(*) ý chỉ nhà nào cũng  chuyện khó của nhà đó
Dương Nghĩa Trí  thương  núi lúc núi lở, với tư cách là một thôn trưởng, bình thường   nhiều chuyện vì  , đương nhiên ông    tôn kính, nên nhà nhà đều mang đồ đến thăm.
Tuy  ông  thương   giường  thể động đậy, nhưng trong lòng   vui mừng, nhiệt tình bảo bà nội Thạch Đầu mời   . Lúc   Thạch Đầu đương nhiên  gánh vác tất cả công việc trong nhà để bà nội Thạch Đầu  thể chuyên tâm hầu hạ Dương Nghĩa Trí, mà bên ngoài thì dĩ nhiên giao hết  bộ cho Dương Khai Thạch.
Dương Nghĩa Trí lo lắng cho việc thu hoạch của  . Ông thấy Cát Sơn là tay thiện nghệ trồng hoa mầu trong thôn, mà Bách Thủ là  nhiệt tình   chủ ý, nên bảo hai  bình thường nên trông nom công việc trong thôn nhiều hơn một chút. Hai  đương nhiên cũng đồng ý với ông.
Mà  ngày thứ hai  khi Dương Nghĩa Trí  thương, hai vợ chồng Dương Phong mang một miếng thịt về nhà,  phòng  Dương Nghĩa Trí một cái, thấy ông   gì đáng ngại, hai  họ về nhà  còn  nóng chỗ  vội vã  mất, hai   là    trông coi cửa hàng.
Dương Nghĩa Trí ngoài miệng thì   gì, nhưng trong lòng   vui, nên Dương Phong   ông vẫn luôn   chuyện. Bà nội Thạch Đầu thì  trong sân bất mãn quở trách Dương Phong: “… Chỉ   cửa hàng thôi, trong mắt nó nào  cha  nó, ngoài cửa hàng  bao nhiêu việc chứ, ngay cả bữa cơm trưa cũng  ăn mà  ? …” Lại sợ Dương Nghĩa Trí trong phòng  thấy sẽ buồn phiền trong lòng, nên thì thầm độc thoại một hồi.
Ngày Dương Nghĩa Trí  khiêng lên thị trấn xem đại phu, Dương Phong chỉ cùng  theo một , khi  trong thôn giúp khiêng Dương Nghĩa Trí về,  cũng  hề  chút ý định theo về, khi đó trong lòng Dương Nghĩa Trí   khúc mắc!
Dương Khai Thạch đương nhiên  thành kiến với cách  của Dương Phong, nhưng  mặt hiếu đạo,  vẫn an ủi hai : “… Đại ca cũng  dễ dàng gì, việc buôn bán còn bận rộn, khi nào   rảnh nhất định sẽ về nhà thôi.”
Hắn   sai, qua mấy ngày , Dương Phong quả nhiên  dẫn Dương Minh Thạch trở về, lúc   trong nhà ăn xong bữa trưa, thấy cha    giường hành động  tiện, việc gì cũng    trông coi, nâng đỡ, mà  Thạch Đầu mỗi ngày đều  bận rộn hai bên, bọn họ nuôi lợn, bà nội Thạch Đầu cũng nuôi lợn, trong nhà còn  gà, mỗi ngày  tất cả những việc  cũng mất cả nửa ngày, còn  dọn nhà cửa. Nấu cơm,   những việc khác, suốt ngày loay hoay chân  chạm đất. Buổi tối khi những  khác  ngủ, thì nàng mới  thể  ngủ.
Mà Dương Khai Thạch thì phụ trách công việc ngoài ruộng, chân lão gia tử  thương, đến ngày mùa  bộ công việc chắn chắn   gánh, mà  thì từ sáng sớm cho đến tối mịt. Qua một vụ mùa thì    sẽ mệt mỏi thành bộ dạng gì nữa.
