Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn múc một muỗng bánh lạnh của mình đưa đến bên miệng hắn. Tần Tu Viễn khẽ nhếch đôi mắt phượng lên, mở môi nuốt vào, vẻ mặt hài lòng. Hắn nói thêm “Ta muốn, ăn nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn tưởng hắn còn muốn ăn bánh lạnh nên tiếp tục múc một muỗng, nhưng mức được một nửa thì nàng nhất thời phản ứng lại, Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đôi mắt hạnh lấp lánh liếc hắn một cái. Ngay cả trừng hắn cũng dịu dàng, làm cho người ta vui mừng không thôi. Lúc này, lại có một âm thanh vang lên: “Ôi! Vì sao Tam thúc lại muốn ăn Tam thẩm?”

Minh Hiên đột nhiên từ sau lưng Đường Nguyễn Nguyễn vọt ra, hắn cười hì hì hỏi. Tần Tu Viễn nhất thời sặc một cái, ho khan mãnh liệt!

Đường Nguyễn Nguyễn lại mặt đỏ tai hồng, lập tức đứng dậy rót nước cho hắn: “Không sao chứ?”

Trên mặt Tần Tu Viễn đỏ bừng, hắn tức giận nhưng cũng không quên oán hận trừng mắt nhìn Minh Hiên một cái. Tuy rằng Minh Hiên không biết vì sao Tam thúc lại trừng mắt nhìn, nhưng tóm lại là có chút sợ hãi, vì thế nhanh chân trốn ở phía sau Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, kỳ thật là con đến thăm thẩm! Con đã không gặp người cả một ngày rồi, con rất nhớ người!”

Tần Tu Viễn thật vất vả mới bình phục không còn ho khan, lúc này lại lại vang lên… Tên nhóc này, đến trễ như vậy, chắc chắn là không có chuyện gì tốt!

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười sờ lên đầu nhỏ của hắn rồi nói: “Hôm nay đi Thái Học, đã thích ứng chưa?”

Minh Hiên nặng nề gật đầu đáp: “Thái Học rất thú vị, nội dung tiên sinh nói cũng rất hấp dẫn, mọi người cùng lớp cũng thân thiện, hơn nữa con còn kết giao được bằng hữu mới!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười tủm tỉm hỏi: “Đó là người như thế nào? ”

Minh Hiên nói: “Là Tứ Hoàng tử, hắn còn cùng con ăn giăm bông!”

“Tứ Hoàng tử.” Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi biến đổi, Hoàng hậu và Tần gia thế bất hòa, nhưng hài tử lại vô tội, hắn suy nghĩ một chút liền tiếp tục hỏi: “Hắn có hỏi con chuyện trong phủ chúng ta không?”

Minh Hiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Không có… Hắn chỉ hỏi con Tam thẩm còn có thể làm món gì để ăn…”

Câu trả lời này khiến Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười. Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Con và bằng hữu chơi với nhau thì có thể, nhưng phải chú ý chừng mực, không thể nói chuyện trong phủ chúng ta cho mọi người, biết không?”

Minh Hiên hiểu ý nói: “Con biết rồi, Tam thúc!”

Nhưng hắn lại quay sang Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, bánh mà thẩm tặng con… Mới một ngày mà đã hao gần hết rồi… ”

Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt nịnh nọt. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Được, lần sau ta sẽ nấu cho con một ít đồ ăn ngon, được không?”

Minh Hiên nghe xong liền cao hứng muốn vỗ tay, nhưng Tần Tu Viễn nhìn hắn như thế lại có chút đau đầu: “Sao nàng có thể nấu ăn cho hắn mỗi ngày như thế? Coi chừng mệt mỏi.”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hiên có chút mất mát, hắn bĩu môi nói: “Thế nhưng, mọi người trong lớp của con đều hỏi con, làm sao có thể mua được đồ ăn vặt ngon như vậy chứ! Mọi người đều muốn ăn!”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ động: “Đúng rồi!”

