Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:44:31
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ta đầy cảm kích, nghiêm túc nói: "Đa tạ Hiểu Vân, lát nữa ta mời người ăn hạt dẻ rang đường."
Mặt Hiểu Vân đỏ lên, thiếu phu nhân này chẳng những dung mạo xinh đẹp mà nói chuyện còn dễ nghe như vậy, tốt hơn biểu cô nương nhiều...
Có sự giúp đỡ của Hiểu Vân, gần trăm hạt dẻ nhanh chóng được khứa thành hình chữ thập hoàn chỉnh. Đây chính là bước quan trọng nhất, nếu làm không đúng cách hạt dẻ sẽ không chín kỹ.
Sau đó nàng tìm một cái chảo to rồi đổ hạt dẻ vào chảo và dàn phẳng, cho nước vào ngập hơn phân nửa thân hạt dẻ mới yên tâm đậy nắp chảo lại.
Khi nước trong nồi cạn, hạt dẻ cũng đã chín. Nàng dùng đũa gặp một viên hạt dẻ lên, chịu nóng mà bóc vỏ hạt dẻ ra rồi đưa lên miệng nếm thử...chín rồi nhưng vẫn chưa đủ mềm và ngọt.
Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Có mật ong không?"
Hiểu Vân lập tức gật đầu, chạy đi ôm một vại mật ong lớn đến.
Đường Nguyễn cười rất dịu dàng: "Đa tạ Hiểu Vân!"
Hiểu Vân hơi sửng sốt, trong lòng càng yêu thích vị thiếu phu nhân này.
Đường Nguyễn Nguyễn để lửa lớn, sau đó rưới mấy muỗng mật ong vào chảo hạt dẻ. Trong chảo lập tức vang lên âm thanh "xèo" rất vui tai, mật ong bị đun nóng tỏa ra vị thơm ngọt. Nàng vội vàng cầm lấy một cái xẻng bắt tay vào xào, một chảo hạt dẻ rang đầy ắp.
Nước đường đun sôi thấm vào hạt dẻ, lại thẩm thấu vào sâu bên trong. Cả chảo hạt dẻ thoạt nhìn rất bóng bẩy, có màu vàng nâu trông rất hấp dẫn.
Đường Nguyễn Nguyễn dùng xẻng xúc ra một chén hạt dẻ, đặt ở trên thớt. Hạt dẻ vừa mới ra lò rất nóng, nàng liền nói: "Hiểu Vân, chén này để lại cho ngươi, đa tạ ngươi đã giúp ta."
Hiểu Vân được yêu thương mà có chút lo sợ, vội tiếp lời: "Chuyện nhỏ không phí sức gì, không đáng để thiếu phu nhân quan tâm!"
Đường Nguyễn Nguyễn nở một nụ cười: "Đây là thứ người xứng đáng được nhận"
Lúc này Thải Vi vội vội vàng vàng chạy vào, nói: "Tiểu thư! Thái phu nhân đã về tới cửa, tướng quân kêu chúng ta trực tiếp tới phòng ăn."
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Hiểu Vân, giúp ta xúc phần hạt dẻ còn lại ra, dọn lên cùng với bữa tối đi."
Rồi đi theo Thải Vi đến phòng ăn.
Lúc Đường Nguyễn Nguyễn đến phòng ăn thì huynh muội Phạm gia cũng vừa đến. Thái phu nhân được Diệp ma ma dịu, chậm rãi đi vào phòng ăn.
Tần Tu Viễn đứng dậy chắp tay: "Tổ mẫu!"
Đường Nguyễn Nguyễn cũng bắt chước chào hỏi.
Thái phu nhân tuổi tác đã cao, đi một ngày đường xóc nảy liên tục nên bụng hơi khó chịu, trông sắc mặt không được tốt lắm. Nhưng vẻ mặt của bà lão vẫn rất từ ái, bà chăm chú nhìn Tần Tu Viễn, sau đó mới chú ý đến Đường Nguyễn Nguyễn, đôi mắt mờ vui vẻ đến híp cả lại: "Là một cô nương tốt!"
Mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, nói: "Đa tạ tổ mẫu!"
Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Tần Tu Viễn ghé sát vào Đường Nguyễn Nguyễn, thấp giọng nói: "Thính lực của tổ mẫu ta không tốt lắm, nếu nàng nói chuyện với người nhất định phải to tiếng một chút."
Hơi thở của hắn phả nhẹ vào tai khiến mặt nàng nóng bừng, nàng lẳng lặng gật đầu.
Mặc dù thái phu nhân không ăn uống gì, nhưng nhìn thấy Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn cùng trở về lại rất vui vẻ.
Tần Tu Viễn biết tổ mẫu nghe không rõ nên cao giọng hỏi: "Gần đây sức khỏe của tổ mẫu thế nào?"
