Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:17
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những người được gia đình coi trọng còn có thể mang thức ăn cho người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời có chút hâm mộ Minh Hiên, mẫu hậu hắn tuy rằng làm Hoàng hậu nhưng cũng rất ít khi chăm sóc hắn trong những việc lặt vặt, nhưng mà phàm là những thứ hắn muốn thì cái gì mẫu hậu cũng sẽ tận lực thỏa mãn.
Nhưng ở một góc độ khác mà nói, nếu cái gì cũng phải tự mình mở miệng cầu xin, vậy còn gì thú vị nữa?
Mẫn Nguyên Mạnh vẫn lắc đầu. Hắn chăm chú nhìn bánh Tiên Bối trong tay, bên tai lại vang lên tiếng người khác ăn Tiên Bối “ọp ẹp”. Ăn một chút, chắc cũng không sao đâu, phải không?
TBC
Hắn nhìn thoáng qua cửa lớp, tiên sinh còn chưa tới, hắn liền yên lặng bỏ Tiên Bối vào trong miệng… Tiên bối vừa vào miệng, bột phô mai liền chảy ra, cảm giác mặn mà lập tức kích thích vị giác của hắn. Mẫn Nguyên Mạnh có chút kinh ngạc, hắn nhìn khối điểm tâm nhỏ nhắn này không chớp mắt, không, là Tiên Bối mới đúng, tư vị này… Vậy mà hắn thân là Hoàng tử cũng chưa từng được nếm qua!
Hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng cắn một miếng…
“Rộp” một tiếng, Tiên Bối vỡ ra, một nửa rơi vào trong miệng, sau đó hắn nhai một cái, ngay cả lỗ tai của hắn cũng cùng hưởng thụ phần âm thanh giòn tan này. Tiểu thái giám có chút lo lắng mà nhắc nhở: “Điện hạ, dù sao Tiên Bối này lai lịch cũng không rõ… Nếu không…”
Mẫn Nguyên Mạnh trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lai lịch không rõ? Người ta không phải nói, hắn là người của phủ Trấn Quốc tướng quân sao…”
Chờ đã, phủ Trấn Quốc tướng quân?
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh cả kinh, chẳng lẽ, chẳng lẽ! Vị Tam thẩm trong miệng Minh Hiên chính là người chiến thắng của Mỹ Thực Lệnh… Tần phu nhân?
Mẫn Nguyên Mạnh quay đầu lại, nhìn thấy Minh Hiên còn đang cười hì hì tán gẫu với đám bạn học mới, vô cùng ngây thơ. Trong lòng hắn lộp bộp một tiếng, còn dấy lên một cỗ chua xót… Tam thẩm của hắn là trù thần, mỗi ngày hắn đều có thể được ăn điểm tâm ngon như vậy!
Dù sao Mẫn Nguyên Mạnh cũng là một hài tử, giờ phút này trong lòng sinh ra tâm lý ghen tị rất lớn. Khó trách những người này đều vui vẻ kết giao bằng hữu với hắn, khó trách!
Trong lòng hắn lại hâm mộ, còn bất bình, nên khi ăn xong nửa miếng Tiên Bối còn lại cũng không thể bình tĩnh lại được. Một miếng Tiên Bối đã xuống bụng, hắn nhìn tay mình còn dính chút bột, ngồi ở hàng đầu tiên, hắn nhìn quanh phía sau thấy không có ai nhìn mình thì nhanh chóng đưa ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng mút một chút!
Tiểu thái giám ở một bên nhìn thấy vậy mà trợn mắt cứng lưỡi, Lục Hoàng tử sao lại biến thành như vậy?
Ngay khi Mẫn Nguyên Mạnh say sưa l.i.ế.m ngón tay thì đột nhiên nhìn thấy tiên sinh đang đứng ở cửa học đường, vẻ mặt xanh mét nhìn mình. Hắn nhất thời thu hồi ngón tay, như không có việc gì ngồi ngay ngắn, nhưng mặt lại đỏ đến vành tai!
Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh vô cùng ảo não, vì sao mình lại tham ăn như vậy?
Kế tiếp toàn bộ tiết học buổi sáng Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe vào, một bên nhớ lại tư vị tuyệt vời của Tiên Bối, một bên lại vì sự mất mặt vừa rồi của mình mà cảm thấy xấu hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-213.html.]
