chút mới hỏi: “Nữ nhân mà ngươi nhắc tới… Là ai vậy?”

Lưu Thư Nhiễm lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, phụ thân ta lo lắng mẫu thân tiết lộ chuyện đó nên mới diệt khẩu nàng, thế nhưng chắc hẳn đó là một nữ nhân có địa vị tôn sùng, bằng không sẽ không nghiêm trọng như vậy.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Giao dịch của ta và ngươi dừng lại ở đây, chờ đến phủ Học sĩ, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành.”

Lưu Thư Nhiễm thu liễm thần sắc buồn bực vừa rồi, khôi phục bộ dáng vô tâm vô phế ngày thường, nói: “Quốc Công gia thật sự là giữ chữ tín, hôm nay gió lớn đêm đen, ta còn sợ ngươi sẽ g.i.ế.c ta.”

TBC

Thần sắc Tần Tu Viễn nhàn nhạt, chỉ nói: “Ta không g.i.ế.c người vô tội.”

Lưu Thư Nhiễm sửng sốt, lập tức “chậc” một tiếng, nói: “Mau dẫn ta đến phủ Học sĩ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-207.html.]

…..

Phủ Học sĩ.

Tần Tu Viễn dẫn Lưu Thư Nhiễm lặng lẽ nhảy vào trong sân viện Y Lan Các. Từ khi Như phu nhân bị đưa ra khỏi phủ, Đường Doanh Doanh vẫn ở nơi này một mình. Lưu Thư Nhiễm đứng trước cửa phòng của Đường Doanh Doanh, hắn hơi do dự. Tần Tu Viễn nói: “Ngươi sửng sốt làm gì? Không phải là muốn vào gặp mặt lần cuối sao?”

Lưu Thư Nhiễm chần chờ một chút mới nói: “Hơn nửa đêm, ta là một đại nam nhân đi vào dường như không tốt lắm.”

Tần Tu Viễn đỡ trán, nói: “Bây giờ mới phát hiện không tốt lắm sao, từ trước đó sao không nhận ra? Muốn vào thì vào, không thì đi.”

Lưu Thư Nhiễm liếc hắn một cái, nói: “Quốc Công gia sao lại không kiên nhẫn như vậy, cũng không biết dựa vào cái gì mà bắt được thê tử.”

Tần Tu Viễn lạnh lùng đáp: “Dựa vào bản lĩnh.”

Lưu Thư Nhiễm có chút u oán, nói: “Được được được, ta đi.”

Tần Tu Viễn lại đưa tay giữ chặt hắn, nói: “Không cho phép ngươi làm bậy, nếu để cho ta phát hiện ngươi làm ô uế trong sạch của muội ấy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Lưu Thư Nhiễm cười khẽ một chút mới nói: “Trên đời này, người không có khả năng đả thương nàng nhất chính là ta, ngươi yên tâm đi.”

Tần Tu Viễn hơi giật mình, lập tức buông tay. Lưu Thư Nhiễm rón rén đẩy cửa đi vào. Hắn lặng lẽ vòng qua chiếc bình phong rồi đi đến giường. Khẽ kéo màn che lên thấy Đường Doanh Doanh đang ngủ say, nương theo ánh trăng, Lưu Thư Nhiễm lờ mờ nhìn ra đường nét khuôn mặt dịu dàng của nàng. Hắn hơi tới gần một chút rồi nín thở, tỉ mỉ quan sát nàng. Vết sẹo trên mặt dường như đã nhạt đi không ít, nhưng vẫn không thể nào biến mất hoàn toàn. Lưu Thư Nhiễm cảm thấy lo lắng mà nghĩ, Doanh Doanh yêu cái đẹp như thế, tất nhiên sẽ vì điều này mà khổ sở. Lúc này Đường Doanh Doanh đang yên tĩnh nằm ngủ, hoàn toàn không còn sự ngang ngược cùng cao ngạo như thường ngày, ngược lại có bộ dáng ngoan ngoãn. Lưu Thư Nhiễm khẽ rung động, cảm thấy hơi luyến tiếc. Hắn ngồi trước giường nàng, trước mắt thoáng qua một màn hai người ở bên nhau thuở nhỏ…

……

Thời gian hai người còn nhỏ, Lưu Thư Mặc dẫn Đường Nguyễn Nguyễn chơi đùa, mà Đường Doanh Doanh chỉ có thể buồn chán đến mức ở bên Lưu Thư Nhiễm.