Thái phu nhân cười một cách bất lực: "Cháu lớn tiếng chút!"
Tần Tu Viễn lặp lại lần nữa. Thái phu nhân nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn vẻ rất vừa lòng, đáp lại: "Thê tử này của cháu rất xinh đẹp, tổ mẫu rất thích."
Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ lên. Tần Tu Viễn giải thích: "Tổ mẫu, cháu hỏi sức khỏe của người..."
Thái phu nhân đầy nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Cái gì? Cháu hỏi có thể nạp thiếp hay không sao?"
Bà nói bằng giọng điệu chân thành: "Con cháu Tần gia chúng ta vẫn luôn một lòng một dạ đến già. Tằng tổ phụ*, tổ phụ, phụ thân ngươi đều như vậy cả, thu hồi cái tâm tư trăng hoa của ngươi lại ngay lập tức, đối đãi với thê tử của ngươi cho tốt đi!"
(*) : cha của ông nội.
Mọi người dở khóc dở cười. Lại hàn huyên kiểu ông nói gà bà nói vịt như vậy vài câu, Tần Tu Viễn thực sự không chống đỡ được nữa, đành phải vùi đầu dùng bữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-67.html.]
Thái phu nhân ngán ngẩm nhìn một bàn thức ăn toàn những món thịt cá, thật sự không có khẩu vị, cũng ăn không ngon nên chỉ có thể bất mãn ngồi uống trà.
Lúc này, Hiểu Vân đã bưng hạt dẻ rang đường lên. Bởi vì nàng ta rất có cảm tình với Đường Nguyễn Nguyễn nên làm việc vô cùng tâm huyết. Đĩa hạt dẻ được Hiểu Vân xếp thành một tòa núi nhỏ ngay ngắn, trong tươi sáng và đẹp mắt, ngụ ý ăn mừng. Mọi người vừa nhìn liền cảm thấy vui vẻ.
Đường Nguyễn Nguyễn giới thiệu: "Tổ mẫu, đây là hạt dẻ rang đường con tự tay làm, lột một viên cho người nếm thử được không?"
Thái phu nhân ra vẻ nghe hiểu, liền nói: "Được!"
Đường Nguyễn Nguyễn cầm một viên hạt dẻ lên, trông nó như đang cười đến không khép được miệng. Ngón tay thon thả của nàng chỉ cần dùng sức một chút đã có thể nhẹ nhàng tách được phần vỏ ra. Sau đó, nàng đặt hạt dẻ vàng lên một chiếc đĩa sạch, đưa qua cho thái phu nhân, nói: "Mời tổ mẫu thưởng thức."
Ý cười trên mặt thái phu nhân càng sâu, liền nhặt hạt dẻ cho vào trong miệng. Răng của bà thật ra đã lung lay, lâu rồi chưa ăn thứ gì cứng, cũng may hạt dẻ này rất mềm, bà cũng không tốn quá nhiều sức để nhai.
Hạt dẻ này có vị ngọt và ấm, mềm mại mà tỏa ra mùi thơm mật ong ngào ngạt khiến cho thái phu nhân vốn không có khẩu vị ăn xong một viên lại vui vẻ đến nheo mắt lại.
Thái phu nhân cười đến không khép miệng được: "Cháu dâu rất đảm đang!"
Sau đó ra hiệu cho Diệp ma ma tiến lên lột hạt dẻ cho bà.
Đường Nguyễn Nguyễn thầy bà thích cũng rất vui mừng, nói: "Hạt dẻ này là Thiếu Mẫn muội muội mua về, Nguyễn Nguyễn chỉ mượn hoa hiến Phật mà thôi."
Phạm Thiếu Mẫn lẩm bẩm nói: "Giả vờ làm người tốt..."
Phạm Thiếu Duẩn dùng khuỷu tay đẩy nhẹ nàng ta, còn trừng mắt nhìn nàng ta một cái. Nàng ta lập tức im lặng, rầu rĩ cầm lấy một viên hạt dẻ, rốt cuộc nó có gì ngon chứ?
Hạt dẻ trong tay nàng ta đang tươi cười đến rực rỡ, thịt quả màu vàng càng thêm sinh động. Phạm Thiếu Mẫn bực mình nên mạnh tay bóp nó ra, toàn bộ thịt hạt dẻ đều lăn ra ngoài, vẫn còn nóng hầm hập mà nhảy vào lòng bàn tay của nàng ta. Phạm Thiếu Mẫn càng thêm cáu kỉnh, lập tức nhét hạt dẻ vào trong miệng, nhai nó một cách thô bạo. Đứa nhỏ hạt dẻ vô tội chia năm xẻ bảy trong miệng dưới sự nhai nuốt mãnh liệt của nàng ta, mềm mại và ngọt ngào toát ra dường như đang dùng hết sức để trấn an cơn giận trong lòng nàng ta vậy. Nàng ta ăn xong một viên, cảm thấy còn chưa hết giận nên bắt đầu lột tiếp một viên nữa.
