Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-04-28 13:55:29
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng bóng người này chợt lóe lên, nàng không bao giờ có thể nhớ lại xem đó là ai được nữa. Dường như Đường Nguyễn Nguyễn chiếm giữ thân thể này càng lâu thì trí nhớ của nguyên chủ lại càng mơ hồ. Nàng lẩm bẩm nói: “Không có gì.”
Đường Nguyễn Nguyễn dừng lại một chút, nói: “Sáng mai trước khi con đi học thì đến chỗ thẩm lấy là được.”
Minh Hiên nghe xong thì vô cùng vui vẻ, hắn nói: “Đa tạ tam thẩm!”
Sau khi ăn xong, hắn vô cùng cao hứng trở về.
…
Ngày hôm sau.
Buổi chiều ở Thái Học vô cùng yên tĩnh, phần lớn học sinh đều ở trong lớp học nghỉ ngơi. Trên hành lang dài trước cửa học đường, có một đài cao, Minh Hiên ngồi ở phía trên, hai chân đung đưa, vô cùng thích ý.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói của một thiếu niên từ phía sau vang lên. Minh Hiên vừa quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Tứ điện hạ!”
Mẫn Nguyên Mạnh cũng mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Minh Hiên có chút ngượng ngùng, nói: “Ta cũng đang suy nghĩ lung tung, không đáng nhắc tới.”
Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong lại hứng thú nói: “Vậy ta càng muốn nghe một chút.”
Thái giám bên người hắn đứng ở một bên, yên lặng chờ đợi. Minh Hiên gãi gãi đầu, nói: “Ta đang suy nghĩ… Tương lai sẽ làm gì…”
Mẫn Nguyên Mạnh sửng sốt, nói: “Tương lai… Làm gì?”
Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, cha ta thân là tướng quân, hai vị thúc thúc đều là tướng quân, nam nhi Tần gia chúng ta đều muốn ra chiến trường trở thành anh hùng, nhưng mẫu thân ta không muốn ta cũng đi con đường này.”
Mẫn Nguyên Mạnh hỏi: “Tại sao?”
Minh Hiên nói: “Bởi vì tổ phụ và phụ thân ta đều c.h.ế.t trận sa trường, ngay cả Nhị thúc cũng bị trọng thương, cả đời cũng không thể cầm cung b.ắ.n tiễn nữa.” Dừng một chút, hắn nói: “Mẫu thân sợ ta cũng sẽ bị thương, vì vậy không ủng hộ.”
Hắn mỉm cười, tiếp tục nói: “Nàng đã từng không cho phép ta tập võ, bây giờ thật vất vả mới đồng ý cho ta tập thế nhưng vẫn hy vọng tương lai ta không đi tòng quân.”
Mẫn Nguyên Mạnh suy nghĩ một chút mới nói: “Mẫu thân ngươi lo lắng cũng không phải không có đạo lý.”
Minh Hiên đáp: “Ta biết… Nhưng ta, ta vẫn muốn làm một võ tướng, ta nguyện ý vì quốc gia mà rơi đầu, chảy máu, ta muốn trở thành người giống như cha ta.”
Trong lòng Minh Hiên, phụ thân là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, là tấm gương của hắn. Mẫn Nguyên Mạnh nói: “Nhưng mẫu thân ngươi không ủng hộ, ngươi tính sao?”
Minh Hiên nói: “Vậy ta đi cầu, đi khóc, đi làm loạn, tóm lại, ta muốn làm hết mọi biện pháp để mẫu thân ủng hộ ta.” Ánh mắt hắn kiên định, nói: “Nếu nàng vẫn không đồng ý, ta sẽ trốn đi.”
Mẫn Nguyên Mạnh có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi…Ngươi còn định làm như thế sao?”
Minh Hiên nhướng mày nói: “Vì sao không được? Tam thúc ta nói, nam tử hán đại trượng phu, phải vì sự lựa chọn của mình mà gánh vác trách nhiệm, nếu ta đã nghĩ kỹ, vậy thì phải cố gắng đi tiếp.”
Sắc mặt Mẫn Nguyên Mạnh hơi biến đổi, khuôn mặt Minh Hiên đỏ bừng, tuy vẫn ngây thơ nhưng thái độ lại vô cùng cố chấp, trong mắt có một loại ánh sáng khác thường. Minh Hiên lại hỏi: “Điện hạ, ngươi có từng nghĩ qua lớn lên muốn làm cái gì không?”
