Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:25:15
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tu Dật và Vương Vân Vọng nghe vậy vô cùng cả kinh!
Tần Tu Viễn ẩn nhẫn tâm tình, nói: “Đa tạ tiên sinh đã đến đưa thư, đại tẩu, tẩu hãy đưa tiên sinh xuống.”
TBC
Vương Vân Vọng gật đầu, cho người đưa ra ngoài. Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt, lông mày rậm nhíu chặt, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó. Một lát sau, hắn nói: “Nhị ca.”
Tần Tu Dật: “Đệ nghĩ thế nào?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Đệ muốn đến hoàng cung Bắc Tề, đi tìm Tứ Hoàng tử.”
Tần Tu Dật sửng sốt: “Đệ điên rồi sao? Hoàng cung Bắc Tề có địa hình phức tạp, không nói đến việc đệ có thể tìm được Tứ Hoàng tử hay không, cho dù đệ có tìm được hắn, thì có thể như thế nào?”
Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Vậy đệ cũng muốn thử một lần. Chiến sự Bắc Tề không thể kéo dài thêm nữa, đánh hay không đánh, đều phải tốc chiến tốc thắng!”
Tần Tu Dật biết trong lòng hắn lo lắng cho Đường Nguyễn Nguyễn, nên nói: “Nhưng lỡ như đệ xảy ra chuyện… Vậy thì làm sao đây?”
Khoé môi Tần Tu Viễn hơi căng thẳng, hắn nói: “Sẽ không có lỡ như.”
Hắn không thể có lỡ như, bằng không Nguyễn Nguyễn làm sao có thể bình an được?
……
Dực Trì cung.
Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên phượng tọa. Nàng ta từ từ uống một ngụm trà, cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngươi là một nữ tử khuê các mà còn có thể đưa được cả Tần gia đi… Thật sự là bản lĩnh rất lớn, bổn cung đã quá xem thường ngươi.”
Đường Nguyễn Nguyễn đứng trước mặt nàng ta, mặt không đổi sắc mà nói: “Hoàng Hậu nương nương quá khen.”
Lưu Thực thì ngồi ở một bên, yên lặng nhìn nàng. Hắn luôn cảm thấy Đường Nguyễn Nguyễn bây giờ và trong trí nhớ của hắn có chút khác biệt. Nàng từng là một cô nương vô cùng nhát gan, bây giờ gả cho Tần Tu Viễn sao có thể biến hóa lớn như vậy?
Hoàng Hậu nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Tướng quân phu nhân ở trong cung đi, các ngươi hầu hạ phu nhân thật tốt, không chừng có tác dụng lớn.”
Vân Mai lên tiếng, muốn áp giải Đường Nguyễn Nguyễn xuống. Nhưng lúc này, lại đột nhiên nghe được một tiếng bước chân truyền đến…
“Mẫu hậu!” Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh vừa đúng lúc từ bên ngoài chạy vào, hắn nhìn thấy Lưu Thực ở trong cung Hoàng Hậu thì cũng vô cùng kinh ngạc: “Tả tướng, vì sao lại ở đây?”
Ngoại thần không thể vào tẩm cung hậu phi, đây là quy củ ai cũng biết trong cung. Hoàng Hậu ngẩn ra, nói: “Mẫu hậu có việc thương nghị cùng Tả tướng, cho nên mới phá lệ… Phụ hoàng con bị bệnh, con chớ đến gây thêm phiền phức, mau trở về đọc sách đi.”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn suy tư một phen, xem ra Hoàng Hậu cũng không nói cho Tứ Hoàng tử biết chuyện nàng ta đang làm. Vì thế hắn không tình nguyện ra khỏi tẩm điện. Đường Nguyễn Nguyễn bị Vân Mai đưa ra khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu, thấy Tứ Hoàng tử đi phía trước, nàng chớp mắt suy nghĩ rồi lên tiếng kêu hắn: “Tứ điện hạ?”
Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vô cùng kiêu ngạo: “Ngươi là ai?”
Vân Mai vội vàng đuổi theo. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Ta là Tam thẩm của Minh Hiên, ta đã nghe Minh Hiên nhắc tới người rất nhiều lần! Mỗi lần hắn phải mang theo hai phần đồ ăn vặt đến học đường, chính là vì muốn chia sẻ với Tứ Hoàng tử sao?”
