Tần Tu Dao , mặt khỏi đỏ lên. Tần lão phu nhân mỉm nữ nhi của , đùa : “Đây là nữ nhi lớn thể giữ trong nhà !”
Tần Tu Dao hờn dỗi : “Mẫu cái gì … Làm gì … Con còn ở cùng mẫu thêm vài năm…”
Tần lão phu nhân vẻ nghiêm túc: “Con gả ?” Dừng một chút, bà lập tức : “Vậy với Mạc Lâm, để con trễ vài năm tái giá… Vừa lúc vi nương cũng đang luyến tiếc con.”
Tần Tu Dao , nhất thời trợn tròn mắt: “Mẫu !”
Nàng thích Mạc Lâm chịu , gì chờ đợi thêm chứ?
Thấy bộ dạng của nàng, tất cả vỗ tay to. Đường Nguyễn Nguyễn cũng khanh khách, nhưng lát cảm thấy cảm thấy thích hợp. Nàng nhất thời dừng động tác… Cảm giác bụng hình như co rút… Hơi đau.
Đường Nguyễn Nguyễn ngơ ngác, bình tĩnh một lát, nghiêm túc cảm nhận cơn đau là thật . Tần Tu Viễn nàng sững sờ thì hỏi: “Nàng ?”
Đường Nguyễn Nguyễn đầu, trong mắt hạnh lộ một tia khẩn trương: “Thiếp… Bụng đau…”
Tần Tu Viễn ngẩn : “Có sắp sinh ?”
Đường Nguyễn Nguyễn bật : “Thiếp , hình như càng ngày càng đau…”
Tần lão phu nhân vội vàng : “Đi mời thái y, gọi bà đỡ tới!”
Bà đỡ tìm từ sớm nên đang ở trong phủ, chính là vì ứng phó tình huống bất ngờ. Tần Tu Viễn ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, xông về phòng ngủ gần nhất. Mọi cũng còn tâm tư ăn cơm nữa, nữ quyến đều theo, chỉ để một Tần Tu Dật, .
“Nguyễn Nguyễn, đừng sợ, bà đỡ sắp tới !”
Tần Tu Viễn đưa Đường Nguyễn Nguyễn phòng ngủ, nắm lấy tay nàng, chịu buông . Tần lão phu nhân tiến , : “A Viễn, con mau ngoài…”
Trong thời cổ đại, nữ nhân lâm bồn thì lang quân sốt ruột đến , cũng chỉ thể chờ bên ngoài. Tần Tu Viễn mới khỏi cửa, thái y cùng bà đỡ đến. Hắn tới lui ở cửa, vô cùng thấp thỏm.
TBC
“A Viễn.” Tần Tu Dật cũng tới. Tần Tu Viễn thấy thì : “Nhị ca…”
Tần Tu Dật : “Không việc gì, đừng lo lắng.”
Tần Tu Viễn cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng nhu nhược yếu đuối như , chịu nổi một chút giày vò đây?
Trong phòng sinh, Đường Nguyễn Nguyễn đổ mồ hôi như mưa. Bà đỡ : “Phu nhân… Nếu đau, thể hét lên.”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Phu quân ở bên ngoài…”
Bà đỡ nghi hoặc: “Phu quân ở bên ngoài thì ?” Ý bà là nàng hãy hét lên để bớt đau đớn! Không ít thế gia đại tộc dựa việc sinh con để giành sự sủng ái của phu quân. Đường Nguyễn Nguyễn suy yếu : “Chàng sẽ lo lắng.”
Bà đỡ sửng sốt, lập tức thêm vài phần hảo cảm đối với phu nhân , bà càng thêm để ý mà : “Phu nhân, hãy dùng sức tiết tấu, thở …”
Mái tóc của Đường Nguyễn Nguyễn mồ hôi thấm ướt, dính thái dương. Bụng nàng căng chặt, đau đến mức nên lời. Ngón tay trắng ngần gắt gao giữ chặt mép giường, cảm giác tê tâm liệt phế quả thực cho thể chịu đựng . Cuối cùng nàng nhịn nữa, nhẹ nhàng nức nở: “Đau…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-247-het-phien-ngoai.html.]
