Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:54:04
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tu Viễn thấy thế lại càng không đưa cho nàng, hắn cầm khăn tay lật qua lật lại nhìn, rồi kinh hỉ nói: “Khăn tay này chưa từng thấy nàng dùng qua… Là thêu cho ta sao?”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng đỏ lên, nàng nói: “Thiếp… Thiếp thêu không giỏi… Đây chỉ là thử một chút, thiếp định chờ châm pháp thành thạo một chút rồi thêu cho chàng…”

Tần Tu Viễn cười nói: “Ta thấy nàng thêu khá tốt, ta rất thích.”

Ánh lửa in trên gương mặt hắn, phác họa ra đường nét ấm áp, tuấn dật lại ôn nhu.

Dừng một chút, hắn hỏi: “Vật tròn tròn vàng vàng này là gì?” Hắn hơi nhướng mày: “Không phải là một cái bánh bao chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Mới không phải!” Nàng khẽ hé môi đỏ, nhưng lại không nói gì.

Tần Tu Viễn thấy nàng tức giận, liền tiến lại gần, nói: “Vậy nàng nói ta xem, đây là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn tự biết tay nghề không tốt, thêu không ra hình dạng gì, vì thế nhỏ giọng nói: “Đây là một viên kẹo dẻo.”

Tần Tu Viễn sửng sốt.

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, đỏ mặt nói: “Thiếp biết trước kia chàng đã chịu qua rất nhiều khổ cực… Thiếp mong phần đời còn lại của chàng, có thể nhận được nhiều ngọt ngào hơn.”

Hắn nhìn nàng thật sâu, cô nương trước mắt có đôi mắt xinh đẹp ngậm nước, má phấn ửng hồng, bộ dáng ngượng ngùng như vậy, cực kỳ giống một viên kẹo đường mềm mại.

Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, tựa sát vào nàng mà nói, “Hiện tại, ta muốn nếm một thứ ngọt ngào.”

TBC

Dứt lời, hắn liền áp lên đôi môi mềm mại của nàng.

Chóp mũi hắn khẽ cọ lên bên má nàng, làm nàng bật cười. Tần Tu Viễn thừa dịp nàng không phòng bị liền vươn lưỡi linh hoạt thâm nhập vào, truyền ra nhu tình mật ý.

Tay Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn, những vết sẹo nông sâu khác nhau lại khiến cho nàng đau lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, đôi môi giống như đóa hoa bắt đầu dịu dàng đáp lại.

Trong đầu Tần Tu Viễn nóng lên, hắn càng ôm nàng chặt hơn.

Cảm thấy y phục của nàng còn ướt đẫm, môi lưỡi giao triền như vậy, Tần Tu Viễn dán sát vào nàng, sâu kín nói: “Có thể cởi y phục ra không? Nếu không sẽ cảm lạnh.”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng lên, nói: “Không, không cần…”

Hô hấp của Tần Tu Viễn có chút dồn dập, hắn lại nói: “Yên tâm, nàng không cho phép, ta sẽ không chạm vào nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn, mắt hạnh dường như có ánh sao.

Bọn họ vốn đã là phu thê trên danh nghĩa… Nếu Tần Tu Viễn muốn nàng, nàng cũng không thể cự tuyệt, nhưng hắn lại chờ nàng cho phép.

Tần Tu Viễn lưu luyến mà rời khỏi môi nàng, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, đêm tân hôn… Là ta không đúng, ta biết nàng cũng cần một thời gian để chấp nhận ta… Nhưng cũng không sao cả, ta có thể đợi, đợi đến khi nàng tình nguyện ở bên ta.”

Hắn nhìn nàng, và nàng cũng nhìn hắn. Trong sơn động nho nhỏ có đống lửa càng cháy càng sáng, dường như cửa động đã ngăn lại tất cả nguy hiểm cùng những thứ khác ra bên ngoài.

….

Tần Tu Viễn đứng trước đống lửa, trong tay cầm xuân sam ướt sũng của Đường Nguyễn Nguyễn, nhiệt độ nóng rực của đống lửa đang hấp thu độ ẩm trên y phục nàng.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Mặc xong rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại: “Được rồi… chàng, chàng có thể quay lại.”

Tần Tu Viễn mỉm cười quay đầu lại, y phục của hắn đã được hong khô nên cho nàng mặc vào trước.

Dáng người Tần Tu Viễn cao lớn, y phục của hắn khoác lên người Đường Nguyễn Nguyễn lại như nửa khoác nửa mặc, vải mềm rủ xuống mang đến vẻ đẹp lười biếng của nữ nhân.

Tóc nàng ướt sũng xõa tung trên vai, đôi mắt to thẹn thùng nhìn hắn, lại không tự biết như vậy rất quyến rũ.

