Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:25:21
Lượt xem: 48
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bắc Tề, Đêm đen tối tăm u ám.
Trong hoàng cung kim bích huy hoàng, đèn đuốc sáng trưng, tất cả tớ đều bận rộn. Trên bầu trời hoàng cung, quạ đen bay quanh, kêu la nôn nóng cho cảm thấy áp lực khó nhịn.
“Phụ vương ?” Tứ Hoàng tử Ba Nhật Đạt lo lắng hỏi thái y. Thái y đổ đầy mồ hôi, : “Hồi bẩm Tứ Hoàng tử, đại vương… Có thể Đại vương chịu nổi qua đêm nay…”
Tứ Hoàng tử giật , sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
“Tứ Hoàng tử, đại vương triệu !” Một thị nữ vội vàng chạy tới, hành lễ thông báo. Tứ Hoàng tử trầm giọng : “Ta lập tức .”
Giờ phút phòng ngủ của Bắc Tề Vương còn một bóng . Ba Nhật Đạt bước nặng nề trong điện. Trong điện ít ánh nến thắp sáng, bởi vì ánh mắt Bắc Tề Vương lâu cũng thấy rõ gì, nếu ánh đèn sáng một chút, tâm trạng của cũng hơn một chút…
Bắc Tề Vương đang là dầu hết đèn tắt, cố sức mở mắt , kinh ngạc nhi tử của , suy yếu đến cực điểm: “Ba Nhật Đạt…”
Trong lòng Ba Nhật Đạt chua xót, quỳ xuống lẩm bẩm: “Phụ vương…”
Bắc Tề Vương chậm rãi giơ tay lên, đặt lên vai , : “Sau Bắc Tề… Phụ vương giao cho con…”
Ba Nhật Đạt ngước mắt lên , ngạc nhiên bi thương: “Đa tạ phụ vương… , hiện giờ thế cục … Nhi thần cũng thế nào cho .”
Các đại thần ủng hộ , nhưng quân quyền ở trong tay Lục Hoàng tử vẫn kéo dài chịu giao , hiện giờ cho dù lấy chiếu thư kế vị, nhưng chỉ sợ cũng thoát khỏi một hồi ác chiến với Lục Hoàng tử.
Bắc Tề Vương lên tiếng: “Bây giờ Phụ vương thể xử lý những điều … Con đường phía , chỉ dựa chính con…”
Ba Nhật Đạt chút bàng hoàng, trong miệng lẩm bẩm: “Phụ vương…”
Bắc Tề Vương nghiêng đầu, khuôn mặt già nua của bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ: “Bắc Tề… Không phá thì xây …”
Ngoài cửa sổ băng rơi xuống, lúc bàn tay của cũng trượt xuống… Ba Nhật Đạt giật : “Phụ vương! Phụ vương!”
Đồng tử của Ba Nhật Đạt mở thật lớn, hai mắt đỏ bừng, đưa tay dò mũi Bắc Tề Vương… Đã còn thở. Sắc mặt đau đớn, quỳ gối bên cạnh Bắc Tề Vương, cung kính dập đầu ba cái. Người hầu tiến thấy tất cả, nhất thời kinh hãi mà hỏi: “Tứ Hoàng tử, Đại Vương, hoăng*… Hay ?”
Ba Nhật Đạt dần dần thu hồi sắc đau đớn trong mắt, : “Không, bí mật phát tang, đợi suy nghĩ .”
Hai ngày phái đến các bộ lạc mượn binh, nhưng nghĩ tới tin tức mượn binh còn truyền về mà Bắc Tề Vương . Trong lòng Ba Nhật Đạt cảm thấy thấp thỏm, cũng ngoài cửa sổ, ngôi lấp lánh bầu trời đêm… Rốt cuộc, ai thể chỉ cho một con đường rõ ràng?
……
Ba Nhật Đạt an bài xong việc liên quan thì một khỏi tẩm điện của Bắc Tề Vương. Một độc hành, lên tường thành cửa cung, mặt là cả thành đèn đuốc sáng rực, phía là bộ cung điện nguy nga, phía là bầu trời đêm mênh m.ô.n.g thăm thẳm. Trong chốc lát, cảm thấy nhỏ bé. Phụ vương qua đời, phận là nhi tử mà chỉ thể phong tỏa tin tức, chỉ vì lục Hoàng tử Mạc Lặc còn ở bên ngoài như hổ rình mồi. Mạc Lặc còn công thành, dường như còn ôm một tia hy vọng, cho rằng thể kế vị Đế vương Bắc Tề. Nếu phụ hoàng tự lập Bắc Tề Vương, chỉ sợ đêm nay sẽ vọt cung. Ba Nhật Đạt cảm thấy căm hận sự bất tài của , một quyền đánh tường thành, cảm thấy đau chút nào. Hắn chợt nhận bên cạnh nên quát lớn một tiếng: “Là ai?”
“Tứ Hoàng tử.”
