Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:24:48
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gương mặt mềm mại của nàng áp vòng tay ấm áp của Mạc Lâm, hai đều giống như điện giật, trong chớp mắt đều bấtđộng.

Tần Tu Dao ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Mạc Lâm. Hắn vốn gầy cao, sống mũi cao thẳng cùng gương mặt tuấn dật gần ngay mắt cho hô hấp của nàng ngừng một nhịp.

Còn Mạc Lâm thì khác gì?

Hắn thấy cô nương trong n.g.ự.c đôi mắt hạnh lấp lánh ánh xuân, hơn nữa còn lộ một vẻ ngây thơ đáng yêu thì trái tim nhất thời đập điên cuồng ngừng. Một lát , Mạc Lâm phản ứng , sắc mặt đỏ lên, chỉ chỉ phía : “Giá đỡ đèn! Giá đỡ đèn sắp rơi xuống!”

Tần Tu Dao sửng sốt đầu , giờ phút khung đèn như nể mặt, khi lay động một chút động tĩnh gì mà vẫn treo tường. Mạc Lâm vô cùng hổ, : “Là thật! Mới gió thổi lung lay, cho rằng nó sẽ đập trúng nàng…”

TBC

Hắn càng càng loạn, ngượng ngùng như một thiếu niên mới lớn, tất cả cho mặt đỏ tai hồng. Mặt Tần Tu Dao cũng nóng lên, thấp giọng đáp: “Vậy buông …”

Mạc Lâm thấy thì lập tức buông tay nàng , : “Tần tiểu thư, mạo phạm …”

Tần Tu Dao thu cổ tay , nhưng nhiệt độ cơ thể của giống như vẫn còn ở đó, tự nhiên cảm thấy chút ngượng ngùng, nàng thấp giọng : “Không , đừng gọi là Tần tiểu thư nữa…”

Mạc Lâm sững sờ, đỏ mặt , sửa : “A Dao.”

Tần Tu Dao mím môi , nàng cũng : “Ừm… Một lát nữa kêu đến gia cố một chút, tránh cho nó thật sự rơi xuống.”

Dứt lời, nàng tìm thợ tới. Nàng với Mạc Lâm và Mạc Bá: “Hai vị, lầu một còn đang tu sửa, nhưng lầu hai thu dọn xong, là hai lên lầu hai ?”

Mạc Lâm gật gật đầu, : “Vị là quản gia của , Mạc Bá.”

Tần Tu Dao , : “Mạc bá, cũng cùng lên ? Nếm thử điểm tâm của quán chúng .”

Mạc Bá gật đầu , thầm nghĩ, Tần tiểu thư xuất cao quý, nhưng bình dị gần gũi như thế, thật sự là khó .

Tần Tu Dao đảo mắt dẫn bọn họ đến nhã gian lầu hai. Trong nhã gian đặt một cái bàn vuông nhỏ, xuống thảm bên cạnh. Tần Tu Dao bưng một hộp thức ăn nhẹ nhàng mở , : “Mạc Lâm, Mạc Bá, đây là món ăn vặt đầu tiên của chúng khi khai trương cửa hàng.”

Mạc Lâm thấy trong hộp ít loại bánh thì ánh mắt nhất thời sáng ngời. Tần Tu Dao chỉ chỉ mấy lát bánh mỏng màu trắng, : “Đây là bánh phồng tôm*, nếm thử xem?”

Dứt lời, nàng chủ động bưng hộp thức ăn lên, mời bọn họ thưởng thức. Mạc Lâm cầm một miếng, mà Mạc bá thì chút ngượng ngùng, liên tục đa tạ. Tần Tu Dao : “Mạc bá cần câu lệ, nếu như thích thì ăn nhiều hơn một chút.”

Mạc bá thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, miếng tôm chiên phồng thoạt to mỏng, giống như một cái tai lớn, Mạc bá từng ăn món ăn nào như , do dự một chút, đó đưa miếng tôm trong miệng… “ọp ẹp” một tiếng, miếng phồng tôm vỡ thành mấy miếng, trong miếng phồng tôm giòn tan, thấm nhuyễn hương thơm của tôm như như , còn giữ vài phần mặn tươi, nhai thêm một chút, miếng tôm nhanh chóng mềm nhũn .

