Lý Khai Minh  giờ vẫn  học ở trường tư thục, kiến thức  kém, nào Tứ thư Ngũ kinh, nào đạo Khổng Mạnh, nên về   còn chơi đùa khắp nơi với những đứa trẻ ngang ngược  nữa, huống chi nó  mười bốn mười lăm tuổi,  còn nhỏ nữa.
Một vài công tử các phủ  giàu sang quyền thế  sớm  thông phòng.
Hắn hiểu chuyện  nghĩ thì đương nhiên sẽ   những chuyện càng quấy của trẻ con. Nguyên Sinh cũng từng đến trường tư thục, nhưng  bộ suy nghĩ của thằng bé  đặt  việc học,  đó cũng  thèm suy nghĩ nữa, cả ngày quanh quẩn chơi đùa khắp nơi với các đứa trẻ cùng tuổi trong thôn. Thằng bé chỉ nhỏ hơn Lý Khai Minh hai tuổi nhưng  chẳng hề hiểu chuyện.
Vì thế đương nhiên hai   thể chơi cùng , nhưng thái độ  chuyện và giọng điệu của thằng bé  cực kỳ chọc giận Loan Loan.
“Người  học hành  hơn ,   thông minh,   cái gì? Đến chơi một ngày thì chỉ   chơi,    chơi chung với  , căn bản   còn chẳng thèm  đến   kìa…” Loan Loan nổi giận đến bốc hỏa, đương nhiên  chuyện   êm tai, nàng trầm mặt, ánh mắt cũng trở nên vô cùng bén nhọn.
Nguyên Sinh lập tức  dọa nhảy dựng, sững sờ  Loan Loan hồi lâu  dám mở miệng. Trong nhà chỉ    hung dữ nhất,  đó là đại tỷ. Vừa   ngoài đắc ý quên bẵng mất bây giờ Nhị tỷ  còn dữ hơn cả  và đại tỷ. Từ lúc chạy  cửa thì  ngừng  ầm ĩ, bây giờ thấy Loan Loan hung hăng trừng mắt mới nhớ .
Lát  thấy  nhiều  như , cho dù Loan Loan  cũng chẳng dám thực sự đánh nó, Nguyên Sinh cứng đầu đáp: “Đệ  thật mà.”
Lúc  Loan Loan  thực sự phát bực, hướng về phía Lai Sinh bên cạnh đang  đối diện bếp lò : “Đệ nhỏ lửa xuống chút cho .” Chộp lấy cái muôi đang đặt trong nồi nước định  tới đánh Nguyên Sinh, dù  nàng cũng chỉ còn canh là  nấu.
Nguyên Sinh thấy tình thế  ,  đầu chạy  ngoài,  nghĩ tới  đúng lúc đụng  Vương Lý.
Vương Lý chịu đau mà bắt lấy Nguyên Sinh đang còn  chạy  ngoài, quát nó: “Nguyên Sinh,  điên cái gì  hả,  thấy bên ngoài nhiều  ?”
Loan Loan thấy   lạnh : “Một ngày nó  điên thì  yên . Đại tỷ, tỷ xem nó lớn bao nhiêu  mà còn  hiểu chuyện,  bảo  quản lý nó chặt chẽ .” Nàng  xong    tiếp việc.
Mắt Vương Lý  bóng lưng Loan Loan,    quả thật  đổi  nhiều.
Lại đưa mắt  hai  khác trong phòng bếp, nàng cảm thấy nếu    ầm ĩ ở đây thì  mặt hai  cũng  vẻ vang gì, thế là liền lôi kéo Nguyên Sinh rời khỏi phòng bếp.
Mẹ Thạch Đầu  mấy  trong sân, lòng thầm cảm thán:   Loan Loan sống chẳng dễ dàng gì a!
Quay đầu  hỏi nàng: “Mới nãy    thực sự  đánh nó chứ?”
“Sao  thể đánh nào? Bằng cái đức hạnh đó của nó, nếu  trừng trị   sẽ còn  mất mặt dài dài cho xem.” Nàng sớm  ngứa tay rồi.
Mẹ Thạch Đầu ngượng ngùng     tiếp nữa, xem chuyện  nhà  khác dù  chẳng  lành gì,  một   cứ suốt ngày chỉ  gây sự  thua ai cũng  vẻ vang gì.
