Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:25:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôn kỳ của hai người họ được ấn định vào cuối tháng sáu, đợi Tần Tu Viễn trở về thì nhanh nhất cũng phải sau tháng bảy, đương nhiên là không kịp. Ngôn Chi Tâm thấu ý gật đầu. Giữa hai người trầm mặc trong chốc lát, Dường như Ngôn Chi Tâm cũng đang trầm tư gì đó, nàng yên lặng cắn cắn môi. Một lát sau, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, giọng điệu trở nên hết sức thoải mái: “A Viễn lớn lên với chúng ta, nếu đệ ấy không thể tham dự lễ thành thân của chúng ta, vậy thật đáng tiếc!”
Sắc mặt Tần Tu Dật cứng đờ, hắn cảm thấy không thể tin được: “Chi Tâm, nàng muốn nói điều gì?”
Ngôn Chi Tâm mỉm cười, nói: “Ta muốn tất cả mọi người đều có thể tham dự hôn lễ của chúng ta, ta cũng muốn nhận được rất nhiều, rất nhiều lời chúc phúc tốt lành.”
Trong mắt nàng dần dần có một tầng hơi nước, nàng nói: “Nếu chàng đi giúp đệ ấy, nói không chừng đến tháng bảy hai người đều có thể trở về đây! Cả nhà đoàn viên, như vậy mới tốt…”
Tần Tu Dật giật mình, hắn nhìn cô nương trước mắt này, nàng hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, rõ ràng cố nén nước mắt nhưng khóe môi mím chặt như trước. Tần Tu Dật kìm lòng không được ôm nàng vào lòng, hai mắt hắn đỏ bừng, cũng ra vẻ thoải mái mà nói: “A Viễn có bản lĩnh rất lớn, ta không đi thì đệ ấy vẫn có thể đánh thắng trận này… Ta phụ lòng ai cũng được, duy chỉ có nàng là ta không thể.”
Trong lòng Ngôn Chi Tâm hơi khó chịu, hai tay nàng ôm lấy Tần Tu Dật, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đã mất của hắn, nói: “Nhưng ta biết, chuyện ở Vô Nhân Cốc… Đó là tâm bệnh của chàng, mặc dù bây giờ cha và ca ca được giải oan rồi nhưng những người hãm hại họ vẫn còn ở Bắc Tề.”
Trong lòng Tần Tu Dật khẽ run lên, Ngôn Chi Tâm quả nhiên là người hiểu hắn nhất. Mỗi đêm gặp ác mộng, hắn sẽ nhìn thấy xác c.h.ế.t la liệt trải khắp nơi, m.á.u chảy thành sông. Đại ca c.h.ế.t thảm trước mặt hắn, mà cừu nhân của hắn là Lục hoàng tử của Bắc Tề, Mạc Lặc lại đứng trong gió cười điên cuồng không ngừng, trào phúng vì hắn vô dụng lại còn nhát gan… Giờ phút này, sắc mặt Tần Tu Dật tái nhợt như tờ giấy, hắn buông nàng ra, buồn bã nhìn Ngôn Chi Tâm, nói không nên lời.
Ngôn Chi Tâm chạm nhẹ lên gò má hắn, ôn nhu nói: “Muốn đi thì cứ đi… Từ trước chàng đã thề, phải lấy được đầu kẻ thù thì mới có thể buông bỏ hết thảy quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.” Nàng chịu đựng không khóc và tiếp tục: “Nếu chàng không thể về kịp ngày thành hôn, vậy thì ta sẽ nghĩ ra cách để trì hoãn… Nhưng chàng cũng đừng quay lại quá muộn, ta sẽ rất tức giận… Còn nữa, chàng nhất định phải an toàn trở về, không được thương tổn gì cả…”
Nàng nức nở, nước mắt trào ra, bờ vai mỏng manh khẽ run rẩy, Tần Tu Dật nhìn mà trong tim cũng tan nát. Hắn ôm lấy nàng, hôn nàng thật sâu. Ánh trăng trong đêm tối dịu dàng, hắn đau lòng, thương xót cho nàng đến cực điểm, lúc này hắn cũng không coi ai ra gì mà hôn lên môi nàng, còn hôn lên đôi mắt vừa khóc như mưa của nàng, lên hai má ướt át. Cho đến khi nàng ngừng khóc, hắn vẫn không nỡ buông nàng ra. Ngôn Chi Tâm đỏ mặt, trong lúc e lệ còn có một chút u oán, nói: “Cái này hình như… Đây là lần đầu tiên trong ba năm, chàng hôn ta.”
