Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:53:53
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta không bảo vệ được nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mắt: “Ta không trách chàng.”
Nàng trở tay ôm hắn: “A Viễn, đừng bỏ lại ta, cho dù có c.h.ế.t thì cũng c.h.ế.t cùng một chỗ, được không?”
Vương Nhiên mang theo hắc y nhân từng bước tới gần, vòng vây càng ngày càng nhỏ, trong mười mấy hắc y nhân, còn có mấy người đã dựng cung tiễn. Tần Tu Viễn một tay che chở sau lưng Đường Nguyễn Nguyễn đang ở trong ngực, một tay cầm kiếm giằng co với đám người kia. Hắn nhìn xem sắc trời, tới lúc Tần Trung dẫn người chi viện chỉ sợ còn một khoảng thời gian nữa, Vương Nhiên nhất định sẽ không cho hắn cơ hội này. Hắn thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, khả năng bơi của nàng có tốt không?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nói: “Đủ để tự bảo vệ mình.”
Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chút nữa ta nói “Nhảy”, thì nàng hãy hít một hơi rồi giữ lại.”
Vương Nhiên đã sớm không còn kiên nhẫn: “Các ngươi đã nói đủ chưa? Có chuyện gì thì đợi đến Hoàng Tuyền rồi nói cũng kịp!” Hắn vung tay rồi hét lên: “Bắn tên!”
“Nhảy!”
Tần Tu Viễn ôm lấy thắt lưng Đường Nguyễn Nguyễn, tung người nhảy ra ngoài vách đá! Vẽ ra một vòng cung dứt khoát… Gió đêm dồn dập thổi y phục hắn bay phất phới, đám người Vương Nhiên lo lắng đuổi theo, cuối cùng dừng lại trước vách đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào trong bóng đêm!
Vương Nhiên đoạt lấy cung tiễn của người bên cạnh rồi hướng về phía vách đá, tàn nhẫn b.ắ.n ra hai mũi tên, nhưng không thể thấy rõ mũi tên bay về hướng nào thì nhất thời nổi trận lôi đình!
“Xuống núi tìm kiếm cho ta! Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác!”
…
Tần Tu Viễn ôm Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng rơi xuống, hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi xuống dòng sông lạnh lẽo.
Dòng nước mãnh liệt tách bọn họ ra, cảm giác lạnh thấu xương bất chợt ập đến, Đường Nguyễn Nguyễn mở mắt ra nhìn qua màn nước, tìm kiếm thân ảnh của Tần Tu Viễn khắp nơi.
Nàng nương theo ánh trăng, mơ hồ thấy một bóng người đang từ từ rơi xuống, nàng vội vàng bơi về phía hắn.
Đường Nguyễn Nguyễn đón được hắn, nhưng Tần Tu Viễn lại giống như đã mất đi tri giác, nàng đưa một tay nâng lấy thân thể hắn, cố hết sức bơi vào bờ. Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kéo được hắn lên, Tần Tu Viễn vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng gọi hắn: “A Viễn! A Viễn! Chàng tỉnh dậy đi!”
Nàng nhẹ vỗ vào mặt hắn, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, cả người không có bất kỳ phản ứng gì.
Đường Nguyễn Nguyễn nâng cằm hắn lên, khai thông hô hấp cho hắn, nàng nhìn một chút, dường như không có thứ gì chặn lại.
Đành dùng một tay bóp lấy mũi hắn rồi hít sâu một hơi, không chút do dự phủ lên đôi môi hắn, truyền khí cho Tần Tu Viễn.
Truyền khí cùng ấn n.g.ự.c lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng Tần Tu Viễn vẫn không có phản ứng. Đường Nguyễn Nguyễn chạy trốn cả đêm, còn kéo hắn từ sông lên bờ, sớm đã mệt mỏi đến kiệt sức. Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ướt lạnh của hắn, cuối cùng nàng không nhịn được mà bật khóc: “Chàng tỉnh lại đi! Nói là c.h.ế.t cùng nhau! Sao chàng có thể bỏ thiếp lại?”
Nàng lại vừa sơ cứu, vừa khóc lóc kể lể: “Chàng vẫn luôn lạnh lùng với thiếp, thiếp còn chưa tính, vì sao lại cố tình trêu chọc thiếp như vậy? Trêu chọc rồi còn không chịu trách nhiệm, tại sao chàng lại xấu tính như vậy chứ?”
Ngoại trừ tiếng nước sông chảy xiết, vẫn không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng.
Nàng không nhịn được mà rơi lệ, vuốt lên vầng trán lạnh như băng của hắn, tay không khỏi có chút run rẩy, lại lần nữa cúi người xuống, kề sát vào đôi môi mỏng của hắn, nước mắt mằn mặn chảy dọc theo gương mặt nàng rơi xuống mặt hắn.