Mẫn Nguyên Mạnh hơi sững sờ, nói: “Ta… Ta chưa từng nghĩ qua…”
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi thứ đều là mẫu hậu an bài cho hắn, hình như cho tới bây giờ hắn chưa từng có suy nghĩ và chủ trương chuyện gì.
Hiện giờ bị Minh Hiên hỏi như vậy, hắn đột nhiên có chút xấu hổ. Hắn lớn hơn Minh Hiên hai tuổi, nhưng so với Minh Hiên, hắn tựa hồ không có bất kỳ ước mơ nào. Minh Hiên thấy sắc mặt hắn có chút không tốt nên nói: “Điện hạ, ngươi làm sao vậy?”
Mẫn Nguyên Mạnh rũ mắt, nói: “Ta cũng không biết… Tương lai ta có thể làm gì…”
Hắn không phải là không suy nghĩ về vấn đề này. Ở Đại Minh, ngoại trừ Thái Tử ra thì sau khi trưởng thành, những Hoàng tử khác đều sẽ được đưa đến phong địa, đại đa số cuối cùng đều trở thành vương gia nhàn hạ. Mẫn Nguyên Mạnh lẩm bẩm nói: “Nói không chừng… Ta cũng chỉ là một vương gia nhàm chán mà thôi.”
Minh Hiên nhíu nhíu mày, nói: “Vì sao nhất định phải làm Vương gia? Hơn nữa cho dù làm Vương gia, cũng không nhất định không thể làm chuyện khác…”
Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt lên, nói: “Còn có thể làm chuyện gì nữa?”
Minh Hiên suy nghĩ một chút, nói: “Ví dụ như… Có thể làm du hiệp, đi du ngoạn khắp nơi, trên đường thấy chuyện bất bình thì rút đao tương trợ! Ví dụ như, cũng có thể kinh doanh, ta nghe nói rất nhiều người kinh doanh đều sẽ đi Tây Vực, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà ở Trung Nguyên không có… Giống như Tam thẩm của ta, nàng là phu nhân Trấn Quốc Công, nhưng nàng thích làm những món ăn ngon, bây giờ cũng chuẩn bị mở một cửa hàng điểm tâm, trở thành bà chủ, miễn là ngươi thích thì làm gì cũng được!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mẫn Nguyên Mạnh, mơ hồ có chút phiếm hồng, hắn nghe Minh Hiên nói như vậy nên trong lòng có vài phần kích động, nói: “Ngươi nói đúng! Ta… Ta cũng nên có sở thích riêng.” Hắn nhìn lại Thái học, tiếp lời: “Ta cảm thấy lúc dạy học rất uy phong, ta rất thích điều đó, ta cũng có thể mở một trường tư nhân… Nếu ta vẫn là Vương gia, vậy thì còn có thể mở rất nhiều, rất nhiều trường tư! Thu hết môn sinh trong thiên hạ!”
Minh Hiên gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng! Điện hạ có thể biết mình muốn làm cái gì là tốt rồi!”
Hai thiếu niên càng nói càng hăng hái, dường như ngày mai có thể lớn lên, lập tức có thể biến thành bộ dáng trong lòng ao ước.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi trên người hai thiếu niên, chiếu thành hai thân ảnh thân mật, vô cùng ăn ý
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-218.html.]
“Nguyên Mạnh có chuyện gì vậy, vì sao còn chưa trở về?” Văn Hoàng Hậu thấy đã đến giờ ăn tối, nhưng Tứ Hoàng tử vẫn chưa trở về. Đúng lúc này thì Nhị Hoàng tử lại trở về.
“Nguyên Khải thỉnh an mẫu hậu.” Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải khom người vấn an Văn Hoàng Hậu. Văn Hoàng Hậu gật đầu qua loa, nói: “Miễn lễ, ngươi nghỉ ngơi một lát, chờ Nguyên Mạnh trở về thì tới cùng nhau dùng bữa tối.”
Mẫn Nguyên Khải khẽ mím đôi môi,đáp lại: “Vâng, mẫu hậu.”
