Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cánh cửa mở ra rồi nhẹ nhàng khép lại.

Lặng yên không một tiếng động như không có ai. Ánh trăng như nước chiếu lên mặt Đường Doanh Doanh, nàng chậm rãi mở mắt ra.

Trong mắt nàng lộ ra hơi nước nho nhỏ, giơ tay lên nhìn chiếc vòng trên tay, nhưng rốt cuộc vẫn không ngủ được nữa.

TBC

Đến sáng sớm mưa vẫn xối xả.

Chiếu lệnh của Hoàng Đế rốt cục cũng hạ xuống, Tả tướng Lưu Thực bởi vì cấu kết với ngoại địch, tàn sát trung thần nên bị cách chức điều tra, mười lăm ngày sau c.h.é.m đầu thị chúng.

Tần Tu Viễn theo lời hứa, cầu tình Hoàng Đế để Lưu Thư Mặc và Lưu Thư Nhiễm chỉ bị biếm làm thứ dân, không cho phép vào triều làm quan.

Trong triều đình, vị trí Tả tướng trống rỗng nên trong khoảng thời gian ngắn, một phái quan văn bắt đầu sôi sục, nhưng cũng may còn chưa gây ra sóng to gió lớn.

Trước cửa phủ Trấn Quốc tướng quân đã thay đổi hoàn toàn, trăm năm trung dũng cuối cùng cũng được minh oan.

Ngày Thanh Minh mọi người đều tụ họp ở từ đường. Trong từ đường, hương khói lượn lờ tạo nên một khung cảnh nghiêm túc.

Tần Tu Viễn là người đứng đầu Tần gia, hắn dẫn mọi người đứng trước hương án, thành kính quỳ lạy ba lần. Vái lạy ba cái, đánh ba mươi sáu tiếng chuông rồi lấy rượu tưới xuống đất để an ủi tổ tiên.

Hắn mặc y bào huyền sắc, trường thân ngọc lập, trầm ổn đại khí.

Đường Nguyễn Nguyễn đỡ Tần lão phu nhân đứng ở phía sau mọi người, nhìn bóng lưng hắn có chút xuất thần. Tần lão phu nhân nhịn không được rơi vài giọt nước mắt, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng đưa khăn tay, nhẹ nhàng lau lau cho bà: “Mẫu thân…”

Tần lão phu nhân đỏ mắt lắc đầu, bà nói: “Cuối cùng cũng… Khổ tận cam lai.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, trấn an nói: “Vâng, mẫu thân chú ý thân thể.”

Tần lão phu nhân cũng hơi gật đầu. Tế tổ buổi sáng cuối cùng cũng chấm dứt, Tần lão phu nhân có chút mệt mỏi mà nói: “Ta về nghỉ ngơi trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn bảo Ngô ma ma đỡ Tần lão phu nhân trở về nghỉ ngơi. Người trong từ đường tản ra một chút, Tần Tu Viễn tới, nói: “Có mệt không?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nói: “Không mệt.”

Tần Tu Viễn cười nói: “Hôm nay dậy sớm, ta thấy nàng không kịp ăn sáng, có phải đói bụng rồi không?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Quả thật có chút đói bụng, hôm qua thiếp hơi bận, lát nữa chúng ta trở về ăn một chút đi.”

Từ ngày theo Mạc Lâm đi ăn cơm lam, nàng nhịn không được nhớ tới mùi vị của bánh thanh đoàn tử, vừa đúng lúc đây là Thanh Minh nên muốn ăn mấy món của tiết hàn thực, nàng tự mình dành thời gian làm chút ít. Lúc này, Tần Tu Dật dẫn Ngôn Chi Tâm đi tới, Ngôn Chi Tâm nói: “Các muội đang nói chuyện gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Chi Tâm tỷ tỷ, chúng ta đang tán gẫu, lát nữa tỷ cũng đi Phi Hiên Các cùng muội ăn cơm có được không?”

Ngôn Chi Tâm chần chờ một chút, nhìn thoáng qua Tần Tu Dật, nói: “A Dật nói muốn ra ngoài một chút nên ta đi cùng chàng, không đến Phi Hiên các được.”

Thần sắc Tần Tu Dật thản nhiên: “Không sao, ta tự mình đi ra ngoài là được, nàng và đệ muội tụ tập một chút cũng tốt.”

Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn nhìn nhau, cảm thấy Nhị ca và Chi Tâm dường như có chút kỳ quái. Ngôn Chi Tâm khẽ mím môi, nói: “Ta sẽ đi theo chàng.”

Tần Tu Dật hơi buồn bã, vừa nhìn là biết có tâm sự. Hắn cũng không cự tuyệt nữa. Sau khi hắn và Ngôn Chi Tâm đi, Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn trở về Phi Hiên Các. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hơi kỳ quái nên nói: “Chàng có biết Nhị ca có chuyện gì không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-208.html.]

Tần Tu Viễn thấp giọng đáp: “Mấy ngày trước Ngôn đại nhân tới tìm Nhị ca.”

Đường Nguyễn Nguyễn: “Ngôn đại nhân? Cha của Chi Tâm tỷ tỷ?”

Tần Tu Viễn nói: “Không sai.” Dừng một chút, hắn nói: “Hắn hỏi Nhị ca, sau này có tính toán gì không, mặt khác… Trưởng tử nhà Vương thái úy đã cầu hôn Chi Tâm.”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: “Sao? Ý tứ của Ngôn đại nhân là hy vọng Chi Tâm tỷ tỷ gả cho Vương công tử sao?”

Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Ta cũng không biết, nhưng mà Vương công tử này nhập sĩ không lâu, tiền đồ rất rộng mở. Mà từ nhỏ đã thâm tình đối với Chi Tâm, từ ba năm trước, hắn đã đến cửa cầu hôn, chẳng qua là Chi Tâm vẫn không chịu gật đầu.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nhưng bây giờ Nhị ca và Chi Tâm tỷ tỷ đã vượt qua muôn ngàn gian nan để ở bên nhau rồi, vì sao lúc này, Ngôn đại nhân đột nhiên tới cản trở hôn sự?”

Tần Tu Viễn suy nghĩ một lát mới nói: “Vì Ngôn đại nhân mắc bệnh nặng, thái y nói sợ rằng cần phải điều trị một năm, chuyện triều đình không thể quan tâm được nữa.” Dừng một chút, hắn nói: “Ngôn đại nhân là tộc trưởng, nhất tộc hưng suy đều gắn liền với hắn, hiện giờ Nhị ca không có chức quan. Nếu Chi Tâm gả tới đây cũng không có cách nào giúp đỡ tộc nhân, cho nên trong tộc có đôi lời cản trở cũng là chuyện thường tình.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Nhưng dù sao Nhị ca cũng từng là tướng quân, tốt xấu gì khi Chi Tâm tỷ tỷ gả vào phủ Trấn Quốc tướng quân cũng là trung dũng thế gia, trụ cột của Đại Minh, sao còn không lọt vào mắt bọn họ?”

Tần Tu Viễn yên lặng đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nói: “Mỗi người đều thấy rõ, hiện giờ phủ Trấn Quốc tướng quân đều do ta đang chống đỡ, nếu ta ở đây, vậy tất nhiên sẽ bình an vô sự… Nếu ngày nào đó, ta không còn nữa…”

Đôi mắt Đường Nguyễn Nguyễn co rụt lại, vội vàng che miệng hắn lại: “Không cần… Đừng nói nhảm.”

Tần Tu Viễn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, trong mắt Đường Nguyễn Nguyễn đã ngập nước. Tần Tu Viễn nhìn thấy vậy cũng có chút không đành lòng, nhưng vẫn yên lặng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, nói: “Nguyễn Nguyễn, ta biết nàng sợ, nhưng nàng là thê tử của ta… Phải chuẩn bị tâm lý này.” Dừng một chút, hắn nói: “Nàng nhìn thấy bài vị trong từ đường hôm nay không? Nam tử Tần gia ta, từ ba đời nay, không có một người c.h.ế.t già.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn đau xót, hốc mắt cũng đỏ lên. Tần Tu Viễn lại nói: “Cho nên, Nhị ca muốn cưới Chi Tâm, trước tiên phải vượt qua cửa ải này của huynh ấy, đối với tương lai sau này, dù sao cũng phải có chút tính toán mới được.”

Đường Nguyễn Nguyễn cắn môi nhìn hắn, cũng không biết có nghe vào hay không. Tóm lại, trong ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy đau lòng.

Tần Tu Viễn nhìn nàng như vậy, không khỏi có chút hối hận, lại trấn an nàng nói: “Chẳng qua bây giờ không có chiến sự, chúng ta cứ an ổn sống qua ngày là được.”

Tần Tu Viễn tiếp tục dỗ dành nàng: “Được rồi, không phải bây giờ ta vẫn bình an vô sự hay sao? Đừng lo lắng…”

Đường Nguyễn Nguyễn lại đến gần một chút, đưa tay ôm lấy cổ hắn, kề sát vào mặt hắn mà nói: “Thiếp mặc kệ, thiếp muốn chàng khỏe mạnh.” Dừng một chút, nàng nói, “Bất luận là chàng đi đâu, chỉ cần chàng bình an trở về là được.”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ cong lên, nói: “Vâng, Quốc Công phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, rốt cục cũng nghẹn nước mắt cười, nàng lại nhắm mắt rồi kiễng chân, đưa đôi môi giống như đóa hoa lên nhẹ nhàng hôn môi hắn.

Hôn một lúc lâu, Tần Tu Viễn có chút không thể kiềm chế được. Hắn ôm nàng càng chặt hơn, giống như muốn kéo nàng nhập vào trong cơ thể mình.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dạng muốn dừng lại không được thì cười trộm một tiếng. Tần Tu Viễn kêu lên một tiếng sau đó ôm ngang nàng đi vào phòng ngủ. Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời đỏ mặt, nhẹ nhàng đ.ấ.m hắn, nói: “Bây giờ đang là ban ngày… Không, không tốt.”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Chỗ nào không tốt? Vừa lúc nhìn thấy rõ ràng.”

Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng như lửa đốt, nàng vùi đầu vào lòng hắn, không nói lời nào. Nàng yên lặng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, chỉ cảm thấy năm tháng yên bình, mong sơn hà an ổn, không nổi lên chiến loạn.

……

Cành liễu cuối mùa xuân càng thêm tươi tốt. Tần Tu Dật cưỡi ngựa ra khỏi thành, dọc theo đường đi khiến lá liễu bên bờ nhộn nhạo.

“Công tử kia phong tư thật tốt!” Người đi đường nhìn thấy, cũng phải tán thưởng một phen. Nhưng người bên ngoài lại nói: “Công tử kia dường như chỉ có một tay? Thật đáng tiếc!”

Ai ngờ, cô nương áo phấn đi theo Tần Tu Dật lại hung hăng trừng người nói một cái, làm cho người đó sợ tới mức hít một hơi khí lạnh.

Từ phủ Trấn Quốc tướng quân đi ra, Ngôn Chi Tâm vẫn theo Tần Tu Dật. Dường như hắn có rất nhiều tâm sự, nhưng không muốn nói với nàng.

Loading...