Tứ Hoàng tử sửng sốt, lập tức cười cười: “Ngươi là Tam thẩm của Minh Hiên sao? Ta đã ăn rất nhiều điểm tâm mà Minh Hiên mang đến! Nhưng giờ ta không đến được học đường, cũng không ăn được…”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Có gì khó khăn chứ? Gần đây ta sẽ làm khách ở Dực Trì cung, ta có thể làm cho người ăn!”
Tứ Hoàng tử nghe xong vô cùng cao hứng: “Vậy quá tốt rồi! Gần đây Minh Hiên thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chuyện hơi dài, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?”
Vân Mai nghe thấy vậy thì vội vàng quát: “Tần phu nhân, người chớ nên giở mánh khóe gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-232.html.]
Tứ Hoàng tử nghe xong lại nhướng mày: “Ta đang nói chuyện với Tần phu nhân, một cung nữ như ngươi xen vào cái gì?”
Vân Mai nghe xong, trên mặt trắng bệch, nàng ta ngấp nghé nói: “Tứ điện hạ, nô tỳ cũng vì muốn tốt cho người…”
Mẫn Nguyên Mạnh lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: “Ta ghét nhất là nghe những lời này, ngươi còn không biết sao?”
Vân Mai nghẹn lại, Tứ Hoàng tử luôn nhận được sủng ái của Hoàng Hậu, nàng ta thật sự không dám đắc tội. Nàng ta chỉ đành dùng vẻ mặt tươi cười, nói: “Điện hạ, nhưng Hoàng Hậu nương nương sai nô tỳ đưa Tần phu nhân xuống nghỉ ngơi…”
Mẫn Nguyên Mạnh vẫn luôn không thích Vân Mai, cảm thấy tâm tư nhỏ nhen của nàng đặc biệt nhiều, không chút khách khí mà nói: “Nhưng ta muốn cùng Tần phu nhân tán gẫu chuyện của Minh Hiên, tán gẫu xong, ta sẽ phái người đưa nàng đi nghỉ ngơi là được.”
Vân Mai tất nhiên không chịu, nàng ta nói: “Cái này… Nô tỳ muốn đi xin chỉ thị của Hoàng Hậu nương nương…”
Tứ Hoàng tử càng tức giận, nói: “Sao? Ta đường đường là một Hoàng tử, muốn tán gẫu với người khác mà cũng phải xin chỉ thị của mẫu hậu? Ngươi coi ta là con rối sao?”
Tứ Hoàng tử đã hơn mười tuổi, lúc nổi giận lại có vài phần khí thế của Hoàng Hậu. Vân Mai thấy Tứ Hoàng tử thật sự tức giận thì sợ đắc tội hắn, nên nói: “Vậy… Không bằng nô tỳ đi cùng người.”
Tứ Hoàng tử còn muốn nói chuyện, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại linh hoạt nói: “Điện hạ, để Vân Mai cô nương đi cùng đi, không sao đâu. Vốn cũng không phải là chuyện lớn mà không để người khác nghe.”
Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh liếc mắt nhìn Vân Mai một cái, hừ lạnh một tiếng: “Chân chó, thật dính người.”
Sau đó hắn sải bước đi về phía trước, Đường Nguyễn Nguyễn đi song song cùng hắn, trên trán Vân Mai hơi toát mồ hôi, đành phải nhanh chóng đuổi theo. Tứ Hoàng tử còn chưa phân phủ, lúc này đang ở ở Nam Uyển của Dực Trì cung. Nam Uyển này được tu sửa lộng lẫy, điêu khắc tinh xảo, ngay cả phòng bếp chuyên dụng cũng có. Tứ Hoàng tử vừa về Nam Uyển đã có tiểu thái giám bên người nghênh đón: “Điện hạ có muốn ăn chút gì không? Bữa trưa của người còn chưa dùng…”
Nhưng vừa thấy Vân Mai đi theo phía sau hắn lại lập tức im lặng. Nếu bị Vân Mai biết Tứ điện hạ không dùng bữa trưa, chẳng khác nào Hoàng Hậu nương nương cũng biết, nếu Hoàng Hậu nương nương biết, vậy tất nhiên hắn trốn không thoát trách phạt. Quả nhiên, Vân Mai đã nghe được lời vừa rồi, nàng ta nhíu mày hỏi: “Sao ngươi không hầu hạ điện hạ dùng bữa? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Tiểu thái giám sợ tới mức vội vàng giải thích: “Vân Mai cô cô, nô tài khuyên… Nhưng Tứ điện hạ nói, nói…”
Tứ Hoàng tử thấy tiểu thái giám của mình sợ Vân Mai thành ra như vậy thì cũng cảm thấy tức giận, nói: “Ta cảm thấy mấy món ăn của ngự thiện phòng quá khó ăn! Mấy món đó có hương vị chẳng khác gì nhau! Thật là nhàm chán!”
