Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:51:25
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa dứt lời, bảy tám nam nhân đã đồng loạt xông lên. Tần Tu Viễn quyết đoán rút kiếm xuất chiêu, lấy một địch đông. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng dẫn lão bà bà trốn sau quầy hàng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt quan sát tình hình giao đấu. Thân thể Tần Tu Viễn cao lớn, dùng võ nghệ của hắn giải quyết mấy tên côn đồ quả thực không cần tốn nhiều công sức. Trong vòng ba chiêu đã đánh một nửa côn đồ nằm sấp xuống. Lúc này, đột nhiên từ trong đám người có một tên lặng yên không một tiếng động tay cầm đoản đao, tùy thời mà đến, mắt thấy sắp c.h.é.m về phía sau lưng Tần Tu Viễn!

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới hoa dung thất sắc: “A Viễn! Có người đằng sau chàng!”

Tần Tu Viễn kịp thời xoay người, nhưng đột nhiên lại có một đại hán từ trong đám người lao ra, thoáng cái đã chạy tới sau lưng Tần Tu Viễn, sau đó tay cầm đoản đao của kẻ đánh lén, đ.ấ.m một cái đã đẩy ngược ra ngoài!

Trong lúc kẻ đánh lén lui ra phía sau, hắn còn giãy dụa c.h.é.m một đao lên cánh tay đại hán!

Tần Tu Viễn quay đầu nhìn lại, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn vốn không muốn g.i.ế.c người, nhưng lúc này sát khí trong nháy mắt bộc phát nổi lên, một kiếm c.h.é.m xuống đã phế đi cánh tay của kẻ đánh lén kia.

Hung đồ cầm đầu sợ tới mức chảy nước tiểu, hắn lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tần Tu Viễn nhìn thoáng qua tay đại hán kia, m.á.u tươi vẫn chảy ròng ròng, đối phương ôm lấy vết thương, đau đến mức nhíu mày.

Tần Tu Viễn không khỏi chắp tay nói: “Đa tạ huynh đài tương trợ.”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng chạy tới, nàng nhìn kỹ Tần Tu Viễn, vội vàng nói: “Chàng không sao chứ?”

Tần Tu Viễn khẽ lắc đầu với nàng, Đường Nguyễn Nguyễn lại nói với đại hán kia: “Đa tạ đại hiệp cứu giúp… Không bằng chúng ta mời đại phu giúp ngài…”

Lời còn chưa dứt, trong đám đông đã có một nữ tử vội vàng chạy tới, nàng ấy vừa tới đã giúp đại hán vén ống tay áo lên, nhìn thấy vết thương của hắn còn đang chảy máu, nhất thời kinh hồn bạt xác: “Phu quân, sao chàng lại bị thương?”

Đại hán dùng ống tay áo che vết thương, vỗ vỗ tay nàng ấy rồi nói: “Không có gì đáng ngại, phu nhân đừng lo lắng.”

Phu nhân kia một thân váy màu tím, bụng to rõ ràng lồi lên, hiển nhiên là đang mang thai khoảng sáu tháng, nàng nắm tay đại hán, trên mặt ôn hòa tràn đầy sầu lo. Đại Hán chắp tay nói: “Trong khu vực quản lý của bản quan xảy ra chuyện như vậy, thật sự là không nên, đã khiến hai vị kinh hãi…”

Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch: Tự báo gia môn? Ngược lại có chút ý tứ.

Đám đông thì thầm…

TBC

“Đây không phải là Vương đại nhân sao?”

“Vương đại nhân thật sự là người tốt, vì cứu người còn bị thương!”

“Chất tử của Lý đại nhân này cũng thật sự là vô pháp vô thiên, cũng may Vương đại nhân vì dân làm chủ…”

Tần Tu Viễn đánh giá nam nhân này từ trên xuống dưới.

Hắn mặc trang phục mạnh mẽ, cao lớn khôi ngô, sắc mặt ngăm đen. Khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đứng thẳng hiên ngang, có một loại phong thái của quân nhân. Có lẽ thật sự là Vương Nhiên, không thể nghi ngờ gì nữa. Đám người xem náo nhiệt dần dần tản đi, lão bà bà cũng được cấp dưới của Vương Nhiên an trí.

Tần Tu Viễn bất động thanh sắc nói: “Thì ra là Vương đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu.”

Vương Nhiên hơi gật đầu: “Hổ thẹn rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng cùng Vương phu nhân gặp nhau, Vương phu nhân lộ vẻ mặt hâm mộ nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nhìn chằm chằm khiến nàng có chút không được tự nhiên. Vương phu nhân lại nói với Vương Nhiên: “Phu quân, chàng vẫn nên về phủ băng bó một chút đi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-78.html.]

Vương Nhiên gật đầu, lại nói với Tần Tu Viễn: “Hôm nay chuyện này quấy nhiễu hứng thú của hai vị, thật sự lấy làm tiếc. Nếu hai vị không chê, không bằng đến phủ của ta uống một chén rượu ấm, xem như ta bồi lễ cho hai vị. ”

Tần Tu Viễn chần chờ một chút rồi mỉm cười: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đồng ý sảng khoái như vậy, thật nằm ngoài dự đoán của Đường Nguyễn Nguyễn….