Tim Tần Tu Viễn nhất thời đập nhanh hơn, hắn tự giác đảo mắt, nhắc nhở chính mình chuyên tâm hong y phục.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy y phục của hắn đều đưa cho mình, thân trên vẫn để trần như cũ, liền lo lắng hắn bị lạnh, vì thế yên lặng đi qua.

Nàng hơi duỗi tay ra, từ sau lưng vòng lấy eo hắn, ống tay áo to rộng che đi một phần da thịt của hắn, mềm giọng hỏi: “Như vậy có thể ấm hơn chút không?”

Tần Tu Viễn cảm nhận được được sự mềm mại phía sau, hơi ngẩn ra, rồi bật cười: “Nàng đang kiểm tra ta sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nghiêng đầu hỏi: “Kiểm tra chàng cái gì?” Thứ nhô ra của nàng đang chạm nhẹ vào vai hắn, làm cho thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt “Đùng” một cái liền đỏ lên.

Tần Tu Viễn thầm nghĩ: Nàng quả nhiên là không hiểu nam nhân…

Đột nhiên, ở trước cửa động xuất hiện âm thanh sột soạt.

Ánh mắt Tần Tu Viễn thay đổi, lập tức dập lửa, lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn trốn vào trong góc sơn động.

Tần Tu Viễn che chở Đường Nguyễn Nguyễn ở phía sau, lại nghe thấy trước cửa động truyền đến thanh âm quen thuộc: “Tướng quân! Phu nhân! Ngài có ở bên trong không?”

Đường Nguyễn Nguyễn khẩn trương cả đêm, còn sợ là ảo giác của bản thân, cho đến khi âm thanh này cách lúc càng gần hơn, mới dám lên tiếng: “Tần Trung!”

Tần Tu Viễn lại che miệng nàng lại, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa…

Tần Trung mang theo đám ám vệ phủ Trấn Quốc tướng quân chạy vào, mười mấy ngọn đuốc, trong nháy mắt đem sơn động nhỏ chiếu sáng không sót một chút gì.

Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn nói: “Sao ngươi lại tìm đến nhanh như vậy?”

Tần Trung nói: “Thuộc hạ sợ tướng quân gặp nguy hiểm, cho nên không đợi đến bình minh đã dẫn chi viện đến tìm! Đại tướng và phu nhân có bị thương không?”

Đường Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta không sao, nhưng chàng trúng tên bị thương…”

Nghiêng đầu nhìn sang Tần Tu Viễn, lại phát hiện hắn đã khôi phục vẻ mặt không chút biểu tình như thường ngày.

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thoáng qua ánh mắt ăn dưa của mọi người, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng…

Tần Tu Viễn để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần dài… Mà mình lại qua loa mặc y phục của Tần Tu Viễn, hai người đều đang y phục xộc xệch, cả người chật vật…

Bọn họ lại ở cùng một chỗ trong sơn động cả một đêm, không khỏi làm người ta nghĩ từ chuyện này đến chuyện khác.

Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng đỏ lên, bất động thanh sắc trốn sau lưng Tần Tu Viễn, rốt cuộc nàng cũng biết vì sao Tần Tu Viễn lại bịt miệng nàng.

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng hỏi: “Vương Nhiên thế nào?”

Tần Trung nói: “Hắn thấy chúng thuộc hạ dẫn người đến cho nên đã chạy trốn mất, nhưng bắt được mấy tên thủ hạ của hắn, những người này đối với ngọn nguồn sự tình cũng không rõ ràng lắm.”

Tần Tu Viễn nói: “Hắn có hồi phủ không?”

Tần Trung nói: “Chưa từng, đêm qua phu nhân hắn hạ sinh một nam hài, trước mắt chúng ta đã đưa mẫu tử bọn họ chuyển đến nơi khác, nếu Vương Nhiên nhớ thương mẫu tử bọn họ, hiển nhiên sẽ tự chui đầu vào lưới.”

Tần Tu Viễn nói: “Lần này hành động rất nhanh.”

Tần Trung cúi đầu chắp tay: “Đều do tướng quân bố trí tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-83.html.]

Đêm qua Lý Cẩm Trình vội vàng chạy tới Vân Lai khách điếm, sau khi thông báo cho hắn chuyện của Vương Nhiên, hắn liền lập tức liên lạc với ám vệ rải rác xung quanh, lại tìm Lý Cẩm Trình mượn một đội nhân mã chạy tới lục soát khắp núi, may mà tướng quân cùng phu nhân không bị thương quá nặng.

Tần Tu Viễn lại nói: “Chăm sóc tốt cho mẫu tử Vương phu nhân, dù sao bọn họ cũng vô tội.”

Tần Trung gật đầu đáp ứng.

……

Đế Đô đang vào mùa xuân, trăm hoa đua nở. Một cỗ xe ngựa từ từ tiến vào thành, đi thẳng đến phủ Trấn Quốc tướng quân.

