Phùng thị và Bạch Kim Bắc tới cửa.
Bạch Thạch Đường trở về, mà lúc Bạch Kim Bắc cũng quan hệ coi như tồi với Bạch Thạch Đường, hơn nữa bây giờ cũng đang hợp tác với Tô Mộc Lam để mở xưởng nên tất nhiên cũng sang thăm hỏi…
Thấy Bạch Thạch Đường đang xới đất trồng rau thì cũng cầm xẻng giúp một tay.
Phùng thị thì do Tô Mộc Lam trật chân nên mới đến cửa thăm bệnh.
Khi đến cũng tay mà còn mang theo thịt viên sốt mà nàng .
Phùng thị thích ăn, cũng thích theo Tô Mộc Lam để nghiên cứu mấy món ăn mới, vì bây giờ tay nghề của Phùng thị vô cùng , nước sốt thịt viên màu sắc tươi sáng, mùi thơm nức mũi.
"Ngươi thương ở chân, cũng tiện, càng thể nấu ăn, miệng của ngươi thì hiểu là cũng kén chọn lắm, hơn nữa bọn nhỏ vội vàng đến học đường nên thời gian nấu ăn cũng sẽ hạn."
Phùng thị : "Hai ngày sẽ thêm mấy món ăn mang sang cho ngươi để đổi đa dạng thêm đồ ăn."
"Trong nhà tẩu cũng bận rộn mà, còn thêm mấy việc thì càng mệt mỏi hơn đấy, Bạch Thạch Đường nấu ăn cũng tệ, hôm nay đều là nấu mà."
Tô Mộc Lam uyển chuyển từ chối.
Hàng năm mùa xuân thì học đường ở huyện thành sẽ tổ chức kì thi tuyển sinh, Bạch Vĩnh Hòa cũng sẽ tham gia kì thi mùa xuân năm , vì những ngày gần đây đều chịu khó sách.
Trong lòng của Phùng thị cũng áp lực, vì một ngày ba bữa đều vắt óc để nấu mấy món ăn ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-461.html.]
Hơn nữa, cho dù bây giờ Bạch Kim Bắc cần chạy ở bên ngoài cả ngày, nhưng việc lớn nhỏ trong xưởng trứng muối đều do Bạch Kim Bắc một lo liệu, thêm ruộng đất trong nhà thuê bên ngoài nhưng vẫn trông coi, vì cũng vô cùng bận rộn.
Cha chồng của Phùng thị thì càng ngày tuổi tác càng cao, việc thể giúp đỡ cũng hạn, phần lớn việc trong nhà đều rơi đầu của một Phùng thị.
"Vậy thì ." Phùng thị thoáng qua Bạch Thạch Đường đang chuyện với Bạch Kim Bắc ở bên cạnh, : "Ngươi cũng lúc tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thật ."
Tô Mộc Lam ngày thường vẫn luôn bận rộn, Phùng thị đều kêu Tô Mộc Lam một tiếng vất vả.
"Bộ dạng như thì nghỉ cũng nghỉ ngơi." Tô Mộc Lam vuốt chân của , tự giễu một câu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng thị mím môi ngừng, vươn tay huých cánh tay của Tô Mộc Lam, hạ thấp giọng : "Này, , lúc ngươi mới là cảm thấy Bạch Thạch Đường còn sống, lúc thì Bạch Thạch Đường thật sự sống trở về, cái miệng của ngươi quá linh thiêng ?"
"Nếu ngươi lúc nào rảnh cũng nhiều nhắc tới Vĩnh Hòa nhà , chừng sự linh thiêng của ngươi cũng khiến Vĩnh Hòa thể thi đậu học đường huyện thành đấy."
"Tẩu càng lúc càng mê tín." Tô Mộc Lam tức giận trả lời một câu: "Trước đây còn tin quỷ thần, bây giờ thì , chuyện linh thiêng cũng đều ."
"Ta đây là trong lòng bất an , luôn cảm giác chuyện chuyện thì trong lòng mới an hơn một chút." Phùng thị : "Mấy ngày hôm nương của trong miếu cầu phúc, trụ trì ở trong miếu còn là nếu cầu kết quả thì kết giao thêm nhiều nhân duyên mới ."
"Vì nãy cũng cổ vũ Kim Bắc nhà quyên thêm hai mươi lượng bạc cho học đường gia tộc, để mua thêm chút giấy mực, sách vở gì đó cho bọn nhỏ, coi như là chút việc ."
"Đợi đến ngày 15 rằm tháng Chạp, cũng sẽ chuẩn một chuyến tới chùa Phúc Tể để thắp nén hương, thêm chút tiền dầu nhang…"
Nhìn thấy Phùng thị ở chỗ cằn nhằn một lúc, Tô Mộc Lam đều mở to hai mắt .
Quả thật từ xưa tới nay, phụ mẫu luôn vì chuyện học hành của con cái mà vô cùng nhọc lòng.
Hành động của Phùng thị bây giờ khác gì những bậc cha ở xã hội hiện đại giơ cao hoa hướng dương và mặc cả sườn xám khi con cái thi trường đại học cả.