Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 214
Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẫn Nguyên Mạnh nghe thấy tiếng thì lập tức dừng lại ngẩng đầu lên… Là Nhị hoàng huynh của hắn đang đứng ở cửa lớp Ất. Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn bọn họ. Minh Hiên quay đầu lại nhìn, mặc dù không biết hắn là ai nhưng lại cảm thấy hắn là người không dễ chọc. Mẫn Nguyên Mạnh không nhanh không chậm mà đáp: “Ta muốn đi ăn cơm, trưa hôm nay không trở về Dực Trì cung.”
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải có chút không vui: “Vậy ngươi đã hồi bẩm mẫu hậu chưa?”
Mấy ngày trước Mẫn Nguyên Mạnh bị phong hàn, phải nghỉ ngơi một thời gian dài, hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau khi bình phục, trước khi ra khỏi cửa, mẫu hậu ngàn dặn vạn dặn rằng Mẫn Nguyên Khải phải chăm sóc đệ đệ thật tốt, nếu hắn không nói một tiếng nào mà cũng không trở về thì nhất định mẫu hậu sẽ trách tội. Chỉ thấy Nguyên Mạnh cười cười, nói: “Hôm nay ta muốn cùng Minh Hiên ăn giăm bông, Nhị Hoàng huynh tự mình trở về đi!”
Mẫn Nguyên Khải nói: “Không được! Ngươi phải quay về với ta!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng không nghe: “Nhị Hoàng huynh muốn trở về thì tự mình trở về, buổi tối ta sẽ hồi bẩm mẫu hậu, sẽ không liên lụy làm huynh bị mắng.”
Dứt lời hắn liền nháy mắt với Minh Hiên, hai người đi vòng qua Mẫn Nguyên Khải, trực tiếp rời đi. Mẫn Nguyên Khải sững sờ tại chỗ, thấy Mẫn Nguyên Mạnh không nghe lời hắn nên hắn nổi giận mà nghiến răng nghiến lợi nói với thái giám: “Hắn không thích trở về! Đi thôi!”
Bên này, Mẫn Nguyên Mạnh lôi kéo Minh Hiên ra khỏi học đường, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Muốn đến Thiện đường phải đi như thế nào?”
Minh Hiên cũng hơi giật mình, đây là lần đầu tiên hắn tới Thái học mà vừa rồi lại bị dọa cho sợ như vậy nên liền quên đường đi. Mà trong Thái Học lại không có người qua lại, bọn họ đành phải vừa đi vừa tìm, bất tri bất giác đã một khắc đồng hồ trôi qua mới gặp được một học sinh dùng xong bữa trở về, chỉ đường cho bọn họ, hai người mới an ổn đến thiện đường.
Cũng có lẽ vì bọn họ đến quá muộn nên hiện giờ người của thiện đường đã thưa thớt, cơ bản là ăn xong rồi. Mẫn Nguyên Mạnh vốn còn muốn trải nghiệm cảm giác dùng bữa tập thể nhưng hiện giờ đã bỏ lỡ, không khỏi có chút tiếc nuối. Minh Hiên vẫn vui vẻ hớn hở như trước, nói: “Điện hạ, mọi người đều đi rồi, chúng ta cũng đến ăn cơm đi!”
Dứt lời, hắn liền bảo Mẫn Nguyên Mạnh ngồi xuống trước, tự mình đi lấy hai phần cơm rồi nói: “Đây đều là các món ngon trong thiện đường, cũng không biết là có hợp khẩu vị của điện hạ hay không, điện hạ thử một chút đi!”
Mẫn Nguyên Mạnh vừa nhìn thấy trong mâm cơm cũng không có sơn hào hải vị gì, đều là đồ ăn trong các gia đình bình thường, nhưng đối với hắn mà nói lại rất mới mẻ.
Hắn cầm đũa rồi chuẩn bị ăn. Lúc này, Minh Hiên lại chậm rãi mở hộp thức ăn ra, trong hộp đựng có vài cây xúc xích giăm bông tròn trịa, xúc xích giăm bông được bọc lại bằng giấy dầu, nhìn không ra hình dáng gì, làm cho người ta có chút tò mò.