Mẹ Minh Thạch  về chăm nom nhà cửa  cũng   so đo , nhưng mấy mảnh ruộng  của cha  dù  hai   cũng  thương lượng cùng   chứ? Huống hồ  khi một nhà Dương Phong chuyển lên thị trấn, mấy mảnh ruộng bọn họ để   bộ đều giao cho hai ông bà. Bề ngoài  cho dễ  thì cho hết cho vợ chồng Dương Nghĩa Trí, nhưng kì thực, ăn uống của một nhà Dương Phong quanh năm suốt tháng đều lấy ở nhà ,  đôi khi gặp  mùa thu hoạch  , mà những thứ cả nhà họ lấy   lố cả lượng thu hoạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-191-nha-nha-deu-co-ban-kinh-lai-den-nua-roi.html.]
Hai  Dương Nghĩa Trí  mở miệng, đương nhiên Dương Khai Thạch cũng khó mà . Bây giờ lão đầu tử  bệnh cách nào xuống giường , hơn nữa  mấy mảnh ruộng của Dương Phong. Theo lý thuyết, lẽ thường hai   nên hợp lực thương lượng chuyện khi đến ngày mùa.
Kết quả là khi ăn xong bữa trưa. Dương Khai Thạch  việc  với Dương Phong, Dương Phong lập tức : “… Hai năm qua việc buôn bán dần dần   khởi sắc, cũng  một ít khách hàng cũ, mà chỗ của  cũng   mặt bằng bốn phương thông suốt, mà cũng   là cứ điểm giao thông gì, chỉ  ít  qua , vì thế những khách hàng cũ   quan trọng. Tới ngày mùa,    tới mua nhiều đồ,   trông nom, nên đến lúc đó  thể   cách nào về  cả… mà sức khỏe  Minh Thạch  giờ vẫn  , về cũng  giúp  công việc gì, còn  chăm sóc cho Minh Thạch…”
Dương Khai Thạch  xong những lời , lửa giận trong lòng  lập tức hừng hực bốc lên, nhưng nghĩ đến cảm thụ của hai ông bà, nên  vẫn đè ép lửa giận mà thương lượng với Dương Phong: “Vậy để cho Linh Tử  chợ giúp, đến lúc đó  trở về giúp thu hoạch hoa mầu, đàn ông sức lớn, nên  cũng sẽ nhanh hơn một chút.”
Dương Phong   chịu, mấy năm nay  trồng trọt,  cũng  trở nên lười biếng,      chịu sự khổ cực của nông dân nữa, bèn mang vẻ mặt lo lắng : “Linh Tử   hiểu gì, nếu    trông coi cửa hàng thì  chắc gì  khách,   còn   hỏi  Minh Thạch, đến lúc đó chẳng  là thêm loạn . Hơn nữa  vài chuyện của khách hàng cũ chỉ   mới giải quyết …”
Ở    đại ca như thế  chứ, Dương Khai Thạch phát hỏa, đen mặt : “Vậy , tùy các , dù  nhà chúng   mấy mảnh ruộng, đến lúc đó chúng  thu hai mảnh ruộng của cha , còn ruộng của các  tùy các  nghĩ cách…”
Không đợi Dương Khai Thạch  xong, Dương Phong  lớn tiếng : “Vậy  ? Chúng     thời gian về nhà, đều là  một nhà cả, các  cứ thu chung , còn chừa riêng  ruộng nhà chúng  để cho   chê  ?”
Bên cạnh  Thạch Đầu   thì tức giận đến phát run,  thấy ai da mặt dày như  đấy.
“Người  chê  ?” Dương Khai Thạch  lạnh một tiếng: “Đại ca, cha gãy chân các  chẳng thèm quan tâm thì  khiến   chê  ? Cho cha  ruộng của các  nhưng hàng năm các  lấy lương thực nhiều hơn  khác  thì  để   chê  ? Các  còn  sợ   chê  thì bọn  sợ cái gì?”
Mặt Dương Phong lúc xanh lúc trắng, lạnh mặt trừng mắt Dương Khai Thạch,   ngờ   bình thường trung thực  dám đối chọi  như , hừ lạnh : “Chúng   chăm sóc cha  ? Lần đó trở về  mua đồ đạc cho cha ,  khi ngươi kết hôn còn   do đại ca ngươi là  gánh vác trong nhà  ?”
Dương Khai Thạch đóng cửa sân , đại ca  của      hổ mang những điều nay  mà ,   xong mặt mày đều hổ thẹn kinh khủng.