Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 64
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:24:03
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nương hỏi xong lập tức cúi đầu xuống thật thấp.
Tần Tu Viễn ngạc nhiên, vội vàng phủ nhận: "Sao ta lại có thể ghét nàng?"
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: "Thật không?"
Tần Tu Viễn buột miệng thốt lên: "Thật sự!"
Ngay cả hắn cũng đang kinh ngạc trước sự thay đổi của bản thân, thật không ngờ lại khiến cho nàng hiểu lầm.
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy vì sao chàng không muốn ở lại với ta...ta cũng đâu có làm gì chàng đâu..."
Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn thà đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh cũng không muốn ở chung một căn phòng với nàng, thật sự là...nàng có chút nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình.
Tóc của nàng đã không còn rỉ nước nữa, từng trận gió đêm thổi tới mang theo mùi hương thơm ngát của nàng đến bên hắn.
Cô nương có đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu đang mơ mơ hồ hồ nhìn hắn, trong đôi mắt ấy có hình bóng nho nhỏ, rất động lòng người.
Vẻ mặt Tần Tu Viễn khẽ xao động, nói: "Ta sợ nàng không vui."
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nói: "Vậy thì...ta buồn ngủ rồi, vào hay không là tùy chàng."
Dứt lời, nàng liền đẩy cửa trở vào trong. Khép cánh cửa lại xong, nàng một mình ngồi xuống mép giường, trong lòng có chút buồn bã. Nàng vừa lo lắng cho hắn ở bên ngoài có thể sẽ bị cảm lạnh hay không, vừa cho rằng bản thân đang xen vào chuyện của người khác, rõ ràng là hắn đang tránh né nàng. Nàng mang theo nỗi niềm rối rắm mà vùi cả người vào trong chăn, cảm thấy thật khó chịu và ủy khuất.
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Sau đó Đường Nguyễn Nguyễn cảm nhận được bên cạnh nàng có nhiều hơn một người.
Nàng khẽ kéo chăn bông làm lộ ra đôi mắt, phát hiện đèn trong phòng đã bị thổi tắt. Bỗng dưng cảm nhận được hơi thở của người nam nhân bên cạnh, nàng nhất thời có chút hoảng loạn.
Tần Tu Viễn không biết chắc nàng đang ngủ hay thức, nên hắn vẫn mặc nguyên y phục mà nằm ở phía ngoài, vẫn thủ lễ mà duy trì một khoảng cách cùng nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn lẳng lặng đẩy chăn bông qua cho hắn, còn bản thân thì đang thu mình nằm ở phía trong, cố gắng không làm ảnh hưởng đến hắn...Cuối cùng hắn vẫn không thích nàng, cho nên mới khách khí mà giữ khoảng cách với nàng như thế.
Tần Tu Viễn phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, trên chiếc chăn bông xa lạ đã nhiễm mùi hương của nàng khiến cho tâm tình của hắn có chút rối loạn.
Có mấy lời ngày thường hắn muốn nói mà mãi chẳng thành câu, nhưng giờ phút này lại cất thành lời.
"Nguyễn Nguyễn!". Tần Tu Viễn thấp giọng gọi.
Hắn rất ít gọi thằng khuê danh của nàng, chờ Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại hắn mới tiếp tục nói.
Tần Tu Viễn có chút chần chừ, nói: "Thật ra ta cũng muốn hỏi nàng...nàng rất ghét ta phải không?"
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc trở mình, nhìn thẳng vào sườn mặt đang nằm của hắn, hỏi: "Sao chàng lại nghĩ như vậy?"
Tần Tu Viễn cảm nhận được hơi thở của nàng đang sát bên người hắn, hô hấp ấm áp như có như không phớt qua bên tai, cảm giác hơi ngứa.
Hắn nói với vẻ buồn bực: "Nàng làm điểm tâm...sẽ cho Minh Hiên, cho mẫu thân, nhưng lại không cho ta."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, đây thật sự là những lời do chính Tần Tu Viễn nói sao? Ngày thường cười hắn cũng không cười, vậy mà lại để ý đến mấy món đồ ăn vặt?
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy buồn cười, nàng cố hết sức không để cho hắn nhận ra, đáp: "Còn món nào mà chàng chưa được ăn đâu?"
Tần Tu Viễn nghiêm túc trả lời: "Chocolate!"
Hắn chỉ từ chối có một lần, đến bây giờ lại không còn cơ hội để ăn nữa.
"Bánh tart trứng."
Hắn lại nghĩ đến tiếng nhai nhóp nhép của Tần Trung và Tần Dũng khi ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn phản bác lại hắn: "Ta cho chàng nhưng tự chàng không muốn cơ mà."
Tần Tu Viễn không thể cãi lại, hắn biết lần đó là bởi vì tự hắn nằm mơ nên chột dạ.
