Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-04-29 12:37:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý phu nhân cầm một phần kẹo hỷ như đang cầm bảo bối trong tay, nói: “Hỉ yến làm không tệ, kẹo hỉ này cũng rất đặc biệt, ta rất thích.”
Tần lão phu nhân mỉm cười: “Nếu Lý phu nhân thích, lát nữa để Ngô ma ma lấy thêm một ít cho phu nhân.”
Lý phu nhân chờ chính là những lời này, nhưng ngoài miệng còn từ chối: “Sao ta lại không biết xấu hổ như vậy?”
Hôm nay tâm tình của Tần lão phu nhân vô cùng tốt, nên cũng cho bà ta chút mặt mũi: “Chúng ta là lão tỷ muội, bà thích là tốt rồi.”
Trong lòng Trương phu nhân cũng cảm thấy ngứa ngáy, nhưng lại ngượng ngùng lên tiếng. Giờ phút này Tần Tu Viễn đang ở cửa đón khách, lại nghe thấy hạ nhân hô to một tiếng: “Thái Tử điện hạ đến!”
Mọi người vội vàng xoay người, cung nghênh Thái Tử. Thái Tử nói: “Miễn lễ, hôm nay là ngày đại hỷ phủ Trấn Quốc tướng quân, mọi người tùy ý một chút, không cần câu nệ.”
Tần Tu Viễn hơi gật đầu: “Thái Tử, mời!”
Thái Tử vừa đi vừa nói: “Trấn Quốc Công, bổn cung có thứ muốn cho ngươi xem.”
Dứt lời, hắn móc ra một phần quyển trục. Tần Tu Viễn cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy. Hắn nhìn quyển trục kinh ngạc nói: “Cái này… Hoàng thượng muốn phong Nhị ca của thần làm Chinh Bắc đại tướng quân?”
Thái Tử nhếch môi cười: “Bổn cung đã thay hắn cầu tình. Trận chiến với Bắc Tề lần trước, hắn phối hợp ăn ý với ngươi, đánh bại chủ lực của Bắc Tề, người như vậy… Ngày ngày ở trong phủ thì thật sự là đáng tiếc.”
Ý cười trên mặt Tần Tu Viễn hiên lên rõ ràng, nói: “Đa tạ Thái Tử yêu tài Chi Tâm! Nếu nhị ca biết, nhất định là kinh hỉ vạn phần.”
Thái Tử nói: “Đây chính là quà tân hôn mà bổn cung tặng hắn, nếu muốn làm hỷ sự, vậy thì coi là song hỷ lâm môn đi!”
Hai người nhìn nhau cười. Lúc này, tiếng pháo nổ ở cửa vang lên, tất cả mọi người đều hướng về phía cửa chính đi tới.Minh Hiên kéo Thanh Hiên, nói: “Ca ca!Chúng ta cũng đi xem tân nương!”
Thanh Hiên đi ngang qua bên cạnh Thái Tử, bất đắc dĩ cười cười, lại bị Minh Hiên kéo chạy về phía trước. Minh Hiên chen tới phía trước, chỉ thấy tân nương mặc một bộ hỷ phục xinh đẹp, thướt tha, dưới mũ trùm đầu rèm châu ngọc thúy, bước từng bước uyển chuyển. Toàn thân nàng chỉ lộ ra bàn tay trắng như ngọc, khẽ cầm một đầu dải lụa đỏ, mà đầu kia là do Tần Tu Dật nắm lấy.
Ngôn Chi Tâm đội mũ trùm đầu, cầm lấy dải lụa đỏ đi về phía trước. Nàng hơi nghiêng đầu, xuyên qua vải đỏ, nàng nhìn thấy bộ hỉ bào mình may đang được mặc trên người hắn. Tần Tu Dật tươi cười, vui mừng khôn xiết. Hai người đi ngang qua Minh Hiên, đột nhiên nghe thấy hài tử này hô một tiếng: “Nhị thẩm thật đẹp!”
Ngôn Chi Tâm nghe xong, sắc mặt đỏ lên, mím môi nở nụ cười.
“Ha ha ha ha…” Mọi người cũng vỗ tay cười to, theo đó là tiếng chúc mừng cùng chúc phúc. Tần Tu Dật nắm chặt dải lụa đỏ, nghiêng đầu nhìn cô nương bên cạnh, quý trọng không thôi.