Loan Loan cũng  thấy gì,    thấy thì cứ để   thấy, nàng cũng chẳng   sống vì mặt mũi. Mà đây là vì thằng bé  sống cùng nàng, nếu mà ở chung thì chắc ngày nào nàng cũng  đặt roi lên m.ô.n.g nó mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-138-ngay-moi-khach-ha.html.]
Lòng Loan Loan thầm nghĩ như , và nàng  đưa mắt qua  thấy Lai Sinh  tủm tỉm  một bên với cái bộ dạng như xem trò vui  .
Ha, nàng còn  hình như trong phòng  thiếu thiếu cái gì đó, thì  tên tiểu tử  nãy giờ  im xem kịch ? Thằng ngốc  cũng   xem chuyện  của   ?
Nàng chống nạnh một tay lên, mắt chậm rãi quét nghiêng qua. Lai Sinh thấy vẻ mặt Loan Loan  như   thì khuôn mặt cứng đờ, bẹt miệng mà cúi đầu nghiêm túc thổi lửa.
Trong lòng Loan Loan chợt thấy  chút vui vẻ.
Đó là   kiểu gì  chứ? Còn  đáng yêu bằng tên ngốc .
Nguyên Sinh  Vương Lý lôi tới cạnh  Loan Loan, và mách  chuyện ban nãy. Mẹ Loan Loan thầm nghĩ  vặn đứt cái lỗ tai thằng con trai bảo bối  cho , thật là thứ    lời mà. May là phòng bếp   ai khác,  thì mặt mũi cả nhà   mất sạch . Mắt   đến con gái bên cạnh, lòng bà  trấn an  một chút, vẫn là con gái   lời hơn.
Bữa nay Vương Tiểu Thảo  theo đến vẫn luôn ngoan ngoãn  cạnh ,  nàng  chuyện với  nào thì nàng cũng  ngoan ngoãn cùng theo chào hỏi  đó,  mặt luôn nở nụ ,  cũng thẳng lưng, thực sự   cảm giác thục nữ.
Mọi  thấy  ai cũng khen khuê nữ   chỉ lớn lên xinh  mà còn  hiểu chuyện!
Rất nhanh đồ ăn   xong,   giúp đỡ mang món ăn  xào xong lên bàn. Loan Loan mang bát  bắt đầu múc canh.
Ngoài sân, Bách Thủ  gọi     bàn.
Bọn họ vẫn mua một xâu pháo tượng trưng, đợi   trong nhà   bàn, Lý Đại Thạch liền đốt pháo ở bên ngoài, tiếng pháo nổ đì đùng vô cùng vui vẻ.
Sắp xếp đúng bốn bàn,  khi xếp đặt thức ăn , Loan Loan thúc giục mấy   Thạch Đầu   bàn,   mời   dùng tiệc,  xem xem  ai  tới.
Quả nhiên phát hiện  ông nội Lai Sinh  tới. Sáng giờ hai  đều bận rộn nên  phát hiện, đến khi hỏi Lai Sinh, Lai Sinh  ông nội   bệnh nên  ở nhà nghỉ ngơi.
Loan Loan vội  bếp xới thêm một bát cơm,  gắp thêm thức ăn bảo Bách Thủ nhanh nhanh đưa sang đó.
Ngoại trừ ông nội Lai Sinh thì những  khác đều đến. Có hai nhà    tặng lễ nhưng hôm nay cũng tới, đương nhiên hôm nay cũng đến tặng đồ.
 mà, cả nhà Lý Đại Thạch chỉ    tới, nhớ đến lúc sửa nhà, Lý Đại Trí cũng tới giúp việc, mặc dù  tặng lễ nhưng Lý Đại Thạch cũng mang đồ đến tặng, hai   đều  thành , nên đương nhiên một  tặng quà thì coi như cả nhà tặng . Mẹ Đại Trí tuy  chút  thích nàng nhưng những  khác của Lý gia  tệ, nàng   so đo  gì.
Chờ  khi Bách Thủ trở về thì nàng liền bảo  sang Lý gia  nữa,  đầy một lát Lý Đại Trí  tới đây, đằng   cả cha    theo.
Loan Loan  lớn tiếng gọi đại nương,  Đại Trí  , sắc mặt  chút gượng gạo.