"Còn có bánh mochi matcha đậu đỏ, quýt đóng hộp,...". Tần Tu Viễn lần lượt liệt kê ra từng món một, ngữ khí lại mang theo vài phần chua xót.
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn bật cười: "Ta cũng không biết...chàng đường đường là một đại tướng quân, mà đi để ý những thứ này à?"
Tần Tu Viễn thay đổi vẻ lạnh lùng xa cách trước đây, nhỏ giọng nói: "Đại tướng quân thì làm sao? Đại tướng quân thì không được...ăn điểm tâm do nàng làm sao..."
Lê Uyển này vô cùng tịch mịch, dường như chỉ cần một tiếng nước rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ được âm thanh nó tách ra làm hai. Giọng nói của hắn rõ ràng rất nhỏ, nhưng lại trọn vẹn truyền đến tai nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc một lát, nằm yên, giọng nói ấm áp của nàng lại vang lên: "Ta cho rằng chàng không thích ta, cho nên cũng không thích thức ăn do ta làm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-64.html.]
"Không...ta thích, thích nàng...làm thức ăn."
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười, chiếc chăn bông đắp trên người nhẹ run tựa như khơi dậy cảm xúc của hắn, hắn có chút bực dọc: "Sớm biết như vậy ta đã không nói với nàng."
Sao lại có thể giống như một đứa trẻ đòi điểm tâm như vậy chứ! Thật là quá mất mặt! Tần Tu Viễn đang tự mắng bản thân cả vạn lần trong lòng.
Đường Nguyễn Nguyễn lại quay mặt sang nhìn hắn, dịu dàng ôn nhu nói: "Sau này mỗi lần ta làm thức ăn vặt đều sẽ chừa lại một phần cho chàng được chưa?"
Tần Tu Viễn ngẩn ra, ngừng khó chịu, lại cười đáp: "Được!"
Khóe môi Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong lên, nói: "Buồn ngủ quá, ngủ ngon."
Tần Tu Viễn nhẹ giọng: "Ngủ ngon!". Sau đó lấy phần chăn mà nàng đẩy qua đắp lên người.
Giấc ngủ của Tần Tu Viễn luôn không được sâu lắm, trước kia buổi tối mất ngủ sẽ rất dễ dàng tái phát đau đầu, nhưng thời gian gần đây hình như đã tốt lên rất nhiều. Từ sau ngày đại hôn đã không còn tái phát nữa.
Nhưng đêm nay, ngủ đến nửa đêm hắn lại giật mình tỉnh giấc. Đầu tiên là cảm giác cả người lạnh lẽo, hắn mơ màng mở mắt ra thì phát hiện cô nương nên cạnh đã kéo chăn bông về phía nàng, còn lộ ra tấm lưng mỹ miều chỉ mặc một lớp trung y cho hắn xem.
Tần Tu Viễn có chút bất lực với nàng, hắn đành phải chống khuỷu tay dậy giúp nàng kéo lại chăn, đắp lên tấm lưng của nàng.
Lúc vô tình chạm để chiếc cổ tinh tế của nàng, hắn cảm thấy có chút lạnh, không biết nàng có lạnh hay không?
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì tiểu cô nương đang ngủ mê đã cảm nhận được bàn tay ấm áp rồi. Nàng vô thức đá chăn bông sang một bên, tiến lại gần thân thể của hắn.
Đêm xuân lạnh đến rùng mình, cô nương ngủ không ấm, mà lang quân bên cạnh lại giống như một cái bếp lò. Nàng trở mình, trực tiếp nằm đè lên khuỷu tay đang chống của hắn, sau đó chui vào trong lồng n.g.ự.c hắn.
Tần Tu Viễn sững người, hắn trầm mặc nhìn Đường Nguyễn Nguyễn ngoan ngoãn rúc ở trong lòng mình giống như đã tìm thấy cái ổ thỏ của nàng, làm cho người ta không đành lòng đẩy nàng ra.
Cả người Tần Tu Viễn cứng đờ, nhất thời hắn không biết phải đối mặt ra sao. Hắn lại đưa tay kéo chăn lên đắp lại, rồi mới nằm xuống lần nữa.
Đầu của Đường Nguyễn Nguyễn chạm vào cằm hắn, Tần Tu Viễn không dám lộn xộn, sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng. Nhưng tiểu cô nương lại ngủ không ngoan chút nào, nàng dán lên người hắn giống như dây leo quấn quanh cổ thụ, ôm chặt lấy hắn để hấp thu hơi ấm.
Tần Tu Viễn bất ngờ bị bàn tay nhỏ lạnh băng của nàng làm cho run rẩy một trận, tim đập loạn xạ, thân thể hắn vẫn căng chặt, không dám động đậy.