Mẫn Nguyên Khải đi sang bên cạnh. Văn Hoàng Hậu tiếp tục ngồi xuống chờ, ánh mắt của nàng ta hướng ra cửa, tựa hồ bên cạnh hoàn toàn không có Mẫn Nguyên Khải.
Mẫn Nguyên Khải vụng trộm nhìn thoáng qua Văn Hoàng Hậu, trong lòng có chút bất bình. Lúc nhỏ mẫu hậu cũng đối với hắn vô cùng tốt, nhưng về sau, thời gian mẫu hậu ở bên cạnh hắn ngày càng ít đi. Từ sau khi Tứ đệ sinh ra, mẫu hậu dồn đại bộ phận sự chú ý lên người đệ đệ, mà người ca ca này lại đang chịu hết lạnh nhạt.
Ma ma bên cạnh vẫn nói với hắn, bởi vì Hoàng Hậu nương nương yêu cầu cao đối với hắn cho nên vẫn luôn lạnh nhạt như thế, nhưng hôm nay, hắn càng cảm thấy, mẫu hậu là vì không thích mình cho nên mới đối với mình xa cách như thế.
Mẫn Nguyên Khải nghĩ đến đây thì nắm tay hơi siết chặt, sắc mặt cũng có chút khó coi. Đột nhiên, Văn Hoàng Hậu quay đầu lại nhìn hắn một cái. Thấy mặt hắn tức giận, nhất thời cũng tức giận, nói: “Ngươi nhìn bổn cung như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi có điều gì bất mãn đối với bổn cung!”
Mẫn Nguyên Khải sửng sốt, lập tức thu lại thần sắc trên mặt mà nói: “Nhi thần không dám.”
Văn Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Có cho ngươi cũng không dám. Ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi là trưởng tử của bổn cung và Hoàng thượng, phải làm tấm gương tốt của một trưởng tử, ở bên ngoài không được làm mất mặt bổn cung.”
Mẫn Nguyên Khải cúi đầu,đáp lại: “Tạ mẫu hậu dạy dỗ.”
Văn Hoàng Hậu lại nói: “Bây giờ Nguyên Mạnh cũng không đi học cùng ngươi, ngươi có biết hắn đã làm gì không?”
Mẫn Nguyên Khải nói: “Hồi mẫu hậu, gần đây Nguyên Mạnh luôn đi cùng Tần Minh Hiên của phủ Trấn Quốc tướng quân, nhi thần cũng không biết bọn họ đang làm cái gì.”
Văn Hoàng Hậu sửng sốt, nhíu mày: “Cái gì! Phủ Trấn Quốc tướng quân?”
Mẫn Nguyên Khải nói: “Đúng vậy, mẫu hậu.”
“Sao nhi tử của ta có thể đi cùng đám người của phủ Trấn Quốc được chứ!” Văn Hoàng Hậu tức giận, nói: “Nguyên Mạnh, đứa nhỏ này trời sinh tính tình đơn thuần, lỡ như bị người khác lừa dối thì phải làm sao?”
Mẫn Nguyên Khải có chút ngoài ý muốn, hắn nói: “Hình như Tần Minh Hiên còn nhỏ hơn so với Nguyên Mạnh… Chắc cũng không có khả năng lừa dối hắn…”
Hắn thầm nghĩ, Tần Minh Hiên cùng lắm cũng chỉ là một người bằng hữu chơi cùng Mẫn Nguyên Mạnh mà thôi, có cái gì phải khẩn trương như vậy?
Văn Hoàng Hậu liếc hắn một cái, nói: “Ngươi thì biết cái gì?” Dừng một chút, nàng ta nói: “Bề ngoài phủ Trấn Quốc tướng quân nhìn trung thành, nhưng trên thực tế lòng lại mang quỷ… Chuyện của Vô Nhân Cốc bọn họ chịu đựng ba năm còn phải lấy ra lật án, bắt Tả tướng vào ngục, đây chính là mưu đồ từ lâu!”
