Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:50:41
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tay Tần Tu Viễn giơ chuỷ thủ hạ xuống… “Phập” một tiếng, sợi dây thừng đằng sau Ba Nhật Đạt được tháo ra.
Hắn có chút kinh ngạc nhìn Tần Tu Viễn, không thể tin nổi mà hỏi: “Tướng Quân đây là… Ngươi định thả ta ra sao?”
Tần Tu Viễn thu chuỷ thủ, thản nhiên nói: “Không sai.”
Ánh mắt Ba Nhật Đạt híp lại, hắn nhìn Tần Tu Viễn đánh giá một chút rồi nói: “Vì sao? Mục đích của ngươi là gì?”
Tần Tu Viễn nhìn hắn, cười nói: “Ta thật sự có mưu đồ.”
Ba Nhật Đạt mỉm cười, quả nhiên là vậy.
Tần Tu Viễn chắp tay, trịnh trọng nói: “Ta hy vọng điện hạ có thể đánh bại Lục Vương tử trong trận chiến kế thừa ngai vị, một phát lên ngôi. Sau đó đưa ra hiệp nghị đình chiến cùng Đại Minh ta, để cho dân chúng hai nước đều không còn chịu khổ vì chiến loạn!”
Sắc mặt Ba Nhật Đạt hơi kinh hãi, hắn có chút kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt. Tần Tu Viễn không quá hai mươi tuổi, vẻ mặt lại vô cùng kiên định, thần sắc lạnh lùng, một thân khí tức cực kỳ giống phụ thân.
Ba Nhật Đạt từng gặp qua Trấn Quốc tướng quân năm ấy, cũng từng khâm phục phong thái của lão Trấn Quốc Công. Hắn nhìn người trước mắt, Tần Tu Viễn là đệ nhất võ tướng Đại Minh, lại kêu gọi đình chiến vì dân chúng, vì đại cục mà buông bỏ cừu hận riêng; mà Lục đệ cũng là người thiện chiến, còn vì tư lợi của mình mà g.i.ế.c cha con Trấn Quốc Công, thiếu chút nữa hại hai nước nổi lên giao chiến. Ba Nhật Đạt có chút buồn bã, hắn nói: “Lấy đại cục làm trọng là như thế nào, cuối cùng hôm nay ta cũng được lĩnh hội.”
Ba Nhật Đạt cũng chắp tay trước n.g.ự.c đáp lễ: “Ta cũng hứa với ngươi, nếu ta lên ngôi, nhất định sẽ không bao giờ chủ động xâm phạm Đại Minh!”
Tần Tu Viễn mỉm cười, hắn nói: “Một lời là định.”
…..
TBC
Mưa bên ngoài cửa sổ đã ngừng, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng, trong căn phòng thoảng qua mùi đất sau mưa. Đường Nguyễn Nguyễn duỗi thắt lưng, hơi mở mắt ra, nàng phát hiện có người đang nhìn mình thì mở to mắt, bối rối nói: “Chàng… Chàng quay lại khi nào?”
Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Đã sớm trở về rồi, thấy nàng ngủ ngon cho nên không gọi nàng dậy.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mặt, buổi sáng nàng cho hắn uống thuốc xong mới lên giường nghỉ ngơi, kết quả cũng không biết chuyện gì xảy ra liền ngủ say như vậy, nhìn sắc trời, đã đến buổi chiều. Đường Nguyễn Nguyễn vừa định mở miệng thì đột nhiên bụng cũng không chịu thua kém “ùng ục” một tiếng, sắc mặt nàng đỏ ửng lên, vô cùng quẫn bách.
Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “Đêm qua nàng đã thức trắng vất vả rồi, đói bụng phải không?”
Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ gật đầu. Sáng sớm nàng ra cửa đi mua nguyên liệu nấu Chocolate, sau khi trở về liền ngủ đến bây giờ, cũng chưa ăn thêm món nào vào bụng. Tần Tu Viễn nói: “Lát nữa phố ẩm thực phía Bắc thành sẽ mở quầy hàng, nàng có muốn đi dạo không?”
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng ngời, nàng gật đầu như gà mổ thóc….
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời nổi lên ánh sáng đỏ vàng, phố mỹ thực phía Bắc thành đã thắp đèn lồng đủ màu sắc, xung quanh náo nhiệt không thôi. Đường Nguyễn Nguyễn thay một bộ váy dài thêu hoa sen, tóc mây búi thành kiểu Phi Thiên, lộ ra chiếc gáy thon dài tuyết trắng, sáng như mỹ ngọc, đi đến đâu cũng là tiêu điểm. Đường Nguyễn Nguyễn hào hứng nhìn Đông nhìn Tây, dường như đối với mỗi quầy hàng đều tràn ngập hứng thú, có một vài chủ quán vừa thấy nàng đến gần đã nhiệt tình giới thiệu, mời nàng vào quán mình thưởng thức. Trên đường phố ẩm thực có quá nhiều người, Tần Tu Viễn sợ nàng đi lạc cho nên đưa tay giữ chặt nàng, hắn nói: “Quá nhiều người, cẩn thận một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười: “Được.”
