Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 76

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:49:52
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nữ nhân ngọt ngào vang lên trong tiềm thức...

Trong lòng hắn đang hụt hẫng nên không hề cảm giác được có người ở bên cạnh. Hắn không khỏi ngước mắt nhìn, ánh mắt của hắn có chút mê mang. Hắn nhìn thấy một đôi tay trắng nõn thon dài, nhẹ nhàng thắp đèn lên.

Ánh sáng dịu nhẹ thắp sáng cả khuôn mặt nàng, trông càng thêm ôn nhu, vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn đầy lo lắng: "Sao chàng còn ngồi ở đây? Không khỏe sao?"

Tần Tu Viễn đột nhiên cảm thấy lúng túng, trả lời một cách qua loa: "Không có việc gì...bệnh cũ thôi."

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Bệnh đau đầu tái phát sao?"

Tần Tu Viễn khẽ 'ừm' một tiếng.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi tiếp: "Để thuốc ở đâu?"

Tần Tu Viễn suy nghĩ một cách khó khăn, nói: "Ở chỗ Tần Trung có."

Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức khoác áo đi ra ngoài. Chỉ một lúc sau, Tần Trung khẩn trước đến đây, còn mang theo một lọ sứ màu trắng nho nhỏ. 

"Tướng quân! Mau dùng thuốc đi!". Tần Trung vội vàng đổ một viên thuốc ra, đặt vào tay Tần Tu Viễn. 

Tần Tu Viễn đưa thuốc vào miệng một cách máy móc, khó chịu nhíu mày: "Hương vị này không đúng."

Tần Trung sửng sốt, nói: "Không đúng chỗ nào?"

Tần Tu Viễn quay mặt đi, đáp lời: "Loại trước đây ta uống to hơn loại này, hơn nữa ngửi vừa thơm lại vừa ngọt..."

Đôi chân mày tuấn tú của hắn đan vào nhau, cả người dường như đang cự tuyệt viên thuốc vừa đắng vừa hôi này. 

Tần Trung cảm thấy có chút kỳ quái, nói: "Thuộc hạ nhớ rõ đêm đại hôn ngài uống thuốc này phải không? Lúc đó ngài còn nói hiệu quả rất tốt?"

Tần Tu Viễn rầu rĩ trả lời: "Đúng vậy, hiệu quả rất tốt, nhưng không phải thuốc này."

Tần Trung kinh ngạc: "Chẳng lẽ đã bị người ta đánh tráo rồi? Bên người chúng ta có gian tế sao?"

Nhắc đến gian tế, đầu của Tần Tu Viễn càng đau hơn. 

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cất giọng, hỏi với vẻ sợ sệt: "Thuốc mà chàng nói...chắc không phải chocolate bi chứ..."

"Chocolate bi?". Tần Trung nghi hoặc hỏi lại. Lúc này Tần Tu Viễn đã lấm tấm mồ hôi, cũng bày ra vẻ mặt khó hiểu. 

Đường Nguyễn Nguyễn vốn có chút ngượng ngùng khi phải thừa nhận bản thân mình vào đêm đại hôn còn mang theo đồ ăn vặt bên người, nhưng bây giờ không thể không nói...Vì vậy đành phải kể lại đầu đuôi câu chuyện một lần.

Tần Trung đột nhiên hiểu ra: "Thảo nào Minh Sương lại muốn đưa cho thuộc hạ một lọ thuốc, thì ra là nguyên nhân này..."

Đường Nguyễn Nguyễn đi tới, sờ trán Tần Tu Viễn. Nàng cúi đầu nhìn hắn, môi Tần Tu Viễn cũng có chút tái nhợt mà trán lại âm ấm, mồ hôi mỏng đã thấm ướt trán của hắn. 

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: "Tần Trung, ngươi kêu Thải Vi đến đây trông chừng A Viễn. Sau đó người đi canh giữ tên hắc y nhân kia, đừng để cho hắn chạy mất...ta ra ngoài một lúc."

Nói xong, nàng xoay người định ra khỏi phòng. 

"Nguyễn Nguyễn!". Tần Tu Viễn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, lực động tác quá mạnh khiến cho hắn bị đau đến choáng váng.

"Đừng đi, bên ngoài đang mưa lớn". Tần Tu Viễn kéo tay nàng không muốn buông ra, cố nén cơn đau mà nói: "Ta không có việc gì, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn."

Lúc này trời còn chưa sáng, một cô nương nhà lành như nàng đi ra ngoài rất không an toàn. 

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn trở nên yếu ớt liền có chút sốt ruột, nói: "Đừng lo lắng, ta đi một lúc sẽ về."

Dứt lồi, nàng lập tức tránh thoát tay hắn rồi chạy ra khỏi cửa. Tần Tu Viễn đứng lên muốn đuổi theo nàng, nhưng lại cảm thấy đầu đau đến bất lực, cuối cùng bị Tần Trung giữ lại. 