Mẫn Nguyên Khải thấy Văn Hoàng Hậu tức giận như thế, trong lòng càng thêm ngạc nhiên, hắn nói: “Tả tướng bị nhốt, vì sao mẫu hậu lại tức giận như vậy?”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu cứng đờ, nói: “Bổn cung cũng chỉ vì trung nghĩa mà thôi…”
Mẫn Nguyên Khải suy nghĩ một chút, quả thật mẫu hậu và Tả tướng không có quan hệ gì, không nên tiếp tục hỏi nhiều. Ngay lúc này, Nguyên Mạnh cùng tiểu thái giám trở về. Hắn vừa vào cửa đã tươi cười thỉnh an Văn Hoàng Hậu: “Cung chúc mẫu hậu thánh an.”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu xanh mét, nàng ta hỏi: “Sao giờ này con mới trở về?”
TBC
Lúc này Mẫn Nguyên Mạnh mới phát hiện mẫu hậu có chút không thích hợp, đành nói: “Hôm nay lúc tan học nhi thần xin tiên sinh dạy chút thơ văn, làm sao vậy mẫu hậu?”
Văn Hoàng Hậu đối với đứa con này rốt cuộc là yêu thương không ít, nàng ta nhỏ giọng lại, nói: “Vậy sau này con hãy về sớm một chút, đừng ở lại Thái Học quá muộn, cũng đừng ở cạnh một số người không đứng đắn.”
Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, nói: “Mẫu hậu lại nghe ai đồn nhảm gì vậy?”
Nói xong hắn nhìn Mẫn Nguyên Khải một cái, nhất định là Nhị ca lại nói gì đó. Mẫn Nguyên Khải không cho là đúng, lạnh lùng đáp lại hắn một cái, cũng không nói lời nào. Văn Hoàng Hậu nói: “Lời đồn nhảm? Mẫu hậu hỏi con, gần đây có phải con rất thân thiết với Tần Minh Hiên của phủ Trấn Quốc tướng quân hay không?”
Mẫn Nguyên Mạnh gật đầu, nói: “Không sai, Minh Hiên là người bằng hữu tốt nhất của nhi thần.”
Trên mặt Văn Hoàng Hậu dâng lên một tia tức giận, nói: “Vậy con có biết, cha hắn là ai?”
Mẫn Nguyên Mạnh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Văn Hoàng Hậu, nói: “Phụ thân hắn là anh hùng, từng bảo vệ Đại Minh, cuối cùng c.h.ế.t trên sa trường…”
“Nói bậy!” Văn Hoàng Hậu đập bàn nói: “Con chớ nghe hắn nói bậy, phụ thân và tổ phụ của hắn đều là bởi vì tham công mà liều lĩnh c.h.ế.t trên chiến trường, đó là gieo gió gặt bão, hắn còn lấy việc này ra lừa con, chính là vì tiếp cận con, thu được tín nhiệm của con!”
Mẫn Nguyên Mạnh nghe xong cũng có chút mất hứng, hắn nói: “Minh Hiên cần gì phải lấy chuyện như vậy lừa nhi thần? Lấy được sự tin tưởng của nhi thần thì có ích lợi gì đối với hắn? Chúng con chỉ là bằng hữu.”
Văn Hậu nói: “Nguyên Mạnh, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, hắn tiếp cận con chắc chắn có mục đích! Con chớ bị hắn lừa gạt, sau này một ngày nào đó bị lừa cũng không biết!”
Mẫn Nguyên Mạnh cảm thấy mẫu hậu càng nói càng thái quá: “Mẫu hậu, sao lại nói ra lời này? Minh Hiên không đắc tội với người, hắn đối với nhi thần cũng rất tốt! Chúng con còn cùng nhau thảo luận về những việc cần làm trong tương lai…”
Văn Hoàng Hậu nghe xong, trong lòng căng thẳng, nói: “Cái gì gọi là thảo luận chuyện tương lai muốn làm?”
Nhi tử của nàng ta, tương lai tất nhiên là phải ngồi lên vị trí chí tôn kia, vấn đề này không cho phép hắn nghĩ linh tinh. Mẫn Nguyên Mạnh bị Văn Hoàng hậu nghi ngờ liên tiếp khiến cho vô cùng không vui, hắn nói: “Vì sao không thể thảo luận? Miễn là điều nhi thần thích, nhi thần nhất định sẽ thử!”
Văn Hoàng Hậu cố gắng kiềm chế cơn giận của mình mà nói: “Được, vậy con nói cho mẫu hậu biết con định làm gì?”