Hai người liền nắm tay nhau đi về phía trước. Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn ửng đỏ, nàng len lén ngước mắt nhìn hắn: Cái này… Có được coi như hai người đang hẹn hò không?
Nhớ lại đêm qua ở trong thanh lâu, hai người vì cứu Ba Nhật Đạt mà diễn trò… Nàng không thể không tự hỏi bản thân, kia thực sự là diễn trò sao? Nhưng rõ ràng nàng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của hắn. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhếch khóe miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-77.html.]
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Tần Tu Viễn nhìn nàng xuất thần, không khỏi lên tiếng hỏi.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút bối rối, nàng dáp lại: “Không, không có gì!”
Nếu bị hắn biết tâm tư của mình… Chỉ sợ là xấu hổ c.h.ế.t mất. Hắn vẫn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, cười mà không nói.
Đường Nguyễn Nguyễn bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, không nhịn được hỏi: “Vậy chàng đang nghĩ gì vậy?”
Tần Tu Viễn kề sát nàng, thấp giọng nói: “Nghĩ về nàng.”
Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, bên má phấn nộn đang dần ửng đỏ, nàng vội vàng chuyển ánh mắt sang quầy hàng ăn vặt xung quanh.
“Nơi này có mì căn* nướng sao?” Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên vươn ngón tay ra chỉ, một ngón tay trắng nõn ngọc ngà. Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch: “Muốn ăn sao?”
Trong mắt Đường Nguyễn Nguyễn như lóe lên ánh sáng, nàng vội vàng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Tần Tu Viễn đã đưa cho nàng một chuỗi. Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ nhận lấy.
Một cục mì nướng nóng hổi gần trước mắt, Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi một cái, hương vị ớt bột len lỏi vào mũi khiến người ta thèm mãi không thôi. Nàng nhẹ nhàng cắn một miếng mì nướng vừa mềm vừa nóng, sau đó nước sốt này cũng tràn vào miệng, mùi cay nồng của tiêu ớt, nóng miệng nhưng lại rất hấp dẫn!
“Ngon quá!” Hai mắt Đường Nguyễn Nguyễn lấp lánh đầy sao, nàng thích thú hô lên như một tiểu hài tử.
Tần Tu Viễn cảm thấy buồn cười: “Cũng chỉ là mì căn mà thôi, nàng vui vẻ như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Có thể ăn được món ngon, ta liền vui vẻ.”
Hai người đi được hai bước lại nhìn thấy thịt dê nướng xiên. Thịt dê xiên béo ngậy, được một que tăm trúc xiên thành xâu, sau đó đại hán đặt lên lửa nướng, thực khách vây quanh nơi này cơ bản đều là nam nhân, dù sao cô nương gia bình thường ở trên đường gặm thịt dê xiên thật sự quá mức bất nhã. Đáng tiếc Đường Nguyễn Nguyễn cũng không phải cô nương bình thường.
Nàng nhìn thoáng qua thịt dê xiên, Tần Tu Viễn thuận tay trả bạc. Xiên thịt dê bị nướng đã chín đến tám chín phần, cầm trên tay cũng có thể ngửi thấy mùi thơm độc đáo, Đường Nguyễn Nguyễn cẩn thận cắn một miếng…
A… Lớp ngoài cùng của thịt dê nướng có rắc lá thì là và ớt bột, rõ ràng muốn cho thực khách bị hương vị này hấp dẫn, lão bản cũng rải thêm một ít hạt mè lên đó, điều này làm cho thịt dê xiên có thêm một mùi thơm toả ra tứ phía. Nhai một miếng, thịt dê này không có mùi tanh làm cho nàng rất hài lòng. Vả lại trong thịt nạc này trộn ba phần mỡ, ăn vào dai mà không cứng quá, nhai vào cũng rất đậm vị. Nửa xiên thịt dê nướng xuống bụng, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thịt dê này thực sự nướng không tệ, nếu dùng cành hồng liễu để nướng thì càng tốt!”
Tần Tu Viễn ngước mắt lên hỏi nàng: “Vì sao phải dùng cành hồng liễu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Khi cành hồng liễu được nướng trên lửa sẽ toả ra mùi thơm của liễu, mùi thơm sẽ thẩm thấu vào thịt dê, để thịt dê thấm đẫm cổ mộc hương này, đây là cách làm của Tây Vực.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Còn có nhiều chú ý như vậy sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Tất nhiên rồi, cùng là nguyên liệu đó nhưng theo các phương pháp nấu ăn khác nhau thì sẽ làm ra được hương vị khác nhau.”
Tần Tu Viễn lại hỏi: “Tại sao nàng lại thích nghiên cứu ẩm thực?”