Giọng của nam nhân lạnh lùng vang lên, dường như vài phần quen tai. Ba Nhật Đạt ngước mắt lên, bình tĩnh về phía tới. Người nọ một hành y, dáng cao gầy, y bào gió thổi đến bay phấp phới, bên tay cầm một thanh bội kiếm đang ánh trăng.
Cũng tại ở tường thành cửa cung .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-235.html.]
“Tần Tu Viễn?” Ba Nhật Đạt một cái thể tin . Tần Tu Viễn cầm kiếm hàn quang lẫm liệt trong tay, kiếm dính ít vết máu, nhỏ giọt rơi mặt đất. Cũng là của khác, là của . Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhướng, thản nhiên tháo tấm che mặt nhếch môi : “Đã lâu gặp?”
Giờ phút , ở phía Tần Tu vang lên tiếng ồn ào…
“Bắt thích khách!”
Hiển nhiên, ban đêm dám đột nhập hoàng cung, thẳng tay g.i.ế.c những cản đường . Ba Nhật Đạt thấy bộ dáng của , trong lòng cũng căng thẳng, bất giác cầm d.a.o găm tùy , : “Sao ngươi ở chỗ ? Ngươi định gì?”
Tần Tu Viễn thở nặng nề mà : “Tất nhiên là việc tìm Tứ Hoàng tử thương lượng… À, là tìm Bắc Tề Vương mới đúng.”
Ba Nhật Đạt sửng sốt, trầm giọng : “Chuyện của phụ vương , ngươi đều ?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Xin đại vương nén bi thương.” Dừng một chút, : “Tuy như nhưng ngươi cũng thời gian để đau buồn nữa , Lục Hoàng tử cắm quân ngoài thành, cũng thám tử ở trong hoàng cung , cho nên sớm muộn gì tin tức cũng sẽ truyền ngoài. Chậm là ngày mai, nhanh thì là đêm nay… Không đại vương, chuẩn vẹn ?”
Sắc mặt Ba Nhật Đạt trầm xuống, : “Hà tất rõ còn cố hỏi.”
Tần Tu Viễn thể tới nơi , khẳng định cũng tìm hiểu rõ tình thế mắt. Tần Tu Viễn mỉm , : “Nếu chuẩn , bằng đến giúp đại vương?”
Ba Nhật Đạt : “Tần tướng quân, tôn trọng ngươi là một hùng… Không nghĩ là ngươi cũng nhân lúc nhà cháy hôi của?”
Tần Tu Viễn mà : “Đại vương hiểu lầm , Tần mỗ cũng ý . Hợp tác vốn là căn cứ song phương , nếu đại vương cảm thấy điều kiện của thì cũng thể cự tuyệt.”
Trong lúc chuyện, bọn thị vệ đuổi tới, đang cách hai trượng phía Tần Tu Viễn.
Tần Tu Viễn bất đắc dĩ : “Nếu đại vương nguyện ý thương nghị với thì thể của ngươi cần đuổi theo , ?”
Ba Nhật Đạt xua tay cho những đó lui . Hắn suy ngẫm trong chốc lát , , “Nói về điều kiện của ngươi .”
Tần Tu Viễn : “Ta thể giúp đại vương đánh bại Lục Hoàng tử, bảo vệ thuận lợi đăng cơ, nhưng xin đại vương đáp ứng ba chuyện của .”
Ba Nhật Đạt nheo mắt : “Là ba chuyện gì?”
Tần Tu Viễn nhếch môi : “Thứ nhất, khi đại vương đăng cơ thì lập tức chiếu thư hai nước hoà thuận, hứa hẹn khi còn sống, tuyệt đối chủ động xâm phạm Đại Minh.”
Ba Nhật Đạt vốn đáp ứng với , chẳng qua bây giờ xuống tay giấy… Hắn do dự một lúc , “Không gì khó khăn.” Hắn thêm: “Điều kiện thứ hai là gì?”
Tần Tu Viễn : “Ta chiêu cáo thiên hạ, là âm mưu của Bắc Tề Vương năm đó hại tinh nhuệ quân Tần gia mất mạng ở đây, cáo tội bọn họ.”
Sắc mặt Ba Nhật Đạt trắng bệch, mặc dù việc do chủ đạo, nhưng bản cáo tội như , tương đương với đánh mặt ?
TBC
Tần Tu Viễn sự do dự của nên : “”Đại vương, chuyện năm đó liên quan đến ngươi, nhưng lúc đó Bắc Tề lấy lý do quân Tần vô cớ vượt qua biên giới hai nước mà g.i.ế.c nhiều như … Ta thể tha thứ và cũng cần một cái công đạo.”
Sắc mặt Ba Nhật Đạt chút khó coi, một lúc lâu mới : “Được, điều kiện cuối cùng thì ?”
Tần Tu Viễn lạnh lùng : “Ta mạng Mạc Lặc.”
*Nghĩa là Chết, dùng cho vua chúa, vương tôn quý tộc trong hoàng cung.