Thanh âm nhỏ như Tần Tu Viễn ngoài phòng thấy, lo lắng chạy đến cửa phòng sinh: “Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn!”
Đường Nguyễn Nguyễn thanh âm của , trong lòng cũng yên vài phần, gắt gao nhẫn nại, tiếp tục dùng sức. Bà đỡ chỉ huy: “Phu nhân, cố gắng thêm một chút nữa! Sắp !”
Ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn nắm thành đấm, môi chính cắn đến trắng bệch, hạ quyết tâm dùng sức rặn!
“Oa oa oa…” một tiếng lớn vang lên trong bầu trời đêm. Trong chớp mắt Đường Nguyễn Nguyễn vô lực, suýt nữa ngất xỉu. Tần Tu Viễn bên ngoài phòng thấy tiếng nức nở , mừng sợ. Một lát , bà đỡ bế hài tử , : “Chúc mừng tướng quân, là một thiên kim tiểu thư, mẫu tử bình an.”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn đột nhiên mở to, nụ nở rộ: “Ta !”
Hắn cẩn thận từng li từng tí đón nhận hài tử, ôm lòng như bảo bối, mặt Tiểu Bánh Bao còn chút hồng phấn, nàng mở to đôi mắt khắp nơi một vòng, đối với thế giới tràn ngập tò mò. Tất cả vây quanh nàng, Tần lão phu nhân là một cô nương thì cũng vui mừng: “Rốt cục cũng chất nữ !” Sau đó bà đến ôm Tiểu Bánh Bao.
Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm cũng vô cùng cao hứng tiểu chất nữ, Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ ôm một cái, nhưng Tần lão phu nhân chịu buông tay?
Tần Tu Viễn hỏi: “Ta thể ?”
Bà đỡ gật gật đầu, Tần Tu Viễn hai lời mà chạy trong phòng ngủ, căn phòng còn tràn ngập mùi m.á.u tươi khiến lòng đau xót, tới giường.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mở mắt: “A Viễn…”
Trong lòng Tần Tu Viễn cảm khái, khàn khàn mở miệng: “Nguyễn Nguyễn, nàng vất vả …”
Đường Nguyễn Nguyễn vô lực lắc đầu: “Thiếp … Tiểu Bánh Bao, trông ?”
Trong đôi mắt của Tần Tu Viễn như nước, lẩm bẩm: “Đẹp lắm… Là cô nương nhất thiên hạ.”
Đường Nguyễn Nguyễn ghen tuông: “Còn thì ?”
Tần Tu Viễn lau mắt, : “Nàng là nhất, đầu.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ tiếng. Lúc , Tần lão phu nhân ôm hài tử , : “Tiểu Bánh Bao đến , Nguyễn Nguyễn vất vả khổ sở như , con hãy nghỉ ngơi thật .”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đa tạ mẫu .”
Nàng rũ mắt về phía hài tử trong tay mẫu , tiểu Bánh Bao ngoan ngoãn nhắm mắt , khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn khiến sờ . Đường Nguyễn Nguyễn vươn ngón tay đến gần gò má Tiểu Bánh Bao, ai ngờ nàng ngủ mà mặt về phía ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn, bắt đầu mút lên. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm : “Chàng thấy đấy, nàng là một con mèo nhỏ.”
Tần Tu Viễn dịu dàng: “Giống nàng.”
Mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn cong cong. Hai , trong khí dịu dàng quanh quẩn, lấy tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay . Tiểu Bánh Bao đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, lúc mới thật sự ngủ.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, tuyết cũng sắp rơi. Ngôi nhà ấm áp như mùa xuân, nội thất cũng vô cùng ấm áp.
Năm tháng yên bình, hiện thế an .
(Kết thúc)