Trước đây Đường Nguyễn Nguyễn luôn mong chờ được ra ngoài chơi, nhưng hiện tại lại mong được về nhà.

Nàng ở trên xe kiểm tra vết thương trên cánh tay của Tần Tu Viễn, nói: “Vẫn nên chú ý một chút, không được để dính nước, cũng không nên ăn thức ăn cay, càng không nên uống rượu.”

Tần Tu Viễn gật đầu: “Tuân mệnh, phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn đắc ý cười cười, lại hướng về phía rèm xe hỏi: “Còn bao lâu nữa thì về đến phủ?”

Thải Vi trả lời: “Tiểu thư, còn một canh giờ nữa là đến.”

Đường Nguyễn Nguyễn hài lòng gật gật đầu, nàng vừa quay đầu lại đã thấy Tần Tu Viễn rất có hứng thú mà nhìn mình, liền hỏi: “Buổi chiều chàng làm gì vậy?”

Tần Tu Viễn nói: “Nhiều ngày không đến doanh trại, buổi chiều phải qua xem.”

Cũng không biết tình huống của tân binh ở doanh trướng như thế nào, thế nhưng, nếu không có tin tức nào truyền đến thì đó chính là tin tức tốt nhất.

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, sau đó lại hỏi: “Trở về dùng cơm tối chứ?”

Tần Tu Viễn đáp: “Cơm tối sợ là không kịp… Ăn khuya thì có thể.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Được, thiếp chờ chàng.”

Từ cửa thành trở về phủ Trấn Quốc tướng quân, vừa vặn đi qua phủ Học sĩ, Đường Nguyễn Nguyễn nâng cửa sổ xe lên, nhìn thoáng qua cửa chính của phủ Học sĩ.

Cũng không biết thân thể mẫu thân thế nào, trước khi đi thấy tinh thần bà đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến hẳn là tốt hơn một chút so với trước kia.

Nàng nhìn một chút rồi buông rèm xe xuống, dù sao nàng đối với phủ Học sĩ này cũng không có tình cảm như nguyên thân. Mà một màn này lại rơi vào trong mắt thiếu nữ vừa ra cửa, thiếu nữ mặc một thân xuân sam đỏ hồng, trên mặt lại mang đầy lệ khí.

Đường Doanh Doanh dẫn nha hoàn Bảo Ngân từ Bạch Vũ Quan trở về, liền nhìn thấy xe ngựa của Đường Nguyễn Nguyễn như diễu võ dương oai bước qua trước cửa phủ Học sĩ, trong xe tựa hồ còn có cả Tần Tu Viễn, hai người vừa nói vừa cười, tuyệt tình mà đi.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta dâng lên một tia tức giận, nàng ta lạnh lùng nói: “Thật sự sống rất thoải mái. Đoạn thời gian trước nghe nói vì củng cố thông gia hai nhà, Hoàng thượng còn bảo Tần Tu Viễn dẫn nàng đi du ngoạn khắp nơi, quả thật chơi đùa vui vẻ vô cùng.”

Bảo Ngân trải qua chuyện lần trước, thấy Đường Nguyễn Nguyễn còn có chút kinh ngạc, tiếp lời: “Tiểu thư, hiện giờ Đại tiểu thư đã gả cho Trấn Quốc đại tướng quân, cho nên cũng không dễ chọc… Chi bằng chúng ta…”

Đường Doanh Doanh trừng mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Một võ phu, có gì hơn người chứ? Đợi mùa xuân Đại Minh yết bảng, Thư Mặc ca ca nhất định sẽ đậu cao trung! Đến lúc đó, huynh ấy sẽ tới cầu thân ta.”

Nàng ta như đã định liệu trước, Bảo Ngân không biết rốt cuộc nàng ta có lòng tin vào Lưu Thư Mặc đậu cao trung hay là tin tưởng hắn sẽ cưới mình. Đường Doanh Doanh thấy nàng không nói gì, liền nói: “Có phải ngươi cảm thấy, Thư Mặc ca ca chưa chắc đã tới cầu thân không?”

Bảo Ngân vội vàng lắc đầu, nói: “Nô tỳ không dám… Tiểu thư quốc sắc thiên hương*, có ai mà không thích người?”

Đường Doanh Doanh lạnh lùng liếc nàng: “Chỉ chút tâm tư này của ngươi cũng không thể không giả vờ trước mặt ta.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Muốn có được thứ gì thì nhất định phải đi tranh thủ nắm lấy cơ hội, còn nếu không tranh, làm sao biết không thể chứ? Miễn là huynh ấy không cưới người khác, vậy thì ta vẫn còn hy vọng!”

Bảo Ngân gật đầu như gà mổ thóc, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy Như phu nhân kia thì làm sao bây giờ?”

