Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:25:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, nàng nghi hoặc hỏi: “Chàng đã nói gì vậy?”
Tần Tu Viễn không chê nàng phiền mà dặn dò: “Ta nói mỗi ngày nàng hãy viết thư cho ta, ta cũng sẽ hồi âm lại cho nàng.”
Dòng nước ngầm trong Đế Đô đã bắt đầu khởi động, hắn nhất định phải thấy nàng báo bình an mỗi ngày mới có thể yên tâm. Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới nở nụ cười, nàng nhớ rõ ràng nhưng chỉ muốn làm ầm ĩ với hắn một chút….
Trên thành cao, gió lạnh khẽ thổi. Đường Nguyễn Nguyễn đứng trên đó, mái tóc bị gió thổi nhẹ nhàng bay bay. Nàng nhìn xuống dưới thành, dân chúng hai bên ra đường đưa tiễn, ở giữa là đội quân đen kịt, bước chân của đám binh lính chỉnh tề làm cho chấn động một hồi. Đội quân trang nghiêm tiến về phía Bắc. Mà ở phía trước đội ngũ, chỉ thấy một vị tướng trẻ tuổi mặc áo giáp màu bạc, bóng dáng cao ngất đang ngồi trên lưng ngựa, vô cùng xuất sắc. Hắn khẽ quay đầu lại, áo giáp bị ánh mặt trời chiếu đến phát ra ánh sáng chói mắt, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì. Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhanh chóng quay đầu lại, hai chân kẹp bụng ngựa, dẫn đoàn quân tiếp tục tiến lên.
Đường Nguyễn Nguyễn xuất thần nhìn hắn, đây là lần đầu tiên nàng thực sự nhận ra nam nhân này không chỉ là phu quân của nàng mà còn là anh hùng của Đại Minh, hắn một mình một ngựa đi trước, bảo vệ quốc gia, chứ không thể chỉ thuộc về một mình nàng. Sau khi Tần Tu Viễn đi, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy mất mát mà trở về phủ. Thải Vi thấy thần sắc nàng buồn bã mới nói: “Tiểu thư, có phải thân thể người không thoải mái hay không?”
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, đáp lại: “Ta không sao.”
Mới chia tay không lâu, nàng đã bắt đầu nghĩ về hắn. Nhưng Tần Tu Viễn có khác gì nàng đâu?
……
Quân Tần gia một đường hành quân, đến tận buổi chiều mới dừng chân nghỉ ngơi. Giờ phút này, mọi người đã ra khỏi Đế Đô. Tần Tu Viễn hạ lệnh để cho đại quân nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ rồi ăn chút lương khô. Còn một mình hắn đi tìm tảng đá lớn ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía trước. Dựa theo tốc độ trước mắt, đoán chừng cũng phải hai ngày sau mới có thể đến Ích Châu. Hắn đang xuất thần thì Tần Tu Dật đi tới. Tần Tu Dật ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa cho hắn một hộp lớn hình vuông. Tần Tu Viễn sửng sốt, nói: “Đây là gì vậy?”
Tần Tu Dật cười cười, nói: “Đệ mở ra không phải là biết rồi sao? Đây là những thứ Nguyễn Nguyễn chuẩn bị cho đệ… À không, muội ấy chuẩn bị cho tất cả mọi người.”
Tần Tu Viễn cảm thấy hồ nghi, hắn ngước mắt lên nhìn đám thân binh đang ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh còn có mấy cái hộp xếp chồng lên nhau. Tần Tu Viễn khẩn cấp mở hộp ra, vừa nhìn… Trong hộp vỏ giấy hình vuông có đặt một chiếc “bánh” rất lớn!
Bánh này nướng lên vô cùng dày dặn, cạnh còn hơi nhô lên, thoạt nhìn vô cùng cứng rắn, ở giữa lại đặt thịt thái lát, giăm bông, ớt xanh và các nguyên liệu nấu ăn khác, được nước sốt vàng ruộm phủ lên. Tần Tu Viễn cảm thấy kinh hỉ, hắn nói: “Đây là món gì vậy?”
Tần Tu Dật suy tư một lát mới nói: “Hình như gọi là bánh pizza.”
Lúc này Tần Tu Viễn nghe được thân binh bên cạnh nghị luận…
“Bánh này thực sự rất ngon!”
“Ừm quả thật đúng thế! Không nghĩ tới Phu nhân Trấn Quốc Công tốt như vậy, còn có thể làm bánh cho chúng ta ăn!”