Tần Tu Dật không nhịn được mà cười ra tiếng: “Nàng chỉ thích ôm ta, làm sao ta có cơ hội chủ động đây.”
Ngôn Chi Tâm nghẹn ngào cười ra tiếng, nàng đưa tay muốn đánh hắn. Tần Tu Dật mặc cho nàng nháo, vẫn ôm nàng không buông tay, hắn dịu dàng nói: “Ngày thành thân nàng không cần trì hoãn, ta sẽ bình an trở về như dự định.”
Ngôn Chi Tâm đỏ mắt nhìn hắn, trong lòng tràn đầy luyến tiếc. Tần Tu Dật trêu chọc nàng, nói: “Tân nương của ta dung mạo như thiên tiên, lại hiểu lòng người như thế, ta không trở về, lỡ như nàng chạy trốn với nam nhân khác thì làm sao bây giờ?”
Ngôn Chi Tâm nghe vậy cũng bật cười: “Miệng lưỡi trơn tru!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-225.html.]
Tần Tu Dật hôn lên tay nàng, nói: “Chi Tâm, chờ ta.”
Ngôn Chi Tâm hơi lo lắng. Ba năm trước, lần xuất quân đó hắn cũng nói như vậy, dịu dàng nói với nàng: “Chi Tâm, chờ ta.”
Sau đó là ba năm khó khăn nhất trong cuộc đời nàng, nàng đã khóc, đã đau đớn, tuyệt vọng. Còn hắn bị thương, đau khổ, suy sụp. Hai người trải qua nhiều chuyện như vậy, đi lòng vòng lại trở về điểm xuất phát ban đầu khiến người ta không thể không cảm thán vận mệnh an bài. Ba năm trôi qua, thiếu niên lang tiêu sái lúc ấy đã biến thành nam nhân trầm ổn, mặt mày tuấn dật của hắn gần ngay trước mắt, hơi thở ấm áp ở bên tai, nàng thâm tình nhìn hắn, nàng đau lòng khi vừa thành toàn mà không chút do dự lại lựa chọn tin tưởng hắn, chờ hắn trở về.
Bóng đêm dần dày đặc, nhưng Tần Tu Dât ôm lấy Ngôn Chi Tâm thật lâu vẫn không chịu buông tay….
……
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Đường Nguyễn Nguyễn đã bận rộn trong bếp nhỏ. Đợi đến giờ, nàng định đi gọi Tần Tu Viễn rời giường. Nhưng vừa vào phòng ngủ lại phát hiện Tần Tu Viễn đã mặc áo giáp. Hắn xoay người nhìn nàng, khí thế quanh thân, có vẻ uy phong lẫm liệt. Trong khoảng thời gian ngắn Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy không thích ứng được, nhưng lại cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú, nghĩ vậy nàng không khỏi đỏ mặt. Tần Tu Viễn thầm nghĩ nàng biến sắc cũng quá nhanh rồi, hắn trêu ghẹo nói: “Sao vậy, bị phu quân nàng mê hoặc sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười: “Đúng vậy, tướng quân đại nhân.”
Tần Tu Viễn đi tới, hắn theo bản năng muốn ôm lấy nàng, nhưng đến gần lại dừng tay, hắn nhíu mày nói: “Quên đi, giáp trụ này quá lạnh.”
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười, nói: “Chàng cũng không phải là một khối băng.” Dứt lời, nàng chủ động ôm hắn, sau đó kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Tu Viễn. Đôi mắt hạnh của nàng hơi cong lên, dịu dàng nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?”
Tần Tu Viễn nói: “Ừm… Chỉ thiếu đưa nàng đi cùng.”
Hắn nắm lấy tay nàng không muốn buông ra, từng ngón tay đan xen, chậm rãi lưu luyến không chịu đi.
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười.
TBC
“Đến giờ rồi, chàng mau đi đi…” Ngoài miệng nàng thúc giục hắn nhưng trong lòng lại cảm thấy muốn khóc. Tần Tu Viễn nhìn trong mắt nàng nổi lên ánh nước thì ôn nhu nói: “Cô nương ngốc.” Hắn đến gần nàng và nói, “Còn nhớ những gì ta đã nói với nàng đêm qua không?”