Nàng không khống chế được mà nức nở, đôi môi mềm mại dán vào môi hắn, không ngừng run rẩy. Toàn thân nàng ướt đẫm, gió đêm thổi qua, lạnh đến thấu xương, nhưng cũng không bằng trong lòng lạnh lẽo.
Trong khi nàng đã gần như tuyệt vọng…
“Khụ…” Tần Tu Viễn hơi cử động.
Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, nàng lập tức ngồi dậy, hai mắt m.ô.n.g lung giàn giụa nước mắt: “A Viễn? Chàng tỉnh rồi sao?”
Tần Tu Viễn ho ra hai ngụm nước. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức giúp hắn vỗ lưng, hắn thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, ta không sao, nàng đừng khóc.”
Đường Nguyễn Nguyễn lau nước mắt: “Ai khóc chứ?”
Dứt lời, nàng chậm rãi đỡ Tần Tu Viễn ngồi dậy. Tần Tu Viễn mở mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn đen như mực, trong mắt chứa đầy tình ý.
Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn vẫn còn vươn nước mắt, vẻ mặt giận dữ: “Không phải chàng không biết bơi sao? Vậy sao còn nhảy xuống?”
Tần Tu Viễn cười cười, hắn nói: “Nàng biết bơi không phải là được rồi sao? Nếu nàng có thể cứu ta thì cứu, cứu không được thì thôi… Nhưng ít nhất nàng sẽ không rơi vào tay Vương Nhiên. Đợi đến khi trời sáng, Tần Trung nhất định sẽ mang theo người đến đón nàng về.”
Mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn mở to, nước mắt lưng tròng: “Còn chàng thì sao? Chàng lại mang chuyện sinh tử của mình mà nói rất nhẹ nhàng như vậy! Cái gì gọi là cứu không được thì thôi hả?”
Nàng khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống: “Nếu chàng không còn, mẫu thân của chàng làm thế nào bây giờ? Ca ca và tẩu tẩu thì sao? Mấy hài tử… Còn thiếp thì sao? Chàng muốn thiếp chịu đựng nỗi đau giống như tẩu tẩu sao?”
Hắn chưa bao giờ thấy nàng tức giận như vậy, dường như đem ủy khuất cùng sợ hãi cả một đêm đều phát tiết ra. Tần Tu Viễn chạm nhẹ lên gò má nàng, trên làn da lạnh như băng đan xen nước mắt ấm áp, sờ lên có chút nóng rực.
Tần Tu Viễn đau lòng kéo nàng vào n.g.ự.c mình, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi, đã khiến nàng lo lắng rồi.”
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn mềm nhũn ra, nàng cũng không đành lòng trách hắn nữa. Nàng nghẹn ngào nói: “Sau này không cho phép chàng không quan tâm tới sống c.h.ế.t của bản thân nữa, thiếp không cho phép chàng xảy ra chuyện gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-82.html.]
Tần Tu Viễn đặt cằm lên cổ nàng, ôn nhu nói: “Được.”
Đợi Tần Tu Viễn hồi phục một chút, Đường Nguyễn Nguyễn liền đỡ hắn dậy.
“A…” Hắn hơi nhíu mày, bất giác đau đớn phát ra tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra: “Sao vậy?”
Tần Tu Viễn nói: “Không có việc gì, trước tiên tìm một chỗ trốn rồi nói sau.”
Từ đỉnh núi nhảy xuống, bây giờ hai người ở bên sườn núi, may mà không theo dòng sông trôi xuống chân núi, bằng không chỉ sợ lại rơi vào thiên la địa võng do Vương Nhiên bày ra.
Sườn núi có nhiều hang động, hai người dựa vào nhau đi một đoạn, cuối cùng cũng tìm thấy một sơn động bí mật để trốn vào. Tần Tu Viễn tìm vài cành cây, gom thành một đống rồi châm lửa.
Đường Nguyễn Nguyễn lạnh đến phát run, nàng không ngừng vươn tay về phía đống lửa tìm kiếm ấm áp. Khi ánh lửa bốc lên, nàng mới thấy rõ trên tay phải Tần Tu Viễn chảy rất nhiều máu. Nàng vội vàng hỏi: “Tay chàng bị sao vậy?”
Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Lúc mới nhảy xuống, ta bị Vương Nhiên đuổi theo b.ắ.n một mũi tên, chỉ trầy da một chút thôi, không có gì đáng ngại.”
Đường Nguyễn Nguyễn không tin, nàng ngồi xuống bên cạnh Tần Tu Viễn, vén tay áo của hắn lên nhìn, sau đó liền hít một hơi khí lạnh: “Cái này mà gọi là chỉ trầy da?”
Vương Nhiên sử dụng tứ câu tiễn*, trong đó hai móc câu dường như xẹt qua cánh tay hắn, thiếu chút nữa đã rạch mất một nửa da thịt, sắp thấy được cả xương.