“Nghe nói không riêng gì có bánh mà mỗi người đều có một hộp thức ăn, nói là đến buổi tối sẽ phát cho chúng ta, cũng không biết có món gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-226.html.]
“Tuyệt vời!”
Mọi người càng tán gẫu càng hưng phấn, sự trung thành với Trấn Quốc đại tướng quân đã bắt đầu dời sang phu nhân tướng quân rồi.
Tần Tu Viễn cảm thấy buồn cười. Hắn cũng cầm lấy một miếng bánh pizza, lúc này mới phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đã cẩn thận cắt bánh xong từ trước, kéo một cái là có thể lấy được miếng bánh hình chiếc quạt nhỏ hoàn mỹ. Tần Tu Viễn bắt đầu ăn từ góc nhọn, hắn không nhanh không chậm mà cắn một miếng… Hương vị ngọt ngào của phô mai đã vào miệng nhưng còn kéo thành sợi dài. Hắn cắn đứt phô mai cùng với đáy bánh, mùi thơm của bánh trực tiếp xuống bụng, khiến dạ dày trống rỗng thoáng cái đã trở nên phong phú thêm vài phần. Tần Tu Viễn lại cắn một miếng pizza, đế bánh giòn tan, âm thanh không dứt bên tai, hương thơm thật sự khiến người ta không thể cưỡng lại được. Món này mà so với lương khô hành quân, quả thực ngon hơn nhiều!
Tần Tu Dật thấy sắc mặt hắn giãn ra thì nói: “Sao vậy? Nhớ đệ muội à?”
Trên mặt Tần Tu Viễn không đổi sắc: “Chi Tâm đồng ý cho huynh đến đây ư?”
Tần Tu Dật cười khẽ một chút: “Chi Tâm nhà ta vô cùng hiểu ý người.”
Tần Tu Viễn không cam lòng yếu thế, nói: “Nguyễn Nguyễn nhà đệ, trù nghệ vô cùng giỏi.”
Hai người không ai nhường ai, nói xong rồi lại nhìn nhau cười.
Ngay lúc này, Tần Tu Viễn thoáng nhìn thấy một thân binh đang yên lặng ngồi ở một bên, nhìn bộ dáng của hắn rất lén lút. Hắn tự mình cầm một miếng bánh pizza, nhưng lại quay mặt về nơi không có ai, hành động rất đáng ngờ. Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi híp lại, hắn liếc mắt nhìn Nhị ca, Tần Tu Dật hiểu ý.
Tần Tu Viễn đứng dậy, cao giọng nói: “Huynh cứ ăn từ từ, đệ đi dạo một chút.”
Dứt lời, hắn yên lặng đi về phía sau thân binh kia, chỉ thấy dáng người thân binh kia so với người bình thường thì gầy nhỏ hơn nhiều, mũ bảo hộ trên đầu to quá nên đội vào cũng không vững. Tần Tu Viễn càng cảm thấy khả nghi, vì thế hắn ấn vai người nọ, dùng một chiêu đã chế trụ cổ họng. Thân binh này vô cùng kinh ngạc! Sợ tới mức lập tức nhảy lên, theo bản năng rút roi dài tùy thân, “bốp” đánh về phía kẻ tấn công!
Tần Tu Viễn trở tay, tháo mũ bảo hộ của người nọ ra, nhưng ai ngờ lại thấy một chút tóc đen thuận thế trượt xuống, người nọ quay mặt lại, không biết làm sao. Đợi Tần Tu Viễn nhìn rõ người đó là ai, hắn không khỏi sửng sốt: “Đại tẩu?”
Tần Tu Dật nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc, hắn chạy thật nhanh tới xem, vừa nhìn người đó mới nhận ra thật sự là tẩu tẩu!
Thân binh bên cạnh nghe thấy bên này có tiếng đánh nhau thì nhao nhao nhìn xem. Tần Tu Dật vội vàng lên tiếng: “Ăn cơm của các ngươi đi! Chuyện này không liên quan gì đến mọi người.”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Đại tẩu, sao tẩu lại ở đây?”
Gương mặt Vương Vân Vọng tái nhợt, trên mặt cũng có vài phần hận ý, nàng nói: “Ta muốn đến Bắc Tề.”
Tần Tu Dật không thể tin mà hỏi nàng: “Sao? Đại tẩu, tại sao tẩu lại muốn đến nơi đó?”