Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 211

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Vân Vọng rũ mắt, nói: “Sợ chứ… Sao có thể không sợ.” Dừng một chút, nàng tiếp tục, “Nhưng ta sợ hơn là không thể ở lại với chàng. Vốn dĩ ta đã nghĩ, lỡ như một ngày nào đó chàng xảy ra chuyện thì ta sẽ theo hắn. Nhưng sau khi có hài tử, ta mới biết, ta cũng phải làm tròn trách nhiệm của mình.”

Nàng nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Ta không chỉ là thê tử mà còn là một người mẫu thân, là tức phụ, là nữ nhi.”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, mím môi không nói. Vương Vân Vọng dường như nhìn ra tâm sự của nàng: “Có phải muội sợ hay không, sợ một ngày nào đó A Viễn cũng phải ra chiến trường?”

Tâm sự bị vạch trần, trong ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhiễm một tầng sầu lo. Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Ta thực sự sợ hãi… Ta càng thích chàng thì càng cảm thấy không thể mất chàng…”

Vương Vân Vọng gật đầu, nói: “Đại tẩu là người từng trải, cũng hiểu được tâm tình của muội.” Nàng tiếp tục, “Tất cả những gì muội có thể làm là sống tốt mỗi ngày, khi hắn ở nhà thì tay trong tay ân ái với hắn, khi hắn xuất chinh, muộn hãy bảo vệ Tần gia này cho hắn.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Vân Vọng, vẻ mặt nàng chân thành, trong mắt mơ hồ có chút chờ mong đang ôn hòa nhìn mình. Đường Nguyễn Nguyễn cuối cùng cũng mỉm cười, nói: “Ta biết rồi, đa tạ đại tẩu.”

Tần gia này đối với Đường Nguyễn Nguyễn mà nói, cũng vô cùng ấm áp, tất nhiên nàng cũng phải giữ gìn nó. Vương Vân Vọng thấy tâm tình nàng tốt hơn vài phần, liền nói: “Nguyễn Nguyễn, ta thấy muội cũng rất thích hài tử… Bây giờ, đã bắt đầu điều hòa cơ thể chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời sửng sốt, lập tức sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Chưa… Chưa… Chúng ta mới thành thân chưa lâu.”

Thật ra là viên phòng không lâu, nàng còn chưa nghĩ tới những chuyện này. Vương Vân Vọng cười cười, nói: “Tình cảm của các muội tốt như vậy, cũng không cần nóng lòng nhất thời, thế nhưng… Nếu A Viễn xuất chinh, ít thì ba năm tháng, nhiều thì một năm rưỡi mới có thể trở về, nếu muội có một hài tử bên cạnh, ngược lại cũng có thể có một người bầu bạn.”

Vương Vân Vọng ôn nhu nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, giống như nhìn thấy chính mình ngày trước.

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, nàng gật đầu. Vương Vân Vọng thấy bốn phía không có người thì nói: “Muội có biết, Thanh Hiên cùng Minh Hiên, như thế nào mà có không?”

Đường Nguyễn Nguyễn giật mình nói: “Sao gọi là ‘thế nào’ mà có?”

Vương Vân Vọng thần bí cười cười, hạ thấp thanh âm nói: “Vương gia chúng ta, có bí thuật tổ truyền, lúc ta xuất giá, mẫu thân mới nói cho ta biết…”

Dứt lời, nàng tiến lại gần hơn một chút, nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Khi ở cùng phòng, muội phải… hắn muốn… Nhớ kỹ chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe được lời này thì mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng nói: “Đại tẩu, cái này, cái này, ta không dám.”

Vương Vân Vọng cười, nói: “Cái này có cái gì mà không dám, đó chính là phu quân của muội.”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, nói: “Đại tẩu, ta, ta về trước…”

Thấy da mặt nàng mỏng như vậy, Vương Vân Vọng cũng nhịn không được che miệng cười.