Trái tim của Đường Nguyễn Nguyễn bị bóp nghẹn lại.
Nàng nhớ tới khoảnh khắc hai người rơi xuống, Tần Tu Viễn ôm chặt lấy nàng, bao bọc lấy thân thể nàng ở trong ngực. Nếu không phải như vậy, có lẽ hắn đã có cơ hội tránh thoát một mũi tên kia.
Mắt nàng mờ mịt, lại muốn rơi nước mắt.
Tần Tu Viễn thấy nàng không nói gì, liền lên tiếng: “Ta không sao, Nguyễn Nguyễn, trước kia trên chiến trường bị thương nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, ta đã quen rồi.”
Nàng lẩm bẩm: “Nếu chàng không mang thiếp theo, chắc chắn có thể thoát thân.”
Tần Tu Viễn dịu dàng an ủi: “Nếu nàng không gả cho ta, cũng không rơi vào nguy hiểm… Là ta không tốt, đáng ra ta bảo vệ nàng chu toàn.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt phượng trong suốt của hắn, những lạnh nhạt tiêu điều của ngày thường đã không còn nữa, giờ đây trong ánh mắt phản chiếu ánh lửa nho nhỏ, chiếu vào trong lòng người sinh ra ấm áp.
Đường Nguyễn Nguyễn lấy hết dũng khí, hỏi ra những câu luôn muốn hỏi nhưng không dám: “Chàng rõ ràng… Không thích mối hôn sự này, vì sao còn đối xử với thiếp tốt như vậy?”
Nàng vừa mới hỏi ra miệng đã có chút hối hận, tuy rằng mấy ngày gần đây hai người có chút thân mật, nhưng chung quy vẫn cách nhau một tầng giấy mỏng.
Tần Tu Viễn đến gần nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh mà nói: “Ta không thích mối hôn sự này… Bởi vì không có ai thích bị ép buộc cả.”
Đường Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng cười cười, quả nhiên.
Nàng rũ mắt không nói, trong lòng hối hận vì sao mình lại muốn đ.â.m thủng tầng giấy này, làm cho cục diện trở nên khó xử như thế.
Tần Tu Viễn lại nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mình: “Mặc dù bất mãn với chuyện tứ hôn, nhưng ta lại thích nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn hắn.
“Bởi vì trong lòng ta có nàng, nên ta muốn bảo vệ nàng, muốn đối xử với nàng thật tốt… Trước đây ta không làm tốt, nên bây giờ ta muốn bồi thường cho nàng.” Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô cùng trịnh trọng.
Những điều này, hắn chưa từng nói qua.
Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn đang ửng đỏ lên, mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.
Bất thình lình thổ lộ như vậy khiến nàng vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng “tách tách”, giống như tâm tình bối rối của nàng hiện tại.
Tần Tu Viễn nhìn bộ dáng này của nàng, quả thực yêu thích không buông tay.
Nàng đỏ mặt, thẹn thùng tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, lắp bắp nói: “Thiếp, thiếp băng bó vết thương cho chàng trước…”
Tần Tu Viễn thấp giọng cười.
Nàng lấy khăn tay từ trong y phục ra, nhưng ngay cả khăn tay cũng bị ướt đẫm, Đường Nguyễn Nguyễn đành phải đến gần đống lửa, hong cho khăn tay khô hơn một chút.
Ánh lửa cháy sáng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng đến đỏ bừng bừng, Tần Tu Viễn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Nàng thấy hắn vẫn còn nhìn mình như vậy, không khỏi có chút căng thẳng mà nói: “Cởi y phục ra, ta hong khô giúp chàng. Chàng bị thương như vậy, nếu bị cảm lạnh lần nữa thì nhất định sẽ bị sốt!”
TBC
Tần Tu Viễn ngoan ngoãn cởi y phục ra, hắn chỉ mặc một chiếc quần dài ngồi bên đống lửa. Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng liếc nhìn qua hắn, trên sống lưng rắn chắc có vô số vết thương lớn nhỏ, lần trước ở Xuân Mãn Lâu… Không thể nhìn rõ, lúc này có ánh lửa chiếu rọi trên người hắn, cùng nhau hợp thành vô số hình ảnh đao quang kiếm ảnh, làm cho người ta nhìn thấy mà rợn cả người.
Đường Nguyễn Nguyễn hoàn hồn, khăn tay đã hong khô liền vội vàng chạy tới buộc khăn tay lên cánh tay phải của hắn.
Tần Tu Viễn dường như đã nhìn thấy thứ gì đó, nhanh chóng đoạt lấy khăn tay này: “Đây là cái gì?”
Khăn tay mỏng như cánh ve, đã được hong dưới ánh lửa đến hơi nóng lên, trên nền khăn trắng có thêu một vật hình tròn màu vàng nhạt.
Lỗ tai Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên: “Trả lại cho thiếp! Chàng có muốn băng bó nữa không?”