Mãi đến giữa trưa lúc tan học hắn mới lấy lại tinh thần một chút. Trong học đường, đại đa số mọi người đều nhanh chóng mà tản ra, hưng phấn chạy tới thiện đường. Bởi vì học sinh lớn nhất của lớp Ất cũng không quá mười hai tuổi, cơ bản đều đi học ngoại trú nên buổi trưa các học sinh đều dùng bữa ở nhà ăn, buổi chiều tan học mới có thể về nhà.
Mà Hoàng tử thì khác, hắn có thể trực tiếp hồi cung dùng bữa, nghỉ ngơi một một chút. Nhưng hôm nay, Mẫn Nguyên Mạnh lại không có ý định trở về Dực Trì cung, hắn nói với thái giám bên người: “Hôm nay chúng ta cũng đi thiện đường!”
Thái giám kinh ngạc nói: “Sao? Thân phận của điện hạ cao quý, sao có thể hạ mình mà ngồi ăn cùng những người đó.”
Mẫn Nguyên Mạnh lạnh lùng liếc hắn một cái, tiểu thái giám kia sợ tới mức ngậm miệng lại.
Chính là bởi vì có những người như bọn họ ở đây nên từ nhỏ mình mới không có bằng hữu. Không giống vị tiểu công tử Minh Hiên này, vừa đến đã có thể cùng mọi người kết giao bằng hữu rồi, nhìn các học sinh khác đều thành đội đi dùng bữa, mình thân là Hoàng tử mà lại bị lạnh nhạt bỏ lại một bên. Nói dễ nghe là cao quý, nói không dễ nghe thì là cô đơn. Ngay cả tiểu thái giám ngày đêm đi theo bên cạnh hắn cũng hoàn toàn không hiểu hắn.
Mẫn Nguyên Mạnh không khỏi thở dài một hơi, dù sao cũng không có ai mời hắn cùng đi dùng bữa, hay là vẫn là trở về Dực Trì cung cùng mẫu hậu đi… Nghĩ đến đây hắn liền ủ rũ đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện có người bước đến…
“Điện hạ, điện hạ còn chưa đi ăn trưa sao?”
Mẫn Nguyên Mạnh ngẩng đầu, là Minh Hiên. Hắn cố gắng cười cười đáp lại: “Ừm… Ta định sẽ trở về cung dùng bữa.”
Minh Hiên nghe xong liền lộ ra vẻ mặt tiếc hận, hắn nói: “Điện hạ muốn hồi cung sao? Ta mang theo “xúc xích giăm bông”, muốn thêm thức ăn cho tất cả mọi người! Vừa rồi quên mất nên trở về lấy.”
Hắn thấy Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, trên mặt tựa hồ có vài phần tò mò nên liền tiếp tục nói: “Giăm bông này cũng là do Tam thẩm của ta làm, có thể ăn cùng cơm, không thấy rõ thịt nhưng lại có hương thơm đậm đà, vô cùng mỹ vị, điện hạ có muốn nếm thử hay không?”
Biểu tình của Mẫn Nguyên Mạnh có chút buông lỏng… Lại là do Tam thẩm của hắn làm sao?
Tư vị Tiên Bối buổi sáng vẫn còn đang quanh quẩn trong đầu hắn, lúc này lại thêm món xúc xích giăm bông, ở trong miệng hắn nói ra lại vô cùng hấp dẫn, thật sự là lực thu hút mười phần.
Mẫn Nguyên Mạnh còn đang đấu tranh tư tưởng thì Minh Hiên lại mở hộp thức ăn bảo bối của hắn, lấy một cây xúc xích giăm bông tròn trịa ra, bàn tay nhỏ bé giơ lên, xúc xích giăm bông tựa hồ đang vẫy tay với người khác. Mẫn Nguyên Mạnh nhất thời buông bỏ giãy dụa trong lòng, hắn nói: “Được rồi… Vậy cùng nhau đi đi.”
Nói xong, Minh Hiên có chút nhảy nhót trong lòng, hắn liền cười hì hì đáp: “Vậy chúng ta mau đi đi, chậm thì không còn thức ăn đâu!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng cười ra tiếng: “Được…”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa: “Các ngươi muốn đi đâu?”