Đêm mưa vắng lặng, cái lạnh đến thấu xương. 

Một cô nương cầm dù đi gõ cửa hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, không phải nhận được những lời mắng chửi ác ý thì chính là những cái lắc đầu bất lực. Nước mưa thấm ướt cả giày và tất của nàng, mái tóc dài đen nhánh cũng bị dính một chút hơi nước. Nàng giống như một vị tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp nhưng ưu sầu. 

Cứ như vậy cho đến tận lúc bình minh, cuối cùng Đường Nguyễn Nguyễn cũng thành công tiến vào một cửa hàng bán nguyên liệu nấu ăn...

Tần Tu Viễn trong cơn khốn đốn, cảm giác được có người nhẹ nhàng nâng cổ hắn dậy, dịu dàng nói: "A Viễn!"

Hắn dùng hết sức mở to mắt, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Đường Nguyễn Nguyễn. 

Mái tóc rơi tán loạn vẫn còn ươn ướt dính trên mặt nàng, trông nàng hơi chật vật nhưng đôi mắt hạnh vẫn trong veo sáng ngời, tươi cười cất giọng: "Dậy, uống thuốc nào!"

Tần Tu Viễn biết nàng đã một đêm không ngủ chỉ vì mình thì không khỏi cảm thấy ảo não, hắn lập tức ngồi dậy. 

"Nàng không sao chứ? Có bị cảm lạnh không?". Hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt lo lắng này của hắn. 

Đường Nguyễn Nguyễn không đáp lại, trực tiếp cần chocolate bi nhét vào miệng hắn nói: "Có mấy loại nguyên liệu nấu ăn ở đây không có, ta chỉ có thể dùng những thứ khác thay thế, chàng nếm thử xem hương vị có giống không?"

Tuy rằng nàng không biết vì sao khi ăn chocolate bi lại có hiệu quả với bệnh đau đầu của hắn, nhưng cho dù chỉ là an ủi trong lòng thì nàng cũng nguyện ý thử một lần. 

Chocolate bi vừa vào miệng, vị chocolate nồng nàn dần dần tản ra, hắn cũng cảm thấy thả lỏng không ít, lúc này mới phát hiện nàng đã thay y phục rồi. 

"Nàng mắc mưa sao?". Tần Tu Viễn lo lắng hỏi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-76.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn Nguyễn đã quen với khuôn mặt lạnh băng ngày thường của hắn, đột nhiên hắn trở nên ân cần như vậy khiến cho cả khuôn mặt nàng nóng bừng: "Một chút, không ảnh hưởng gì."

Tần Tu Viễn duỗi tay nắm lấy mấy đầu ngón tay của nàng, lạnh như băng khiến cho lòng hắn nhói đau. Hắn chau mày: "Nàng lên đây."

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: "Ta không buồn ngủ."

Hắn lại rất cố chấp: "Ngoan!"

Đường Nguyễn Nguyễn cởi giày vớ, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn. Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng chung chăn gối, nhưng nàng vẫn hô lúng túng. 

Đường Nguyễn Nguyễn thật sự cảm thấy hơi lạnh. Vừa chui vào chăn gấm, sự ấm áp trên người hắn lập tức lan tỏa sang nàng làm nàng thoải mái hơn rất nhiều. 

Mặt đối mặt hơi ngượng ngùng, nàng liên nghiêng người đưa lưng về phía hắn. 

"Chàng đỡ hơn chút nào không?". Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng hỏi. 

Tần Tu Viễn trầm giọng đáp: "Ừm, đa tạ nàng!"

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Người tối qua thế nào rồi? Rốt cuộc hắn là ai?"

Tần Tu Viễn thấp giọng: "Hắn ta là Tứ vương tử Bắc Tề...". Hắn ngừng một lúc, tiếp tục nói: "Năm đó, hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân và huynh trưởng của ta tử trận ở Vô Nhân Cốc."

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: "Sao? Hắn ta và chuyện này..."

Tần Tu Viễn thì thào: "Hẳn không phải là hắn."

Từ những manh mối hắn tra được và tin tức mà hắn ta cung cấp đêm qua, xác thật không giống như hắn ta tham gia vào. Nếu thật sự là hắn ta làm, vậy người tranh công lĩnh thưởng với vua Bắc Tề hẳn sẽ không phải đệ đệ Lục vương tử của hắn.

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng hỏi: "Chàng tính toán bước tiếp theo thế nào?"

Tần Tu Viễn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Tuy rằng hắn không phải là người bắt đầu, nhưng nếu không do năm đó bọn họ khởi binh tấn công Đại Mẫn thì sẽ không xảy ra những chuyện sau đó."

"Tối qua, ta luôn muốn gϊếŧ c.h.ế.t hắn..."