……

Mặt trăng sáng treo cao. Tần Tu Viễn từ quân doanh trở về, sau khi vào Phi Hiên Các thì trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa mở cửa, hắn đã ngửi thấy một mùi hương thơm ngát. Đường Nguyễn Nguyễn đã tắm rửa xong xuôi, nàng thấy Tần Tu Viễn trở về nên vội vàng hỏi: “Chàng đã dùng bữa tối chưa?”

Tần Tu Viễn gật đầu, nói: “Ăn qua rồi.”

“A…” Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng đáp lại, sắc mặt có chút đỏ ửng.

Tần Tu Viễn nhìn nàng một lúc mới nói: “Nàng bị sốt sao? Sao sắc mặt lại đỏ như vậy?”

Dứt lời, hắn còn muốn đưa tay sờ trán nàng, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Không có… Thiếp, thiếp chỉ hơi nóng.”

Tần Tu Viễn đánh giá nàng một cái, nàng chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng như cánh dế, ngay cả đường nét của chiếc áo nhỏ bên trong cũng có thể phân biệt rõ ràng, vậy mà còn nóng sao?

Đường Nguyễn Nguyễn bị hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, liền nói: “Thiếp chuẩn bị nước cho chàng, đi tắm trước đi.”

Tần Tu Viễn cười cười, sau đó đứng lên rồi nói: “Một mình ta tắm cũng thấy nhàm chán, nàng đi cùng ta chứ?”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng đỏ hơn, nàng thấp giọng nói: “Không, không cần, vừa rồi thiếp đã tắm xong.”

Tần Tu Viễn nghe vậy nhưng vẫn không đi, hắn đưa tay chạm nhẹ lên gáy nàng, vuốt ve tỉ mỉ rồi nói: “Vậy nàng giúp ta.”

Ngữ khí tựa như dỗ dành, làm cho người ta không dễ cự tuyệt.

Đường Nguyễn Nguyễn đành yên lặng gật đầu.

Tần Tu Viễn cười đến vui vẻ, hắn dắt nàng vào nội thất.

Bên trong thùng tắm to như vậy đã đổ đầy nước nóng, Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay thử nhiệt độ nước, quả thật vừa độ ấm.

Xoay người lại phát hiện Tần Tu Viễn đã cởi áo ra. Vai hắn rộng, eo gầy nhỏ, cánh tay vừa nhìn đã thấy cường tráng hữu lực, mái tóc đen xõa tung trên người, mắt phượng khẽ nhướng, tiêu sái xuất thần.

Nếu không phải trên người có mấy vết thương thì quả thực thân thể này hoàn mỹ không tỳ vết. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, nàng không nói một lời mà đưa khăn tay cho hắn. Tần Tu Viễn vươn tay ra, chạm lên gò má nàng rồi nói: “Nàng thẹn thùng?”

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, nói: “Là đau lòng.”

Tần Tu Viễn hơi giật mình, Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo trên n.g.ự.c hắn, lẩm bẩm nói: “Vết thương này có khi nào?”

Tần Tu Viễn không để ý lắm, hắn đáp: “Là hai năm trước, khi tác chiến với Bắc Tề, ta không để ý nên bị trường thương đâm.”

Hắn trả lời hời hợt qua loa, nhưng nàng lại có thể hình dung ra sự kinh hồn đáng sợ lúc đó.

Tần Tu Viễn thấy tâm trạng của nàng có chút sa sút, liền nói: “Đã sớm không đau nữa, nàng đừng lo lắng.”

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, chỉ buồn bực nói một câu: “Ừm… Lòng thiếp có chút buồn bực, thiếp đi ra ngoài trước…”

Sau đó, nàng đã tự mình đi ra ngoài.

Tần Tu Viễn đứng tại chỗ, hắn không biết làm sao.