Sau khi Mạc bá nuốt một miếng phồng tôm, còn cảm thấy thỏa mãn, nhưng lúc Mạc Lâm và Tần Tu Dao đang chuyện phiếm, ở phía , ngượng ngùng dám lấy…

Mạc Lâm và Tần Tu Dao trò chuyện bao lâu, thì Mạc bá bấy lâu, thẳng đến khi Tần Tu Dao phát hiện ánh mắt đang chằm chằm hộp thức ăn bàn, nàng mới phản ứng . Lúc Mạc Lâm và Mạc bá rời , Tần Tu Dao đưa bọn họ một phần bánh phồng tôm, lúc Mạc bá mới vui vẻ nhận lấy!

Trở cửa hàng của . Mạc Lâm hỏi: “Mạc Bá… Người cảm thấy…”

Mạc Bá cần suy nghĩ đáp: “Được! Tốt lắm!”

Mạc Lâm nghi hoặc : “Ta còn hỏi?”

Mạc bá , bộ dáng nắm chắc mười phần, : “Không là công tử hỏi, Tần tiểu thư thế nào ?”

Mạc Lâm chọc trúng tâm sự, thoáng cái đỏ mặt. Mạc bá hiểu rõ : “Tần tiểu thư là khiêm tốn thiện, xuất danh môn, cùng công tử là lang tài nữ mạo! Công tử ngàn vạn đừng bỏ lỡ Tần tiểu thư!”

Nếu công tử bỏ lỡ, thì sẽ bánh phồng tôm để ăn nữa!

Mạc Lâm : “ chẳng qua chỉ là một quan viên ngũ phẩm, ở Lễ Bộ tính là chức quan trọng…”

Tuy rằng Mạc gia là gia tộc giàu ở một phương, nhưng ở Đại Minh, thương nhân vẫn thể so sánh với quan . Mạc Bá cũng trầm tư trong chớp mắt, : “Lão nô luôn cảm thấy, Tần tiểu thư hẳn loại coi trọng đến quan phẩm…”

Mạc Lâm miễn cưỡng nở nụ , : “Hiện tại những thứ còn quá sớm… Nàng, e là nàng lòng .”

Mạc bá liếc một cái, : “Công tử, nắm chặt, Tần tiểu thư là một cô nương như , nếu cố gắng, còn nhiều chờ tiểu thư!”

Mạc Lâm mím môi, đỏ mặt : “Được … Ta …”

……

Phủ Tả tướng.

Hoàng hôn nặng nề buông xuống.

“Công tử.” Lưu Kỳ ở bên ngoài thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong thư phòng yên tĩnh, ai trả lời. Trên mặt Lưu Kỳ chút thấp thỏm, sầu lo gõ gõ, : “Công tử? Người ngủ ?”

Lưu Kỳ càng ngày càng lo lắng, do dự trong chốc lát, cuối cùng mất kiên nhẫn, : “Công tử, tiểu nhân ?”

Dứt lời, dùng sức đẩy một cái, cửa thư phòng đẩy . Mùi rượu trong phòng khiến vô cùng khó chịu. Lưu Kỳ về phía hai bước, chỉ thấy một chai rượu từ từ lăn tới. Hắn nhíu mày, theo tiếng động. Nhìn thấy Lưu Thư Mặc ở góc thư phòng, y phục buông lỏng, tóc dài búi lên, sắc mặt tái nhợt rượu nhuộm hồng hồng. Hắn ngước mắt về phía Lưu Kỳ, hai mắt đỏ bừng, cúi đầu mở miệng: “Sao ngươi tới đây?”

Lưu Kỳ đành lòng, : “Đại công tử, cần gì chà đạp như thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-220.html.]

Lưu Thư Mặc lẩm bẩm : “Chà đạp?” Dừng một chút, sụp xuống : “Chà đạp là như thế nào?”

Sắc mặt Lưu Kỳ cứng đờ. Lưu Thư Mặc khổ : “Phụ ngục, chạy trốn, phủ Tả tướng cũng sẽ nhanh chóng niêm phong… Từ giờ trở từ đám mây cao rơi vũng bùn, còn khả năng trở .”