Tần Tu Viễn mở mắt ra, lẩm bẩm: "Nhưng nếu ta gϊếŧ hắn thì Bắc Tề nhất định sẽ rơi vào tay Lục vương tử. Hắn ta là kẻ khát máu, một khi nắm quyền trong tay sẽ khiến cho đời sống khốn khổ, dân chúng lầm than..."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe ra được những mâu thuẫn và khó xử trong lời nói của hắn, nhưng nàng cũng chẳng biết an ủi hắn thế nào. Nàng bất chợt sững người: "Vì sao nói những chuyện này với ta? Không sợ ta nói hết cho phụ thân biết sao?"

Tần Tu Viễn nhìn nàng: "Nàng sẽ làm như vậy vậy?"

Đường Nguyễn Nguyễn đưa lưng về phía hắn, trong giọng nói của nàng không nghe ra chút cảm xúc nào: "Ta nói sẽ không thì chàng tin sao?"

Tần Tu Viễn xoay người lại, duỗi tay ôm lấy nàng từ phía sau, hơi thở ấm áp phả lên má nàng: "Ta tin!"

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, thân thể bỗng chốc cứng đờ. Nàng hỏi: "Chàng bắt đầu tin tưởng ta từ khi nào?"

Tần Tu Viễn ôm nàng, thì thầm bên tai nàng: "Đáng lẽ ta phải tin nàng từ lâu rồi."

Nhưng mà lúc ấy hắn bất mãn với việc bị hoàng thượng tứ hôn, nên cố ý làm khó nàng. Sau đó, hắn lại có thói quen mỗi ngày trở về đều phải ngó vào phòng bếp nhỏ xem nàng có ở đó không, trong lòng mơ hồ mong chờ không biết hôm nay có món gì mới không...

Rồi tiếp đó, hắn nhìn thấy nàng dùng cả tấm lòng đối đãi với những người bên cạnh hắn, dùng cả tấm lòng để chăm sóc hắn...

Tối qua nàng không ngại trời mưa ra ngoài mua đồ về làm thuốc cho hắn...Nàng tốt như vậy, sao hắn lại nhận ra muộn màng thế?

Nhưng những lời này, hắn chẳng thể nói thành lời.

Bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách, lất phất trên bệ cửa sổ khiến cho tâm tình của người ta bỗng chốc ẩm ương.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Ba Nhật Đạt đột nhiên bừng tỉnh. Tay hắn bị trói ra sau lưng, cả người ngồi dựa vào tường. Tối hôm qua đã bị mất m.á.u quá nhiều nên bây giờ vẫn còn hơi suy yếu.

Cửa bị mở ra, Tần Tu Viễn đã thay một bộ trường bào màu xanh đậm. Cả người hắn lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, thân hình cao lớn của hắn đứng trước mặt Ba Nhật Đạt, sau đó hơi khom người, nói: "Điện hạ, ngủ ngon không?"

Ba Nhật Đạt liếc hắn một cái, cười nhạt: "Tần đại tướng quân đến đây để tiễn ta lên đường sao?"

Trên mặt Tần Tu Viễn vẫn không chút cảm xúc, trầm giọng nói: "Không sai."

Ba Nhật Đạt híp mắt lại. Tuy rằng hắn không sợ chết, nhưng bây giờ nếu phải c.h.ế.t một cách im hơi lặng tiếng ở nơi tha hương thì không khỏi có chút nghẹn ngào.

Tần Tu Viễn thấy sắc mặt của hắn có chút biến đổi, mắt phượng híp lại, nói: "Điện hạ còn gì muốn trăn trối không?"

Sắc mặt Ba Nhật Đạt xanh mét, oán hận nói: "Đệ đệ của ta gϊếŧ phụ thân và huynh trưởng của ngươi, ngươi muốn ta đền mạng cho bọn họ thì ta cũng không còn gì để nói. Chỉ có bá tánh Bắc Tề là đáng thương thôi...Nếu Lục đệ lên ngôi, về sau nhất định sẽ chiến tranh liên miên nhiều năm..."

Tần Tu Viễn lấy một thanh chủy thủ tùy thân ra, nhẹ nhàng lau chùi lưỡi dao, thong thả nói: "Điện hạ thật sự yêu dân như con, trong long mang cả thiên hạ."

Ba Nhật Đạt nói: "Việc đã đến nước này, tướng quân cứ phải muốn nói móc người khác."

Tần Tu Viễn mặt không hề có cảm xúc: "Ta bới móc khi nào? Rõ ràng là đang khen ngợi."

Ba Nhật Đạt thấy Tần Tu Viễn cười giả tạo với mình, trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Hắn nhắm mắt lại, thờ ơ nói: "Muốn c.h.é.m muốn gϊếŧ gì thì nhanh ra tay đi."

Thị vệ bên cạnh hắn đã hai ngày không tìm được hắn, trông chờ bọn họ đến cứu hắn là không có khả năng. Bây giờ rơi vào tay Tần Tu Viễn, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.

Tần Tu Viễn khẽ thở dài, ra vẻ đã hạ quyết tâm. Cầm chủy thủ một cách kiên định, từng bước một tiến tới gần Ba Nhật Đạt...

Loading...