Đường Nguyễn Nguyễn một mình ra khỏi nội thất, trở về phòng ngủ. Nàng có chút buồn bã. Rõ ràng đã hạ quyết tâm không được suy nghĩ về những việc hung hiểm không thể lường trước kia nữa, nhưng không biết vì sao, nàng vừa nhìn thấy vết sẹo trên người Tần Tu Viễn đã cảm thấy có chút khó chịu. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có chút bực bội, nàng tự trách mình suy nghĩ lung tung, làm hỏng bầu không khí tốt đẹp của hai người, nhưng lại không biết nói cho hắn biết tâm trạng lo được lo mất của mình. Nàng ngồi một mình trên giường trong chốc lát mới thấy Tần Tu Viễn liền ra khỏi nội thất. Hắn khoác một bộ tẩm y, dây áo cũng không buộc, lười biếng mang theo vài phần phong lưu. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mình không nói một lời thì đi đến, ngồi xuống bên giường, mặt đối mặt với nàng.

Hắn thì thầm, “Có chuyện gì với nàng vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-211.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ lắc đầu.

Tần Tu Viễn lại nói: “Có phải ta về trễ không?” Hắn mỉm cười: “Ngày mai ta sẽ trở về sớm hơn để dùng bữa tối với nàng, được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng chỉ ngước mắt lên nhìn hắn.

Tần Tu Viễn lại nói: “Có phải muốn ăn món gì không? Hay nàng muốn ta đi dạo với nàng?”

Hắn không khỏi xem xét lại chính mình, gần đây quả thật rất bận rộn, có thể đã bỏ qua nàng. Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, nàng nhìn hắn, dịu dàng mở miệng: “Thiếp không cần.”

Tần Tu Viễn hơi giật mình, nói: “Vậy nàng muốn gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng người về phía trước, lập tức ôm lấy cổ hắn, Tần Tu Viễn bất ngờ không kịp đề phòng bị áp đảo trên giường. Hắn chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ thấy mặt nàng nhuộm hồng, mắt như có ánh sao. Đường Nguyễn Nguyễn ở trên người hắn, quyến rũ như tơ: “Thiếp muốn có hài tử.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy Đường Nguyễn Nguyễn ngồi dậy, tay nàng nhẹ nhàng kéo dây áo, sa y trượt xuống như nước chảy. Tóc nàng dài như mưa, cả người đổ xuống phía trước, khe rãnh sâu thẳm, xuân phong ngạo nghễ.

Cổ họng Tần Tu Viễn khẽ lên xuống, cảm giác ngọn lửa trong cơ thể mình bốc lên. Đường Nguyễn Nguyễn lại cúi người xuống, thân thể mềm mại như bông dán lên cơ thể nam nhân, nàng khẽ mở đôi môi đỏ như anh đào, hôn hắn.

Tần Tu Viễn chưa bao giờ thấy nàng chủ động như vậy, trong sự kinh ngạc lại vô cùng kinh hỉ. Nụ hôn nhỏ nhắn nhẹ nhàng của nàng như mưa bay lất phất rơi xuống, không chậm không nhanh, làm cho trái tim hắn ngứa ngáy khó nhịn.

Ánh trăng trêu người, Tần Tu Viễn không nhịn được nữa, hắn muốn xoay người áp đảo nàng. Ai ngờ, Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “Không được, thiếp muốn ở trên chàng!”

Tần Tu Viễn mê man có chút nghi hoặc, hắn hỏi: “Vì sao?”

Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn như hoa đào, nàng đáp: “Chàng không hiểu… Đây là… Bí thuật. ”

Tần Tu Viễn cúi đầu cười, thân thể cũng khẽ run rẩy theo. Sắc mặt hắn ửng đỏ: “Được rồi, nghe lời nàng.”

Triền miên mây mưa, vui sướng vô cùng….

…Đường Nguyễn Nguyễn thở dốc, nàng nằm trên lồng n.g.ự.c của Tần Tu Viễn.

