Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:44:40
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dứt lời, Tần Trung lập tức chạy khỏi phòng.

"A, người đừng đi..."

Cửa phòng đã bị khép lại.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đang nhắm mắt nghiêng người dựa trên giường, có chút bất lực. Nàng lặng lẽ đi tới mép giường, chăm chú nhìn hắn. Tần Tu Viễn hơi hé mắt: "Nguyễn Nguyễn, ta khó chịu!"

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Chàng muốn ói phải không? Có muốn ta lấy chậu đến cho chàng không?"

Tần Tu Viễn lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn lo lắng, nói: "Hay ta đi rót cho chàng chung trà? Súc miệng có lẽ sẽ thoải mái hơn."

Tần Tu Viễn nhìn nàng, tiếp tục lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn không biết làm sao, chỉ có thể đi chuẩn bị nước ấm cho hắn lau mặt, hy vọng hắn có thể thanh tỉnh vài phần.

Đường Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ chăm sóc nam nhân, tay chân nhẹ nhàng chăm sóc cho hắn. Khăn ấm lướt qua lông mày, khóe mắt, cằm của hắn mang theo cảm giác ấm áp dễ chịu.

Tần Tu Viễn nhìn nàng thật sâu, trong ánh mắt trong suốt của nàng tựa như có cả bầu trời sao. Như chính con người của nàng vậy, không tranh đoạt với ai, vẫn luôn yên lặng chiếu cố người khác, đối xử tốt với người khác.

Đường Nguyễn Nguyễn dịu dàng tỉ mỉ lau mặt cho hắn, bị hắn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt...Hắn nhìn nàng, càng nhìn càng thích.

Lau mặt xong, nàng muốn đi giặt khăn. Đột nhiên bị hắn bắt lấy cổ tay. Tần Tu Viễn nỉ non nói: "Nàng...nàng đừng đi!"

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc: "Chàng làm sao vậy?"

Ngữ khí Tần Tu Viễn như đang làm nũng: "Ta vẫn còn khó chịu."

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn người, hỏi: "Vậy làm sao chàng mới dễ chịu hơn?"

Tần Tu Viễn tỏ vẻ vô tội: "Nhìn nàng thì ta sẽ dễ chịu hơn."

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức đỏ mặt nói: "Say rượu nói bậy!"

Hắn cũng không biết đêm nay hắn bị làm sao, chỉ là...vẫn luôn muốn nhìn thấy nàng, đến gần nàng một chút.

Đường Nguyễn Nguyễn luống cuống tay chân, đỡ hắn nằm xuống. Tần Tu Viễn lại giống như một đứa nhỏ, kéo tay nàng, nói: "Nàng cũng lên đây nằm đi."

Đường Nguyễn Nguyễn chưa từng thấy hắn như vậy, giống như một đứa nhỏ muốn ăn vạ nàng, nàng không có cách nào đành phải nằm xuống với hắn.

Tần Tu Viễn xoay người lại, đối mặt với nàng, nói: "Tổ mẫu của ta rất thích nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-68.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười: "Ta cũng rất thích bà bà của chàng."

Tần Tu Viễn tiếp tục nói: "Nếu như phụ thân và đại ca của ta nhìn thấy nàng, nhất định cũng sẽ rất thích nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn tự nhủ: Bây giờ tất cả mọi người trong nhà chàng đều thích ta, trừ chàng...

Tần Tu Viễn lẩm bẩm nói:"Ta nhớ phụ thân của ta rồi."

Nàng thấy b.ắ.n nâng mu bàn tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mắt, thấp giọng nói: "Nếu bọn họ còn sống thì tốt biết mấy!"

Đường Nguyễn Nguyễn còn cho rằng nàng đang nghe lầm. Một người như Tần Tu Viễn sao có thể lộ ra mặt yếu ớt trước mặt nàng như vậy?

Từ lúc nàng biết Tần Tu Viễn đến nay, hắn vẫn luôn rất ít cười. Hầu hết thời gian hắn đều trưng ra khuôn mặt lạnh băng hoặc bộ dáng như đang suy tư, chưa từng thả lòng bản thân dù chỉ là một khắc.