Đường Doanh Doanh thật vất vả mới cầu xin Đường Các Lão giải trừ cấm túc cho mình, còn Như phu nhân bị đưa đến Bạch Vũ quan thanh tu, đến nay vẫn chưa về.

Mắt thấy tình cảm Đường Các Lão cùng Đường phu nhân từng chút một nóng lên, làm cho người ta không khỏi có chút sốt ruột.

“Chuyện của A Nương, chỉ đành đi một bước tính một bước.” Hiện tại nàng ta mà cầu xin phụ thân thả a nương ra thì đối với đại cục cũng không có ích lợi gì, không nói đến điều này lại dễ dàng khiến phụ thân chán ghét.

Nhưng nếu mình thật sự có thể gả cho Lưu Thư Mặc, làm tức phụ của Tả tướng, vậy thì tất cả mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết, làm sao còn phải bận tâm Đường Nguyễn Nguyễn là cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, nàng ta lại càng hạ quyết tâm, muốn tìm cách thúc đẩy mối hôn sự này. Đường Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Nguyễn Nguyễn, ngươi chờ đi! Ta sẽ không làm cho ngươi sống yên đâu!”

…..

Sau khi Tần Tu Viễn đưa Đường Nguyễn Nguyễn về phủ Trấn Quốc tướng quân, hắn lại trực tiếp đến quân doanh. Thải Bình cùng Minh Sương vội vàng nghênh đón, Thải Bình nói: “Tiểu thư! Cuối cùng người cũng quay lại!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Mau đến đây, ta mang về cho các ngươi rất nhiều đồ ăn!”

Minh Sương nghe xong ánh mắt đều sáng lên, vội vàng nói: “Đa tạ phu nhân! Chúng ta mang hành lý vào trước đã!”

Ba người vừa đi vào trong, Đường Nguyễn Nguyễn vừa hỏi: “Gần đây trong phủ thế nào?”

Minh Sương nhanh miệng, nói: “Trong phủ gần đây cũng không có việc gì, thế nhưng Chi Tâm tiểu thư lại tới đây hai lần. ”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn chờ mong hỏi: “Tới tìm Nhị ca sao?”

Minh Sương gật đầu, nói: “Từ khi Chi Tâm tiểu thư được phu nhân cho công thức nấu ăn thì ngày ngày ở nhà nghiên cứu nấu nướng, một khi làm ra món gì mới mẻ thì sẽ đưa tới cho lão phu nhân cùng Nhị công tử ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Vậy Nhị ca đáp lại như thế nào?”

Minh Sương nói: “Nghe Minh Tuyết bên Nhị công tử nói, ngay từ đầu Nhị công tử cũng không nhận. Nhưng bị lão phu nhân khiển trách một trận, sau đó cũng không mấy tình nguyện mà nhận lấy… Chỉ là…”

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi thúc giục: “Chỉ là cái gì? Đừng có úp úp mở mở!”

Minh Sương mím môi cười, nói: “Chỉ là nghe nói cuối cùng ngài ấy đều ăn không còn một miếng! Ha ha ha…”

“Ha ha!” Quả nhiên chuyện bát quái truyền đi nhanh nhất!

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Quả nhiên vẫn phải chiếm được dạ dày của Nhị ca trước…” Nàng cười rồi ngước mắt nhìn quanh, ánh mắt liếc thấy một bóng người phía trước.

Người nọ thanh phong tễ nguyệt*, như chi như lan, từ từ đi tới chỗ các nàng.

Nụ cười trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ lại, Minh Sương và Thải Vi quay lại nhìn nhau, không dám nói chuyện. Đường Nguyễn Nguyễn kiên trì, nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Nhị ca…”

Tần Tu Dật gật đầu: “Đệ muội mới từ Ích Châu trở về sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu. Lập tức nàng lại nói: “Muội có mang theo rất nhiều đồ ăn vặt trở về, lát nữa sẽ đưa một ít đến chỗ Nhị ca…”

Tần Tu Dật chần chờ một chút lại nói: “Đa tạ, không cần.”

Đường Nguyễn Nguyễn “À” một tiếng, nàng chuẩn bị đi thì Tần Tu Dật lại dừng bước, nói: “Đệ muội.”

Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại: “Nhị ca còn có chuyện gì sao?”

Tần Tu Dật rũ mắt xuống, nói: “Cảm phiền đệ muội giúp ta chuyển lời cho Chi Tâm… Về sau, không cần phải đưa thức ăn tới… Ta không cần, cũng đừng làm trì hoãn thời gian… của nàng.”

*Nghĩa đen: Sắc nước, hương trời.

Nghĩa bóng: Chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời.

* Thanh phong tễ nguyệt: thanh phong = khẳng khái; tễ nguyệt = đẹp mắt. Đại loại hình dung người vừa xuất sắc vừa liêm chính.

Loading...