Hắn yêu thương vuốt ve mái tóc nàng, hôn lên đỉnh đầu thê tử. Hắn nói, “Ta ôm nàng đi rửa sạch một chút, được chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, nhỏ giọng nói: “Chờ… Chờ một lát, một khắc.”

Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Mệt mỏi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu xuống thấp hơn: “Nghe nói… Như vậy cũng sẽ dễ dàng mang thai hơn.”

Tần Tu Viễn hơi giật mình, hắn cúi đầu nhìn nàng, cưng chiều cười nói: “Muốn có hài tử như vậy sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn rồi đáp: “Thiếp muốn sinh cho chàng một hài tử.”

Trong mắt hạnh của nàng đột nhiên có một tầng hơi nước: “Có thiếp, có con… Có lẽ chàng sẽ nghĩ đến tính mạng mình một chút, cho dù lên chiến trường, cũng…”

TBC

Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ý niệm này trong đầu mình rất ngốc nghếch, nhưng vẫn nhịn không được muốn nắm chặt hắn. Tần Tu Viễn nhìn nàng, nói: “Tối nay nàng khác thường như vậy, thì ra là lo lắng tương lai ta sẽ ra chiến TSo?”

Đường Nguyễn Nguyễn im lặng gật đầu, nói: “Thiếp thực sự rất sợ, thiếp không muốn mất chàng.”

Nàng giống như một con mèo nhỏ, rụt mình vào vòng tay của hắn và trở thành điểm yếu lớn nhất của hắn.

Tần Tu Viễn vuốt ve phần lưng mảnh khảnh của nàng, ôn nhu nói: “Ta đồng ý với nàng, ở bên ngoài nhất định sẽ bảo vệ bản thân, không để nàng thương tâm.

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý. Nàng nhìn hắn rồi hỏi: “Chàng thích nữ nhi hay nam nhi?”

Mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại, không chút do dự nói: “Nữ nhi.”

Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi: “Tại sao không phải là nam nhi?”

*明月清风 nghĩa là (míng yuè qīng fēng) Minh nguyệt thanh phong, trăng thanh gió mát.

*Tiên Bối( Tiếng Trung) hay còn gọi là bánh Senbei của Nhật Bản. Senbei là món bánh làm từ bột gạo xay nhuyễn, dàn mỏng rồi nướng giòn. Đây là loại bánh có hương thơm, ăn giòn tan, còn được gọi là “Beika”. Tùy từng khu vực mà có nơi người ta lại sử dụng bột mì làm nguyên liệu thay cho bột gạo, ví dụ như “Nanbu Senbei” ở tỉnh Iwate hay tỉnh Aomori.

* Tam thư lục lễ có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc.

Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.

Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.

Sính thư: Nhà trai viết một tờ giấy nhờ người làm mai đưa sang nhà gái với hàm ý muốn cầu hôn và bước sang nhà gái để bàn tính hôn sự.

Lễ thư: Sau lễ dám ngõ, họ nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt viết tờ giây xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái rồi nhờ người làm mai đưa sang.

Nghênh thân thư là giấy họ nhà trai ghi ngày, giờ đón dâu muốn nhà gái tham khảo.

Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:

Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ

Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế

Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn

Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật

Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới

Thân nghênh: Lễ rước dâu

*Văn Trúc còn được gọi với cái tên là Trúc Phát Du, Trúc Vạn Niên, Trúc Tiêu hay Trúc Hạnh Vân. Về hình dáng bên ngoài thì cây Văn Trúc có hình dáng rất lạ. Không giống bất kỳ loài cây nào khác. Cây không có cành. Lá cây có màu xanh bóng, hình giáo mác. Nhọn dần về phía đuôi lá, mọc thành từng chiếc đơn có bẹ ép sát vào thân. Lá thường dài khoảng 10 – 15 cm và rộng 2 – 3 cm. Rễ cây phát triển rất mạnh. Nhất là trong môi trường có độ ẩm cao hoặc là trồng thủy sinh.

Loading...