Minh Hiên cầm lấy một cây xúc xích giăm bông, nhẹ nhàng lột vỏ ngoài, thịt hồng bên trong đã lộ ra, nhìn qua bóng loáng mượt mà, vô cùng đáng yêu. Minh Hiên cẩn thận đưa xúc xích giăm bông này cho Mẫn Nguyên Mạnh rồi nói: “Điện hạ, nếm thử đi! Rất ngon đó!”
Hắn cười đến mặt mày cong cong, trong con ngươi tràn đầy ánh sáng vui vẻ, đây là điều mà người trong cung không có. Mẫn Nguyên Mạnh có chút xuất thần, hắn cũng không biết mình tiếp nhận cây giăm bông xúc xích như thế nào, lúc phục hồi tinh thần thì thấy xúc xích giăm bông đã ở trong tay mình. Minh Hiên lại lột cho mình một cây, hắn vui vẻ nhìn xúc xích giăm bông, hướng về phía Mẫn Nguyên Mạnh cao hứng giơ lên rồi nói: “Cạn chén!”
Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, cũng nhếch miệng cười, hắn bất giác lên tiếng: “Cạn chén!”
Dứt lời, hai hài tử nhanh chóng gặm giăm bông. Trong xúc xích giăm bông này, Đường Nguyễn Nguyễn căn tỷ lệ thịt tương đối cao, bởi vì lo lắng bữa ăn trong Thiện đường không hợp khẩu vị của Minh Hiên nên muốn bổ sung chất đạm cho Minh Hiên, vì thế xúc xích giăm bông này ăn vào có hương vị thịt thơm đặc biệt nồng đậm.
Mẫn Nguyên Mạnh ăn uống tao nhã, đầu tiên là cắn một miếng nhỏ, lớp bên ngoài bị cắn ra, phần vỏ mềm dẻo, ruột thịt thơm ngon vô cùng, thoáng cái đã khơi dậy sự thèm ăn của Mẫn Nguyên Mạnh. Tiểu thái giám ở một bên thấy Mẫn Nguyên Mạnh lại ăn mấy món linh tinh mà người khác cho, trong lòng có chút bất an, nhưng nhìn thấy Minh Hiên ở đối diện cũng đang ăn một cách ngon lành thì cũng cố gắng an ủi mình.
Chỉ thấy Mẫn Nguyên Mạnh ăn một miếng xúc xích giăm bông rồi lại dùng đũa gắp một miếng cơm lên, đưa vào miệng, hương vị mặn mà được cơm trắng trung hòa rất tốt, nhìn qua hắn vô cùng hài lòng, cười nheo mắt lại. Tiểu thái giám nhìn thấy thì cảm giác tròng mắt sắp rớt ra! Tứ Hoàng tử ăn cơm sao?
Từ nhỏ Tứ Hoàng tử đã kén ăn, cái này không ăn mà cái kia cũng không ăn, cho nên lớn lên vô cùng gầy gò. Mà mỗi lần ăn cơm, đều phải là Hoàng hậu nương nương hoặc ma ma liên tục dỗ dành lừa gạt, gần đây lại bị bệnh, nên một miếng cơm cũng không chịu ăn, không nghĩ tới là bởi vì một cái giăm bông mà chủ động ăn cơm!
Tiểu thái giám chậc chậc khen ngợi nhưng hắn lại không dám nhiều lời, nghĩ thầm nhất định phải tạo quan hệ tốt với Minh Hiên tiểu công tử, lỡ như lần sau tiểu tổ này không ăn cơm thì hắn còn có thể mặt dày đi cầu xin giăm bông, cũng không đến mức khiến bản thân mình bị Hoàng hậu nương nương mắng.
Xúc xích giăm bông của Minh Hiên và Mẫn Nguyên Mạnh từ từ bị ăn hết. Mẫn Nguyên Mạnh ăn cơm trong bát, thế nhưng đã ăn được hơn phân nửa!