Hắn tước chức quan, mỗi ngày ở nhà uống rượu sống qua ngày, tựa hồ đang chờ đợi thời khắc cuối cùng. Lưu Thư Mặc thống khổ cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm. Lưu Kỳ xong, trong lòng tức giận, bước lên hai bước một tay đoạt lấy bầu rượu của Lưu Thư Mặc, : “Đại công tử thể chán chường đến như ! Nhớ năm đó, tướng gia khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, gian nan cỡ nào! Ngài chịu đựng bao nhiêu năm mới công danh, hiện giờ gặp khó khăn, đại công tử còn từng cố gắng chấp nhận mệnh ?”

Lưu Thư Mặc về phía Lưu Kỳ, mặt chút bi phẫn, : “Vậy thể gì đây? Hiện giờ nửa bước khó , trong tay quan quyền, ngày ngày nhốt trong tướng phủ, ngay cả khi phụ lên pháp trường cũng thể cứu !”

Lưu Kỳ xong, trong lòng chút thất vọng, : “Đại công tử, vì chỉ thể chờ tướng gia lên pháp trường, nghĩ cách cứu ngài !”

Môi Lưu Thư Mặc tái nhợt, : “Làm , nhưng phụ quả thật phạm sai lầm lớn… Nếu cứu thì chính là bất trung, nhưng nếu cứu, thì chính là bất hiếu!”

Mỗi đến cửa ải lựa chọn, luôn ngó , đủ quả quyết và dũng cảm.

Lưu Kỳ hận rèn sắt thành thép, : “Đại công tử, mà ngươi cần trung thành là ai? Hoàng thượng ? đá khỏi danh sách quan viên, khả năng triều quan nữa!” Hắn Lưu Thư Mặc, : “Người như là ngu trung! Không ý nghĩa gì cả! Còn bằng nghĩ xem để cứu tướng gia, mấy năm nay tướng gia nuôi một nhóm tử sĩ, hiện giờ đến thời điểm ích, nếu lúc còn do dự quyết định, chẳng lẽ thật sự chờ tướng gia c.h.ế.t ?”

Lưu Kỳ trợn tròn mắt, khuyên Lưu Thư Mặc hai ngày, nhưng đại công tử vẫn luôn trốn tránh, do dự, vẫn hạ quyết tâm. Giống như trong hơn hai mươi năm sách thánh hiền khóa chặt tư tưởng cùng quan niệm của , mà bây giờ một loạt biến hóa cho trở tay kịp.

Lưu Kỳ thấy vẫn mím môi , tức giận nắm lấy hai tay , : “Đại công tử! Đừng tiếp tục như thế nữa!” Hắn nôn nóng vui, : “Đại công tử, nếu lúc quả quyết một chút, trực tiếp dẫn Đường tiểu thư thì nàng cũng trở thành tướng quân phu nhân! Mất nàng, trầm mặc lâu như , mà bây giờ tướng gia gặp nguy nan, do dự như thế, chẳng lẽ đợi đến khi tướng gia , mới hối hận !”

Thân thể Lưu Thư Mặc khẽ run, ngẩng đầu lên. Không đề cập đến Đường Nguyễn Nguyễn thì thôi, nhưng một khi nhắc tới nàng, thì đó chính là nỗi đau vĩnh viễn lưu trong lòng .

Lưu Thư Mặc ánh mắt Lưu Kỳ, sắc mặt Lưu Kỳ cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng lấy tinh thần, hy vọng thể đánh thức trạng thái đần độn của Lưu Thư Mặc.

Trong ánh mắt tan rã của Lưu Thư Mặc dần dần tập trung . Phải, nếu lúc thể hạ quyết tâm bỏ tất cả mà dẫn nàng , thì lẽ hai sẽ bỏ lỡ. Bây giờ, giống như , rơi tình cảnh trung hiếu lưỡng nan, khó thể lựa chọn. nếu lựa chọn, thì nhất định sẽ vận mệnh đẩy theo dòng nước chảy, sẽ dần dần rơi xuống hạ lưu của sinh mệnh, cho đến khi biến mất. Chẳng lẽ cả đời , nhất định trải qua trong hoang lối, mất tình yêu chân thành ?

Không!

Trên khuôn mặt tái nhợt của xuất hiện một tia lạnh lẽo, đây là giãy dụa khi sắp rơi ở bên vách núi, cam lòng chịu c.h.ế.t mà cố gắng chống cự. Hắn dậy trong im lặng. Lưu Kỳ thấp hơn nửa cái đầu, hiện giờ chỉ thể ngước mắt . Lưu Thư Mặc lạnh lùng : “Lưu thúc, gọi thủ lĩnh tử sĩ đến gặp .”