Nàng nhìn về phía Tần Tu Viễn, nói: “A Viễn… Chuyện này, thiếp đã suy nghĩ từ lâu, hay là chúng ta mở một cửa tiệm bán điểm tâm? Dù sao ngày ngày thiếp chỉ ở nhà, nhàn rỗi cũng không làm gì, không bằng tìm chút việc làm để g.i.ế.c thời gian một chút.”

Tần Tu Viễn cười nói: “Đồ ăn vặt? Nàng muốn làm bà chủ sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười nói: “Thiếp vốn thích nấu ăn, chúng ta có thể thuê một số đầu bếp, thiếp sẽ dạy họ làm mấy món ăn vặt, sau đó lại tìm một số người đến trông cửa hàng, như vậy có thể làm ra rất nhiều đồ ăn vặt, còn có thể kiếm tiền trợ cấp cho phủ!”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Trợ cấp thì không cần, nếu nàng kiếm được tiền thì tự mình mua những thứ mình thích là được, tóm lại nàng muốn làm bất cứ gì cũng được, miễn là nàng vui vẻ.”

Đường Nguyễn Nguyễn không ngờ Tần Tu Viễn lại ủng hộ mình như vậy. Thời đại này, nữ nhân đều ở nhà cửa lớn không ra, cửa phụ không bước mới đúng, người giống như nàng đột nhiên muốn nghĩ đến làm ăn thì rất ít. Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, lo lắng Tần lão phu nhân không ủng hộ nên trong lòng có chút thấp thỏm. Tần Tu Viễn nhìn ra sự lo lắng của nàng, hắn nói: “Nếu mẫu thân bên kia có phân vân điều gì thì để ta nói.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, mắt hạnh cong lên, nói: “Chàng thật tốt.”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhếch, hắn vô cùng hưởng thụ, lại tiếp tục nói: “Thế nhưng, chưởng quầy và tiểu nhị của cửa hàng thì để ta an bài, được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhếch môi nhìn hắn: “Được!”

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-215.html.]

Minh Hiên nghe xong, vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn kích động nói: “Điều này chứng tỏ chúng ta sắp có cửa hàng đồ ăn vặt sao? Con có thể lấy món ăn ngon mỗi ngày sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Được! Nhưng con nên ăn ít đồ ngọt hơn để tránh răng bị sâu răng!”

Minh Hiên nghe xong cũng nhu thuận gật đầu, hắn nói: “Vâng thưa Tam thẩm!”

Canh giờ không còn sớm, Tần Tu Viễn liền phái người đưa Minh Hiên về chỗ đại tẩu, chờ hắn trở lại phòng ngủ thì phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi ở trước bàn, nàng viết cái gì đó.

Lại gần nhìn, thì ra nàng đang nghiêm túc liệt kê danh sách, tất cả đều là tên món ăn. Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn tới, liền nói: “A Viễn, chàng mau đến xem, đây đều là món ăn mà thiếp nghĩ ra, đến lúc đó muốn bán những món ăn vặt này.”

Tần Tu Viễn cũng có hứng thú nhìn một chút, đột nhiên nhíu mày, nói: “Vì sao Chocolate cũng ở trong đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Chocolate? Có gì không phù hợp sao?”

Tần Tu Viễn nghiêm túc nói: “Đương nhiên không được, đây không phải là món chỉ có thể làm cho người mình yêu ăn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, nàng đáp: “Vậy cũng có thể mua về tặng cho người mình yêu!”

Tần Tu Viễn vẫn lắc đầu, nói: “Không được, nàng chỉ có thể làm cho ta ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ: “Nhưng món này khẳng định sẽ rất dễ bán…”

Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, hắn uy h.i.ế.p nói: “Vậy ta có biện pháp để riêng Chocolate không bán được.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong có chút dở khóc dở cười, nàng nói: “Được, được, được, theo ý chàng!”

Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, nở nụ cười, hắn nói: “Những thứ khác thì không sao, chẳng qua nàng liệt kê nhiều như vậy, phải mời bao nhiêu đầu bếp về giúp đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ước chừng ba đến bốn người thôi, bọn họ chuyên phụ trách nấu ăn, trong cửa hàng còn cần chưởng quầy và tiểu nhị…” Nàng đột nhiên nhớ tới những gì Tần Tu Viễn đã nói trước đó, liền hỏi: “Đúng rồi, chàng nói chưởng quầy và tiểu nhị để chàng an bài, chàng có người thích hợp sao?”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, nói: “Các binh sĩ trong quân doanh của ta, phàm là vì nước mà c.h.ế.t trận, đều sẽ có một khoản trợ cấp, nhưng lương hưu này không đủ để cho vợ con của họ sống, cho nên ta nghĩ nếu bên này cần người thì ta có thể chọn từ những góa phụ kia mấy người đáng tin cậy để họ làm việc ở đây. Nàng nghĩ sao?”

Mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng lên, nàng nói: “Như vậy thì thật tốt quá! Vừa biết rõ gốc rễ của người làm, lại có thể trợ giúp bọn họ, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”

Tần Tu Viễn cười, lại nói: “Nàng đã nghĩ mở cửa hàng ở đâu chưa?”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong môi: “Chưa nghĩ ra… Đối với đường ở Đế Đô, thiếp cũng không quá quen thuộc…”

Lời này là thật, từ nhỏ nàng đi đâu cũng có người đi cùng, chưa bao giờ tự mình nghiên cứu đường đi, lại càng không biết cửa hàng nên mở ở đâu sẽ làm ăn phát đạt.

Tần Tu Viễn nói: “Ta cảm thấy ở đường Bắc Nhị hoặc đường Nam Nhất cũng không tệ. Đường Bắc Nhị cách Tần phủ khá gần, nàng đến cửa hàng qua lại cũng thuận tiện, mà gần phố Nam Nhất có không ít trường học, khi hài tử tan học thì dòng người lui tới khẳng định không ít.”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn: “Được, vậy ngày mai thiếp sẽ đến đó, xem có thể tìm được cửa hàng thích hợp hay không.”

Dứt lời, nàng còn muốn đứng dậy đi tìm bản đồ. Tần Tu Viễn vội vàng giữ chặt nàng lại rồi nói: “Đừng đi tìm nữa, ngày mai ta dẫn nàng đi là được.”

Đường Nguyễn Nguyễn đành phải gật đầu, nói: “Được rồi.”

Tần Tu Viễn đưa ra chủ ý xong liền mỉm cười, hắn đột nhiên nói: “Thật sự mở cửa hàng còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng đã muộn như vậy… Nên ngày mai nàng hãy suy nghĩ tiếp.” Dừng một chút, hắn nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn, trong mắt phượng hàm chứa vài phần chờ mong: “Nguyễn Nguyễn, ta đói bụng.”

Đường Nguyễn Nguyễn đặt bút xuống: “Sao chàng lại đói rồi? Muốn ăn gì, thiếp đi làm cho chàng.”

Tần Tu Viễn cười, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng nói: “Nàng đúng là một cô nương ngốc… Ta nói, không phải đói bình thường…”

*Bánh Lạnh là món ăn chơi dân dã đặc sắc của Trung Quốc, ăn rất ngon, ngọt, thanh, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, tiêu mủ, tiêu sưng, thanh nhiệt, bổ tỳ vị, cầm tiêu chảy. Nguyên liệu chính gạo, nước, đường nâu. Bánh Lạnh ở nhiều nơi như Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Quý Châu, Hải Nam, Chiết Giang và những nơi khác, vì nó được nấu từ sữa gạo với đường nâu nên ngày càng được nhiều phụ nữ coi là món ăn dưỡng nhan, mùa hè giải khát rất ngon.

Loading...