Đây là lần duy nhất trong một năm qua hắn phát huy tốt như vậy, tiểu thái giám kích động không thôi, thậm chí tính toán lát nữa muốn hồi cung tìm Vân Mai cô cô lĩnh thưởng. Bữa cơm này Mẫn Nguyên Mạnh đã ăn no, nhưng hắn cố gắng chịu đựng, không muốn mất mặt trước mặt Minh Hiên. Minh Hiên thì chỉnh tề thu dọn bát ăn, chuẩn bị đưa về bên cạnh bồn rửa. Mẫn Nguyên Mạnh hỏi: “Còn phải tự mình thu dọn bát ăn cơm sao?”
Minh Hiên đáp: “Ta thấy những người khác đều tự mình thu dọn, nhưng mà… Điện hạ không cần dọn ta sẽ giúp người.”
Tiểu thái giám bên cạnh Mẫn Nguyên Mạnh vẫn có mắt nhìn, hắn nói: “Để nô tài dọn cho.”
Mẫn Nguyên Mạnh lại giữ chặt hắn, nói: “Không cần, ta tự mình dọn.”
Tiểu thái giám có chút kinh ngạc, lại thấp thỏm nhìn Mẫn Nguyên Mạnh đứng dậy, tự mình thu dọn sạch sẽ mặt bàn, đưa đến bồn rửa bát. Hắn vốn không muốn mình quá đặc biệt, càng đặc biệt… Lại càng không có bằng hữu. Minh Hiên thấy Tứ Hoàng tử bình dị gần gũi như thế, trong lòng cũng sinh hảo cảm, hắn nói: “Điện hạ, giăm bông xúc xích có ngon không?”
Mẫn Nguyên Mạnh gật gật đầu, hắn vốn là người chẳng có chút năng lực gì, trừ bỏ thân phận nhi tử của Hoàng hậu thì cũng chỉ là một hài tử bình thường. Minh Hiên cười rộ lên: “Lần sau ta xin Tam thẩm làm nhiều hơn một chút, chúng ta cùng nhau ăn!”
Chúng ta?
Cái danh xưng này tựa hồ rất thân mật. Trong lòng Mẫn Nguyên Mạnh ấm áp, nhưng nhất thời lại cảm thấy không thích hợp, hắn xụ mặt xuống, nói: “Không cần.”
Người muốn lấy lòng hắn quá nhiều, mẫu hậu cũng đã nói qua với hắn, nếu có người vô duyên vô cớ đối tốt với mình thì không thể tin tưởng. Minh Hiên có chút kỳ quái, vô cùng khó hiểu, mới vừa rồi còn tốt mà sao bây giờ lại…
Hắn liền hỏi: “Điện hạ sao vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh mím môi, nói: “Không sao đâu… Ta không thích người khác lấy lòng ta.”
Minh Hiên nở nụ cười, nói: “Ta làm vậy không phải là đang lấy lòng điện hạ mà chỉ là bằng hữu cùng nhau chia sẻ mà thôi!”
“Bằng hữu?” Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt nhìn hắn, hắn lớn hơn Minh Hiên hai tuổi, vốn là ca ca nhưng bởi vì hắn lớn lên gầy yếu nên cũng không cao hơn Minh Hiên bao nhiêu, hai người thoạt nhìn càng giống những đứa trẻ cùng tuổi hơn. Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, cùng nhau nói chuyện phiếm, không phải là bằng hữu sao?” Dừng một chút, Minh Hiên lại nhíu mày, nói: “Hay là Tứ điện hạ không muốn làm bằng hữu với ta? Người không muốn chơi với ta sao?”
Hài tử là như vậy, muốn kết giao bằng hữu hay không muốn kết giao đều sẽ nói thẳng ra, so với thế giới người lớn thì đơn giản hơn nhiều. Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, có chút kinh hỉ lại hơi e lệ, hắn vội vàng nói: “Ta không có ý đó… Ta, ta cũng rất thích kết giao bằng hữu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-214.html.]
Dù gì thì hắn cũng không có bằng hữu. Hắn sợ Minh Hiên tức giận nên liền tiếp tục nói: “Ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi.”