Tuy rằng nàng không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra năm đó, nhưng nghe người khác kể lại cũng đủ biết chuyện không dễ dàng gì. Phụ thân huynh trưởng trúng kế c.h.ế.t trận, đánh mất tín nhiệm của đế vương, thế gia trăm năm trung dũng ngập tràn nguy cơ. Hắn 18 tuổi, mang theo nỗi đau mất cha chủ động xin ra trận. Ra trận gϊếŧ địch, phá liên tiếp 10 thành, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết...mới đổi lại được an ổn cho cả triều đại này. Dù là Đế Đô phồn hoa hay Bình Ninh yên tĩnh, có nơi nào không phải do hắn và các tướng sĩ dùng m.á.u tươi và linh hồn trung thành của bọn họ đổi lấy?

Hắn đang gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên lưng. Hắn phải bảo vệ nước nhà, chống đỡ toàn bộ Phủ trấn quốc tướng quân, chu toàn phụng dưỡng mẫu thân đang ngày càng tuổi già sức yếu, chiếu cố nhị ca đang suy sụp, trấn an nhị tẩu chán nản, thậm chí còn phải dạy dỗ những đứa nhỏ mà đại ca để lại...Đến cuối cùng, hắn còn phải hy sinh bản thân mình, nhận ý chỉ tứ hôn của hoàng thượng, chứng minh chính mình một lòng với hoàng quyền. Một người như vậy, không nói đến chuyện thích hay không thích nhưng cũng đủ khiến cho người ta phải kính trọng và thương tiếc.

Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc hồi lâu, nàng vốn là người rất dễ dàng đồng cảm với người khác, giờ phút này lại cảm thấy tất cả những lời nói đều vô nghĩa. Nàng tìm kiếm bàn tay của hắn trong bóng đêm, nhẹ nhàng nắm lấy, dịu dàng nói: "Tuy rằng bọn họ đã đi rồi, nhưng vẫn còn sống mãi trong lòng chàng. Bây giờ ta đến rồi, ta ở bên cạnh chàng...A Viễn!"

TBC

Nàng ngượng ngùng và không thành thục giữ chặt ngón tay hắn, hy vọng có thể mang lại cho hắn một chút ấm áp.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy người bên cạnh khẽ run lên, nhưng không phát ra tiếng gì. Nàng cũng không biết nàng trấn an như vậy có tác dụng hay không, lại cảm thấy một cô nương gia giáo làm như vậy có vẻ quá sỗ sàng nên lặng lẽ thu tay lại.

Ai ngờ tay nàng đột nhiên bị Tần Tu Viễn nắm chặt, sau đó hắn nghiêng người về phía trước, dùng một tay ôm lấy vòng eo của nàng, kéo nàng vào lồng n.g.ự.c của hắn. Sau đó, bờ môi ấm áp tựa như hạt mưa đang rơi xuống ngoài ô cửa sổ kia, in lên đôi môi như hoa của nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, mở to hai mắt trong bóng tối, xấu hổ và khẩn trương cùng đánh úp vào tâm trí nàng, nhưng nàng tránh cũng không tránh được, đầu óc trở nên trống rỗng. Tay nàng chống ở trước n.g.ự.c hắn, ấn nhẹ muốn khẽ đẩy hắn ra, lại có chút mềm mại yếu ớt.

Môi của hắn mềm mại và nóng bỏng, vừa mới uống rượu gạo xong nên mang theo một mùi hương mạnh mẽ và bá đạo, hôn lên cánh môi của nàng, chậm rãi ma sát.

Nàng cảm nhận được nhiệt độ như thiêu đốt trên người hắn, khẽ rùng mình. Hơi thở của hai người hòa quyện với nhau, Tần Tu Viễn khẽ cạy mở môi nàng, sau đó từng chút từng chút một tìm kiếm vị ngọt của nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy cả người tê dại, lỗ tai đỏ như sắp rỉ m.á.u đến nơi. Nàng túm lấy quần áo của hắn như bắt được một cọng rơm cứu mạng.

Tim Tần Tu Viễn đập rất nhanh, cô nương trong lồng n.g.ự.c vừa thơm vừa mềm, bị hắn hôn đến mờ mịt khó thở. Hắn nhân lúc thần trí còn thanh tỉnh, lưu luyến mà buông vội nàng ra. Còn tiếp tục như vậy, hắn sợ rằng bản thân khó có thể tự kiềm chế....

"Xin lỗi!". Tần Tu Viễn thấp giọng: "Ta vừa mới...cầm lòng không đặng với nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn ôm chặt chăn, vùi mặt vào trong đó, "ừm" một tiếng mơ hồ không rõ.

Tần Tu Viễn nghiêm giọng nói: "Trước kia...ta đối xử với nàng không tốt. Sau này, ta sẽ dùng hết khả năng để đối xử tốt với nàng...."

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, trộm mỉm cười...

Loading...