“Lưu Thư Nhiễm, huynh có biết trèo cây không?”

Lưu Thư Nhiễm yên lặng lắc đầu, đáp lại nàng: “Không.”

Đường Doanh Doanh nhíu mày, nói: “Sao ngay cả trèo cây mà huynh cũng không biết?”

Lưu Thư Nhiễm kinh ngạc lên tiếng, nói: “Vì sao ta phải biết trèo cây?”

Đường Doanh Doanh bĩu môi nói: “Những nam nhân không biết trèo cây đều là những nam nhân vô dụng!”

Lưu Thư Nhiễm nói: “Vậy cha nàng có biết trèo không?”

Đường Doanh Doanh: “… Lưu Thư Nhiễm! Ta ghét huynh!”

Tuy Đường Doanh Doanh có tính tình nóng nảy nhưng lại không thể nói lại với Lưu Thư Nhiễm, nhìn như thịnh khí lăng nhân*, nhưng kỳ thật là phô trương thanh thế. Lưu Thư Nhiễm nói mấy câu đã có thể gắt gao chế trụ nàng. Nhưng đối với người khác, Lưu Thư Nhiễm lại cực kỳ chậm nhiệt. Mẫu thân hắn xuất thân khiêm tốn cho nên hắn thường xuyên bị người khác xa lánh. Khi Đường Doanh Doanh nhìn thấy Lưu Thư Nhiễm bị khi dễ, ngoài miệng mặc dù ghét bỏ nói hắn vô dụng nhưng cũng sẽ đứng thẳng lưng che chở cho hắn, đánh đuổi những hài tử hư hỏng kia phải chạy đi. Dần dà, Lưu Thư Nhiễm đặt tiểu cô nương giương nanh múa vuốt này ở trong lòng…

Giờ phút này, Lưu Thư Nhiễm nhẹ giọng gọi tên nàng: “Doanh Doanh.”

Cô nương trên giường không có bất kỳ động tĩnh nào. Lưu Thư Nhiễm nói thêm: “Có đôi khi, ta thực sự muốn trở thành người như nàng. Thích thì đi tranh, còn không thích thì thẳng thắn cự tuyệt không lưu tình, yêu ghét rõ ràng như vậy.” Dừng một chút, hắn nói thêm, “Nhưng ta không thể làm điều đó, ta không phải là nàng, ta cũng biết rằng ta không phải là nam nhân nàng yêu.”

Trong mắt hắn, Đường Doanh Doanh và hắn đều là thứ xuất nhưng thái độ đối với cuộc sống lại rất khác nhau. Nàng vẫn cố gắng tranh giành, biết rõ rất nhiều thứ không thuộc về mình nhưng vẫn muốn tranh, thậm chí nàng còn muốn cướp đi. Mặc dù thường xuyên cưỡng cầu nhưng không thể không nói, nàng thật sự quý trọng thể diện hơn nhiều thứ nữ bình thường. Sinh lực tràn đầy như thế lại làm cho Lưu Thư Nhiễm hâm mộ không thôi. Hắn đưa ngón tay trắng trẻo của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng bên ngoài lớp chăn rồi nói, “Qua đêm nay, ta đi rồi, nàng hãy cố chăm sóc bản thân.”

Lông mi Đường Doanh Doanh hơi rung động, nhưng vẫn không tỉnh lại. Lưu Thư Nhiễm lấy ra một cái vòng ngọc từ trong ngực, nói: “Vòng ngọc này, là di vật của mẫu thân ta, ta tặng nó cho nàng, hy vọng… Nhiều năm sau, nếu có người nhắc đến Lưu Thư Nhiễm thì nàng còn có thể nhớ ta là ai.”

Hắn nhẹ nhàng đeo vòng cổ tay mảnh khảnh của nàng, lấy hết dũng khí nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay trắng nõn của Đường Doanh Doanh.

“Hẹn gặp lại, cô nương của ta.”

* Thịnh khí lăng nhân 盛氣凌人:khí thế kiêu ngạo bức h.i.ế.p người khác.

Loading...