Hắn thật sự khát vọng có người chơi cùng, nhất là người không sợ hắn, không lấy lòng hắn, có thể chân thành đối đãi với hắn. Minh Hiên cũng cười ngọt ngào, nói: “Được! Vậy thì kể từ ngày hôm nay, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng sẽ cười: “Ừm! Bằng hữu tốt!”
…
Dực Trì cung.
Hôm nay khi một đám phi tần tới thỉnh an Văn Hoàng hậu thì Thấm Tần lại không đến, Văn Hoàng hậu cảm thấy Thấm Tần không coi nàng ta ra gì, đợi mọi người đi liền tức giận ném một cái chén vỡ tan. Đúng lúc này, Mẫn Nguyên Khải bước vào chính điện, thiếu chút nữa bị mảnh vỡ chén văng lên. Hắn giật mình vội vã hỏi: “Mẫu hậu sao vậy?”
Văn Hoàng hậu liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Không sao.”
Mẫn Nguyên Khải biết mẫu hậu luôn không muốn nhiều lời với hắn, ngược lại cũng đã thành thói quen. Cho nên hắn chỉ đành yên lặng đứng ở một bên. Lúc này, Vân Mai đến báo: “Nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
Văn Hoàng hậu tức giận còn chưa nguôi thì làm sao mà ăn được? Nàng ta nhìn Mẫn Nguyên Khải, lại nhìn ra cửa, hỏi: “Nguyên Mạnh đâu?”
Mẫn Nguyên Khải thành thật đáp: “Nguyên Mạnh nhất định đòi ăn cơm ở Thái Học, nhi thần muốn ngăn cản cũng không được…”
Văn Hoàng hậu vừa lúc tức giận không có chỗ phát tiết, liền khẽ trách mắng: “Sao lại ngăn không được? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả đệ đệ cũng không chiếu cố tốt sao?”
Nàng liên tiếp đặt câu hỏi khiến Mẫn Nguyên Khải không khỏi có chút ủy khuất. Mẫn Nguyên Khải có chút e ngại Văn Hoàng hậu, liền thấp giọng nói: “Thật sự là Nguyên Mạnh tự mình muốn đi, hắn nhất định phải cùng người khác dùng bữa ở thiện đường, nhi thần đâu có biện pháp gì?”
Văn Hoàng hậu lộ ra sắc mặt lãnh khốc, nàng ta nói: “Buổi sáng lúc ngươi ra cửa, mẫu hậu đã dặn dò ngươi những gì? Bệnh phong hàn của đệ đệ ngươi mới tốt lên một chút, cần nghỉ ngơi và điều trị, sao có thể tùy ý ăn đồ ăn bên ngoài? Đệ đệ ngươi muốn đi, ngươi cũng không cách nào thuyết phục hắn, ngươi vô dụng như vậy sao?”
Mẫn Nguyên Khải cực kỳ ủy khuất, chỉ đành đáp: “Mẫu hậu, vì sao không trách Tứ đệ tùy hứng làm bậy mà lại trách nhi thần vô lực khuyên can?” Hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, đổ hết một bụng nước đắng ra: “Mẫu hậu sủng ái Tứ đệ như thế, nhi thần làm sao quản được hắn? Nếu hắn không vui, nhất định mẫu hậu sẽ phạt nhi thần! Nhưng nhi thần mặc kệ hắn, mẫu hậu vẫn giận nhi thần! Nhi thần rốt cuộc đã làm sai chuyện gì mà mẫu hậu lại đối xử với nhi thần như vậy!”
Văn Hoàng hậu sửng sốt, sắc mặt càng thêm tức giận. Vân Mai ở một bên nhìn, cũng có chút không đành lòng.
Nhị Hoàng tử làm mọi chuyện đều cố gắng hết mình, tính tình thật sự càng giống với Hoàng hậu hơn, nhưng năm đó Hoàng hậu và Ninh quý phi cùng lúc sinh con, Mẫn Nguyên Khải so với Thái Tử nhỏ hơn một chút, lúc hắn sinh ra thì lực chú ý của Hoàng Đế đều đặt ở trên người mẫu tử Ninh quý phi, vì thế đã làm cho Hoàng hậu càng cảm thấy mình bị lạnh nhạt.