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã ăn món của ngự thiện phòng, thật sự là không có gì mới mẻ. Nhất là sau khi đến Thái Học được thay đổi khẩu vị, lại nếm qua đồ ăn vặt Minh Hiên đưa tới, mỗi lần hắn nhìn thấy ngự thiện phòng đưa bữa ăn lại càng không có hứng thú. Vân Mai nói: “Nhưng điện hạ, không ăn thì làm sao có thể chịu được… Nếu như đói nát thân thể thì làm sao đây…”
Tứ Hoàng tử lạnh lùng liếc mắt một cái, nói: “Vân Mai cô cô quan tâm thân thể của ta như thế, vậy không bằng tự mình xuống bếp nấu chút đồ ăn ngon cho ta?” Hắn không có ý định nể mặt nàng ta, tiếp tục nói, “Nếu như món đó ngon, có lẽ ta sẽ xem xét đến việc ăn hai miếng.”
Vân Mai xấu hổ, tuy nàng ta biết nấu chút thức ăn, nhưng rõ ràng Tứ Hoàng tử muốn làm khó. Nàng ta cũng không biết vì sao lại xui xẻo như vậy, rõ ràng chỉ đi áp giải người khác mà lại đụng phải vị tiểu tổ tông này!
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Điện hạ, nếu như người không chê, không bằng ta làm chút đồ ăn cho người? Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì… Nghĩ đến Vân Mai cô nương, cũng sẽ không để ý chứ?”
Sắc mặt Vân Mai hơi đanh lại, nàng ta nói: “Không thể!”
Đường Nguyễn Nguyễn đến đây làm con tin, nếu hạ độc trong món ăn của Tứ Hoàng tử thì làm sao được?
Tứ Hoàng tử nhíu mày nhìn nàng ta: “Vì sao không thể?”
Hoàng Hậu đã dặn dò nhiều lần, không thể để cho Tứ Hoàng tử biết chuyện bọn họ đang làm cho nên tất nhiên Vân Mai không dám nói ra. Nàng ta đành phải nói: “Tần phu nhân đến là khách, sao có thể để cho nàng động thủ đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn lại cười nghênh đón ánh mắt của nàng ta, nói: “Không sao, thần phụ thích làm như vậy. Nếu Vân Mai cô nương băn khoăn thì có thể ở một bên hiệp trợ ta, như thế nào?”
Vân Mai bị nói như vậy cũng không có lý do phản bác, nhưng còn cảm thấy không cam lòng: “Nhưng điện hạ…”
“Ngươi khó chịu gì sao?” Mẫn Nguyên Mạnh nhướng mày nhìn Vân Mai, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy ta là một hài tử cho nên có thể khi dễ sao? Ngay cả tán gẫu một ngày, ăn một bữa cơm cũng phải xem sắc mặt của một cung nữ như ngươi?”
Vân Mai thấy Mẫn Nguyên Mạnh thật sự tức giận thì cũng không dám lên tiếng nữa. Đường Nguyễn Nguyễn nhân cơ hội hỏi: “Không biết ngày thường điện hạ thích ăn gì?”
Mẫn Nguyên Mạnh dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ cần không phải món ngự thiện phòng làm, ta đều ăn…”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười nói: “Được, vậy mời vị thái giám này dẫn ta đi xem trong bếp nhỏ có những nguyên liệu nào, sau đó ta suy nghĩ xem làm món gì, được không?”