Phạm Thiếu Duẫn xem mà cảm thấy rất kỳ lạ, muội muội vậy mà lại thích ăn thức ăn do biểu tẩu làm?
Diệp ma ma đang giúp thái phu nhân lột vỏ hạt dẻ, nói: "Không nghĩ tới thái phu nhân lại thích ăn hạt dẻ rang đường!"
Đường Nguyễn Nguyễn cười: "Vậy cháu cũng lột thêm cho tổ mẫu mấy viên nữa!"
Thái phu nhân nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, vẻ mặt đột nhiên mừng rỡ: "Cái gì? Cháu muốn sinh thêm mấy hài tử nữa cho A Viễn sao? Tốt lắm!"
TBC
"Ha ha ha ha!"
Một đám người cười tới ngả nghiêng, Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt trộm nhìn Tần Tu Viễn, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng. Ánh mắt của hắn trong veo, mang theo một nụ cười phơn phớt. Nàng không dám mở miệng nói chuyện cùng tổ mẫu nữa.
Tần Tu Viễn duỗi tay về phía nàng, đưa một viên hạt dẻ đã lột vỏ vào trong tay Đường Nguyễn Nguyễn, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng ăn nhiều một chút...gầy quá!"
Hắn nhớ tới buổi tối hôm đó ôm nàng bay lên mái hiên, thật sự vừa ngoan ngoãn vừa nhẹ nhàng.
Đường Nguyễn Nguyễn cầm hạt dẻ trong tay lên cắn nhẹ một miếng: Ngọt quá!
Tổ mẫu hài lòng dùng bữa, vui vẻ kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn, dùng ánh mắt hiền từ nói: "Nguyễn Nguyễn à, cháu cũng đã vào cửa Tần gia chúng ta, chính là cháu dâu của bà. Nếu A Viễn bắt nạt cháu, cháu nhất định phải tới tìm tổ mẫu, tổ mẫu làm chủ cho cháu. Nếu còn nói những lời linh tinh vớ vẩn, tổ mẫu giúp cháu mắng lại là được!"
Những lời thái phu nhân vừa nói ra hàm ý là đã chấp nhận cháu dâu này, sau này mọi người không được lấy chuyện tứ hôn hoặc văn võ bất hòa để xen vào hôn sự này nữa.
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt, đối diện với con người ôn hòa của thái phu nhân, nàng nhịn không được mà cảm động, thậm chí nhớ tới bà nội của nàng.
Trong phòng ăn uống linh đình, chẳng mấy chốc trời đã tối. Người nhà này lâu ngày không gặp, cười nói ầm ĩ, nâng ly cạn chén làm cho bầu không khí trở nên thân thiết và náo nhiệt, lòng người cảm thấy ấm áp hòa hợp.
Tần Tu Viễn uống hơi nhiều, thoạt nhìn bước chân của hắn có chút liêu xiêu, Đường Nguyễn Nguyễn liền đi lên đỡ hắn. Nàng đặt cánh tay của hắn choàng qua vai mình, lại vòng tay ôm eo hắn, bước nặng bước nhẹ mà đi về phía trước.
Hắn nhân cơn say mà nghiêng đầu nhìn nàng thật lâu. Nàng có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ tinh tế và đôi môi đỏ ứng đang mím chặt.
Đường Nguyễn Nguyễn cảm nhận được ánh mắt của hắn, suốt đoạn đường đều không được tự nhiên cho lắm. Nàng cũng trộm nhìn hắn, phát hiện khóe mắt của hắn đỏ ửng, đôi mắt phượng câu mất hồn người đang chăm chú nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu cả tâm can nàng.
Nàng có chút hoảng loạn, chẳng mấy chốc đã tới Lê Uyển. Nàng vội vàng đỡ hắn đến giường nằm, xoay người nói với Tần Trung: "Ngươi đi nấu chén canh giải rượu mang tới đây."
Tần Trung nghi hoặc nói: "Chút rượu này sao có thể làm cho tướng quân say được?"
Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn Tần Tu Viễn, ánh mắt của hắn có chút dại ra, còn đang chăm chú nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: "Còn chẳng phải là uống quá nhiều sao?"
Tần Trung cũng đưa mắt nhìn hắn một cái, phát hiện Tần Tu Viễn đang lành lùng trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta lập tức hiểu ý, nói: "Cái kia...Tướng quân luôn không thích uống canh giải rượu, tửu lượng của ngài ấy tốt nên không bao lâu sẽ tỉnh rượu thôi, phu nhân cứ yên tâm."