Nhịp tim của hắn như trống trận, vừa sợ kẻ địch tiến công lại ngóng trông kẻ địch tiến công.
Tần Tu Viễn hơi nghiêng người, điều chỉnh lại tư thế. Lúc này hắn đang mặt đối mặt với nàng, cố gắng ôm lại nàng bằng tư thế vừa mới đổi.
Chắc là vì ngủ quá thoải mái mà tiểu cô nương càng ôm chặt cái bếp lò này, nàng không chút ý thức mà vùi mình trong lồng n.g.ự.c của hắn, khóe miệng còn giương lên một nụ cười hài lòng.
Tần Tu Viễn mím chặt môi, tai mặt bất giác đỏ bừng. Phản ứng nóng rực không tự chủ này khiến hắn cảm thấy thật hổ thẹn nhưng lại không biết phải làm sao. Hắn muốn cách xa nàng một chút, nhưng lại bị nàng ôm chặt, lăn qua lăn lại một hồi cuối cùng hắn đành phải từ bỏ.
Trong lòng Tần Tu Viễn đang rất mâu thuẫn...nhân lúc nàng không biết gì cả mà...hình như có chút không được quân tử cho lắm. Nhưng mà được nàng ôm rất thoải mái, nàng thơm thơm mềm mềm. Hắn suýt nhịn không được mà hôn một cái lên khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của nàng.
Tần Tu Viễn lấy hết can đảm ghé sát vào nàng, lúc đến trước mặt nàng rồi hắn lại có chút do dự...
Hắn nhớ lại bắt đầu từ đêm đại hôn, hắn đã thờ ơ với nàng. Tốt xấu gì nàng cũng là đích nữ của đại thần Nội các thủ phụ, là cành vàng lá ngọc từ nhỏ đến lớn, phải chịu oan ức như vậy từ bao giờ?
Sau đó, hai người ngầm phân phòng ngủ, không có ai vượt qua ranh giới. Nếu hiện giờ tâm tư của hắn bị nàng phát hiện ra thì nàng sẽ tức giận hay là vui vẻ?
Hắn không hiểu vì sao lại nhớ về Lưu Thư Mặc mà hắn gặp ở cửa Phủ học sĩ. Tuy rằng Nguyễn Nguyễn không đáp lại hắn ta, nhưng...nhưng...có phải là bởi vì trong lòng nàng vẫn còn tức giận với hắn ta nên mới không để ý hay không? Còn tức giận với hắn ta, có nghĩa là nàng vẫn chưa buông bỏ được hắn ta!
Tần Tu Viễn chưa bao giờ quan tâm đến tâm tư nhi nữ nhiều như vậy, nhất thời trong lòng hắn loạn cào cào. Hắn cúi người nhìn Đường Nguyễn Nguyễn trong ngực, có chút hâm mộ tiểu cô nương này có thể ngủ say như vậy.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cựa quậy, có vẻ như sắp lăn ra khỏi vòng tay của hắn. Tần Tu Viễn lập tức dùng một tay ôm nàng trở lại, để nàng dựa vào trong lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn...
Thôi kệ! Cứ ôm đêm nay đã rồi tính tiếp!
Bình Ninh là nơi giao nhau giữa địa hình sông và núi, tất nhiên là lạnh hơn so với Đế Đô một chút. Mưa xuân suốt đêm không ngớt, không khí lạnh lẽo, sương mù mênh mông. Bên trong phòng ngủ ở Lê Uyển, hơi ấm lan tràn, say mộng đẹp.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa thức dậy, đập vào mắt nàng chính là sườn mặt không chê vào đâu được của Tần Tu Viễn. Khi nhìn rõ người trước mặt, phản ứng đầu tiên của nàng chính là lấy tay che kín miệng mình lại!
Hắn đang lặng yên mà chìm vào giấc ngủ, nhịp thở đều đều, nhẹ nhàng và ổn định, hoàn toàn là một trời một vực với bộ dáng lạnh như băng thường ngày. Nàng lấy hết can đảm, đánh giá hắn một cách táo bạo. Sống mũi cao thẳng tắp, lông mi che kín mí mắt tạo ra bóng mờ huyền ảo, đôi môi mím chặt còn khẽ nhếch lên có vẻ như đang rất thoải mái.
Thì ra khi hắn ngủ sẽ là bộ dàng này.
Đột nhiên Đường Nguyễn Nguyễn nảy ra một suy nghĩ hết sức lớn mật, nếu như mỗi ngày thức giấc mở mắt ra nhìn thấy hắn đầu tiên, hình như cũng không tệ lắm...
Sau đó nàng lập tức xua tan suy nghĩ này, biết rõ hắn không có khả năng thích mình, tại sao còn phải tự chuốc khổ vào thân?
Vì vậy nàng bắt đầu cân nhắc...
Tối qua rốt cuộc là ai ôm ai?