Nguyên bản nàng cũng hy vọng dùng hài tử kéo trái tim Hoàng Đế về, nhưng càng về sau nàng liền triệt để buông tha con đường này, ngay cả lợi thế của Nhị Hoàng tử, nàng cũng không còn kiên nhẫn.
Vân Mai lên tiếng khuyên giải: “Nhị điện hạ, người là huynh trưởng, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ có kỳ vọng rất lớn đối với người, cho nên yêu cầu tất nhiên phải nghiêm khắc một chút, người phải thông cảm cho nương nương mới đúng.”
Mẫn Nguyên Khải không lên tiếng, hắn rốt cuộc vẫn là một hài tử mười mấy tuổi, hiện giờ hai mắt hắn đỏ bừng nhìn Văn Hoàng hậu, dường như đang chờ nàng xác nhận lời này.
TBC
Văn Hoàng hậu vẫn lạnh lùng như cũ, liếc hắn một cái nhưng cái gì cũng không nói, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. Để lại Mẫn Nguyên Khải một mình, ngọn lửa trong lòng hắn dần hạ xuống cho đến khi kết thành băng.
…
Đêm cuối xuân đầu hạ, gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa quế.
Hôm nay Tần Tu Viễn về sớm, vừa vào sân đã thấy đèn trong phòng bếp nhỏ sáng lên. Khóe miệng hắn cong cong đi vào phòng bếp nhỏ. Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn mặc một bộ sa y trắng như tuyết, dưới ánh đèn chiếu rọi nhẹ nhàng như nước chảy, thần sắc nàng dịu dàng, nàng đang đùa nghịch nguyên liệu ăn trong tay. Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Đang làm gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, nói: “Bánh Lạnh.”
Tần Tu Viễn rửa tay sạch sẽ, nói: “Bánh lạnh? Nghe có vẻ như món giải khát.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Đúng là món giải khát, thiếp đã làm xong rồi, chúng ta đi vào trong viện vừa hóng mát, vừa ăn được không?”
Dứt lời, nàng bưng hai phần bánh lạnh lên bàn tròn trong viện. Tần Tu Viễn cười nhìn bóng lưng thướt tha yêu kiều của nàng. Tần Tu Viễn cũng ngồi xuống trước mặt bàn tròn, Đường Nguyễn Nguyễn đưa cho hắn một cái muỗng nhỏ rồi nói: “Ăn từ bên cạnh bánh trước!”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Vì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Vì phần ngọt nhất là ở bên rìa.”
Dứt lời, nàng cũng ngồi xuống đối diện hắn. Tần Tu Viễn dùng muỗng nhẹ nhàng chọc vào chiếc bánh lạnh này, bánh lạnh hơi rung lên, vừa mềm vừa trơn.
Bánh lạnh màu vàng nhạt, tròn trịa nằm trên đĩa, phía trên còn có nước canh màu đỏ, nước trái cây theo miệng bát xung quanh bánh lạnh mà chảy ra bốn phía, giống như một vòng tròn ánh sáng của vầng trăng.
Tần Tu Viễn đầy hứng thú múc một miếng, bánh lạnh vừa thơm ngọt, lại mềm nhũn, vô cùng ngon miệng. Trong lòng Tần Tu Viễn vô cùng hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Không ngọt.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tiếp lời hắn: “Chẳng lẽ là nước đường nâu ít quá sao? Nàng vẫn chưa bắt đầu ăn, vì vậy nàng nghĩ xem liệu có bước nào có vấn đề hay không. Tần Tu Viễn thấp giọng cười: “Không ngọt như nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, trên mặt ngượng ngùng đáp lại: “Ăn bánh lạnh của chàng đi.”
Tần Tu Viễn nhìn nụ cười dịu dàng của nàng, lại nói: “Ta muốn ăn của nàng.”