Lưu Kỳ , nhất thời kích động thôi, nhanh chóng đáp : “Vâng! Đại công tử!”

……

Ngày mùng năm tháng năm là tiết đoan ngọ, cũng là một ngày thích hợp để khai trương. Mặt tiền lớn nhất đường Nam Nhất, rốt cục cũng sửa chữa xong, tấm biển treo cao cửa một tấm vải đỏ che lấp, cửa dùng vải đỏ trang trí, khiến cho dân chúng ngang qua khỏi ghé mắt mà xem. Mọi bảy miệng tám lưỡi, đoán ngừng…

“Đây là cửa hàng gì?”

“Không , là cửa hàng của nhà một đại quan…”

“Lúc thấy bên trong nhiều ô vuông nhỏ, lẽ là cửa hàng thuốc!”

“Không! Nghe là phủ Trấn Quốc tướng quân mở ! Chủ sự là đầu Mỹ Thực Lệnh, Tần phu nhân.”

“Thật ? Chẳng lẽ thường dân như chúng còn cơ hội ăn mỹ thực mà tướng quân phu nhân ?”

, hiện giờ là Phu nhân Trấn Quốc Công!”

Mọi thấy từ trong cửa hàng , chút tò mò. Trong đó một cô nương xinh , tự nhiên hào phóng hướng về phía : “Các vị, hôm nay cửa hàng điểm tâm của chúng khai trương, là Tết Đoan Ngọ nên mỗi vị khách đến thăm đều thể nhận một phần bánh chưng, chúc hòa thuận, vạn sự thuận lợi!”

Minh Sương vốn đáng yêu, lời khiến thoải mái, càng sinh vài phần hảo cảm. Sau đó, chỉ thấy nàng lớn tiếng tuyên bố: “Thời gian đến, cửa hàng điểm tâm, khai trương!”

Nàng nhanh chóng kéo vải đỏ biển xuống!

Ba chữ “Đồ ăn vặt” nhảy vọt hiện mắt, nhao nhao vỗ tay khen ngợi!

Minh Sương tủm tỉm cao giọng : “Hoan nghênh cửa hàng đồ ăn vặt tham quan, chúng nhiều đồ ăn vặt ngon, hôm nay cũng thể ăn thử!”

Dân chúng vây quanh một bên ghé tai bàn tán…

“Sao, còn thể ăn thử?”

“Còn mau !”

“Đi thôi! Không ăn hết bây giờ”.

Mọi tranh , cửa hàng đồ ăn vặt lập tức vang lên tiếng huyên náo, nối tiếp . Tần Tu Dao và Đường Nguyễn Nguyễn ở một bên, dù các nàng cũng là nữ quyến của phủ Trấn Quốc tướng quân, cho nên tiện xuất đầu lộ diện, hôm nay trộn trong dân chúng, cũng tới hiện trường xem náo nhiệt. Tần Tu Dao hì hì : “Tẩu tẩu, tẩu dùng chiêu thật sự hữu dụng!”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng , : “Ta tác dụng, nhưng tác dụng lớn như !” Dừng một chút, nàng : “Chỉ là … Bọn họ ăn thử xong mua …”

Tần Tu Dao tràn đầy tự tin mà : “Nhất định sẽ mua!”

Nàng nghĩ đếm kỹ: “Tẩu thấy đấy, hôm nay chúng mở cửa để cho thử, khoai tây chiên, phồng tôm, rượu đậu phộng, hạt dưa rang bơ… Tất cả đều là những thứ ăn là thể dừng ! Phần thử món ăn là hạn, ai thể ăn xong hai lát khoai tây chiên thì dừng đây? Dù cũng thể điều đó.”

Tần Tu Dao đang thì thấy hai thiếu phụ, một xách một túi hạt dưa rang bơ . Một trong họ với vẻ mặt mong đợi: “Nếu mang về, nhất định mẫu sẽ thích ăn món !”

Một nữ nhân khác cũng vui vẻ : “Hạt dưa rang bơ quả thật ngon, chỉ sợ còn về nhà, chúng ăn hết!”

Loading...