Hai người đã quen biết mười hai năm, chơi với nhau từ nhỏ, đến khi trở thành những thiếu niên đầy nhiệt huyết, rồi lại phân rồi hợp, đi lòng vòng… sau cơn mưa trời lại nắng, cuối cùng nàng cũng đợi được hắn, mà hắn cũng sẽ không nuốt lời, nhất định phải giữ lời hứa cho nàng cả đời bình an vui vẻ.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-241.html.]
Đến bữa tối, náo nhiệt vẫn không giảm. Tiền phó tướng cùng Vi phó tướng dẫn một đám tiểu tướng, bưng chén rượu chạy về phía Tần Tu Dật: “Tần tướng quân! Xin chúc mừng! Song Hỷ lâm môn!”
Tin Tần Tu Dật được tấn vị tướng quân truyền rất nhanh, đám võ tướng này nhao nhao đến chúc mừng, nhất định phải chuốc say hắn. Tiền phó tướng lớn giọng nói: “Tần tướng quân được trở về, lão Tiền ta là người đầu tiên hoan nghênh! Ta vô cùng hoan nghênh!”
Tần Tu Dật mỉm cười: “Đa tạ Tiền huynh đệ!”. Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch!
Nhưng mà Vi phó tướng lại chen tới, nói: “Nghe nói tẩu tẩu và tướng quân ân ái nhiều năm, hiện giờ cuối cùng cũng thành, đã làm cho những kẻ độc thân như chúng ta thật hâm mộ! Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử!”
Tần Tu Dật lại uống một ly: “Đa tạ!”
Tối nay hắn đã bị rót không ít rượu, trong lòng âm thầm sốt ruột, cũng không biết Chi Tâm ở một mình trong tân phòng, có ai bầu bạn cùng hay không.
Tần Tu Viễn nhìn thấy tình hình này, lập tức tiến tới giữ chặt Vi phó tướng, nói: “Ta nghe nói gần đây ngươi thường xuyên đến cửa hàng đồ ăn vặt?”
Sự chú ý của mọi người đã bị thu hút thành công, hỏi: “Cửa hàng đồ ăn vặt lại có món mới sao?”
Tần Tu Viễn nháy mắt với Tần Tu Dật, Tần Tu Dật lập tức lặng lẽ rời đi. Tần Tu Viễn nói: “Vi phó tướng đâu phải vì ăn? Mỗi lần hắn đi mua đều chỉ mua một cái kẹo mút, hai văn tiền cho một món ăn vặt, nhưng hắn lại muốn cùng nha hoàn Minh Sương của phủ ta tán gẫu nửa canh giờ, đây là chuyện gì?”
“Ồ!” Mọi người quấn lấy Vi phó tướng hỏi: “Tiểu tử nhà ngươi có phải đã có người trong lòng hay không?”
“Khó trách mỗi lần đi mua đồ ăn vặt Vi phó tướng đều xung phong, không cho chúng ta đi!”
Vẻ mặt Vi phó tướng bất đắc dĩ: “Ta nào có!”
Sau khi Tần Tu Viễn thành công khơi ra nội chiến, thì cũng thuận lợi thoát khỏi chiến trường. Hắn thấy Đường Nguyễn Nguyễn ngồi một mình dưới hành lang uống rượu thì đi tới, nói: “Nàng ăn tối chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Ăn rồi… Hôm nay thật là náo nhiệt.”
Tần Tu Viễn ngồi xuống bên cạnh nàng, mỉm cười nhìn ái thê. Bầu trời đêm đen như mực, trăng tròn rực rỡ. Trong viện tiếng người huyên náo không ngừng, không khí càng thêm náo nhiệt. Đường Nguyễn Nguyễn bưng rượu lên, nói: “A Viễn, được nhìn thấy Chi Tâm tỷ tỷ và nhị ca về chung một nhà thật là tốt, chúng ta uống một ly đi.”
Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Chúc hai người họ ân ái đầu bạc.”
Hai chén sứ nhẹ nhàng chạm vào, Tần Tu Viễn ngửa đầu sảng khoái uống cạn rượu. Đường Nguyễn Nguyễn dâng tay áo che môi, nàng nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng không hiểu sao trong bụng lại dâng lên một trận ghê tởm khiến cho nàng buồn nôn, sắc mặt trắng bệch.
Tần Tu Viễn sửng sốt, vội vàng ôm lấy eo nàng: “Sao vậy?”