Trăng lạnh như nước, bóng tối bắt đầu bao phủ. Phủ đệ của Vương Nhiên so với phủ đệ của Trấn Quốc công thì bình thường, đơn sơ hơn một chút. Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn đi theo bọn họ vào sảnh chính, trên đường đi cũng chỉ thấy một hạ nhân.

Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, Vương Nhiên này thật đúng là vị quan thanh liêm. Quản gia an bài Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn ngồi ở chính sảnh, Vương Nhiên được phu nhân đưa đi băng bó trước. Tần Tu Viễn liếc mắt nhìn sân viện một cái, phát hiện trong đó bày mấy cọc gỗ, còn có giá để vũ khí, trên kệ có đủ loại binh khí, nói vậy đã biết Vương Nhiên thường xuyên tập võ.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng tò mò đánh giá viện tử này, sau đó không đến một chén trà, Vương Nhiên đã theo Vương phu nhân tới.

“Hai vị, nhập tiệc đi…” Vết thương của Vương Nhiên đã băng bó xong, hắn lễ phép mời Tần Tu Viễn ngồi cùng bọn họ.

“Còn không biết xưng hô với huynh đài như thế nào?” Vương Nhiên ngồi xuống, nâng chén ra hiệu. Tần Tu Viễn hơi đáp lễ: “Tại hạ họ Tần, đây là phu nhân của ta, Đường thị.”

“Thì ra là Tần huynh! Gặp nhau là có duyên…” Vương Nhiên uống một ngụm rượu, suy tư rồi nói: “Bản quan may mắn từng phục vụ quân doanh Tần gia, đối với gia tộc Tần thị cũng có chút kính ngưỡng.”

Về phần quan hệ giữa Tần Tu Viễn và Tần gia thì hắn cũng không hỏi. Tần Tu Viễn cười một chút: “Vậy sao? Không biết ngài từng dưới trướng của vị chủ soái nào?”

Vương Nhiên khoát tay: “Lúc đó đang làm việc dưới trướng của Tần Tu Dật tướng quân, chẳng qua là tiểu tốt vô danh, tất nhiên là không ai biết ta.”

Tần Tu Viễn không mặn không nhạt tiếp lời: “Đại nhân quá khiêm tốn rồi.”

Hai người lại trò chuyện một chút về tình hình của thành Ích Châu, Tần Tu Viễn đơn giản đưa ra mấy vấn đề nơi biên cương. Vương Nhiên đều đối đáp trôi chảy như nước, rất có sáng kiến, hai người nói chuyện rất vui vẻ. Ngay khi tiệc rượu đang thoải mái tán gẫu, đột nhiên có một người lính đến bẩm báo: “Đại nhân! Đại nhân!”

“Có chuyện gì mà hoảng hốt như thế? Không thấy ta đang chiêu đãi khách quý sao!” Giọng điệu của Vương Nhiên mơ hồ không vui. Tần Tu Viễn nhìn người kia dường như có chút quen mắt, lập tức sắc mặt khẽ biến. Người lính kia cúi người đến bên tai Vương Nhiên: “Lý đại nhân tới rồi… Nói là, nói là có việc quan trọng tìm người.”

Tần Tu Viễn cúi đầu uống rượu. Trong lòng Vương Nhiên cân nhắc một phen rồi nói với Tần Tu Viễn: “Lần này Lý đại nhân… Chỉ sợ là vì chất tử của hắn mà đến…”

Tần Tu Viễn cười cười mà không nói.

Vương Nhiên lại đại nghĩa lẫm liệt nói: “Tần huynh, lát nữa nếu Lý đại nhân vì chất tử hắn mà hưng sư vấn tội, vậy cứ để một mình ta gánh vác, Lý đại gia này có đại nghiệp như vậy, cũng không phải người dễ hòa hợp.”

Tần Tu Viễn cũng cười cười: “Vậy thì… Đa tạ Vương đại nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, Vương đại nhân này thật sự không tồi, người đã tìm tới cửa còn muốn bảo vệ bọn họ. Tần Tu Viễn lại nhìn nàng một cái, nhân lúc không ai để ý mà khẽ lắc đầu.

Lời còn chưa dứt, đã thấy một nam tử mặc lam y đang từ cửa chính mà vào, y bào theo bước nhanh đón gió mà bày ra, thần sắc hắn vội vàng, lộ ra một tia tức giận.

“Lý đại nhân, đêm khuya còn đến chơi, là vì chuyện gì?” Vương Nhiên ung dung, đứng lên chắp tay nghênh đón.

* Mì căn hay còn được gọi là Seitan, là nguyên liệu chính để tạo nên các món chay. Mì căn có nguồn gốc từ Nhật Bản và thường được dùng để thay thế thịt. Nó được tạo nên từ bằng cách cho bột mì nhào với nước, sau đó loại bỏ phần tinh bột, giữ phần đạm còn lại. Tiếp theo, đem phần đạm này luộc hoặc hấp lên là hoàn thành. Mì căn thường được sử dụng phổ biến ở các nước Đông Á để tạo nên các món chay đa dạng.

Thông thường, mì căn được chế biến bằng phương pháp chiên vàng rồi xé nhỏ hoặc dùng trộn các món gỏi, bì chay chiên sả; xào với các loại rau củ… Do mì căn có độ dai và dễ thấm gia vị, không bị nát khi nấu trong thời gian dài, nên mì căn cũng rất được ưa chuộng khi nấu các món hầm, cà ri, phá lấu, xá xíu…

 

Loading...